Ngày 28/11/2007
Một ngày ở Thủ đô
Buổi sáng thưởng thức món mì gói nấu thịt bò, tôi xung phong thái tảng thịt bò đông cứng, lạnh buốt tay. Vào những ngày này, tắm là một điều dũng cảm.
Đón xe buýt lên trung tâm thành phố. Đường sá cũng bụi bặm và ô nhiễm y như trong Sài Gòn. Chúng tôi không mấy thiện cảm với cánh xe ôm ở đây (các bác ý rất ít khi giúp đỡ khi chúng tôi hỏi đường, mà chỉ chăm chăm đề nghị làm một cuốc xe, trong khi người đi đường thì rất nhiệt tình chỉ dẫn), nhưng lại rất thích văn hóa đi xe buýt của thủ đô _ trẻ nhường già, nam nhường nữ, rất tự nhiên và thoải mái. Gặp một bác lớn tuổi cực vui tính trên xe buýt, chúng tôi theo đuôi bác xuống bến để tìm đường ra ga Hà Nội và gửi đồ tại cơ quan của người chị gần đấy.
Cả một ngày lang thang khu phố cổ. Từ rất lâu, hầu hết các con phố mang tên Hàng này Hàng nọ đã không còn giữ được mặt hàng buôn bán truyền thống theo bạn theo phường đặc trưng đã tạo nên tên phố nữa; tuy vậy, được rong ruổi giữa những con phố nhỏ trong tiết trời lạnh đầu đông vẫn có cái thú vị riêng của nó, cộng với niềm háo hức cho chuyến đi dài trước mắt, bứt mình khỏi những quay cuồng công việc hằng ngày _ cảm giác thật là sảng khoái. Đường phố ở Hà Nội khá mát mẻ, có nhiều cây xanh hơn trong này, lại có những hồ lớn trong lòng thành phố. Xích lô ở đây thấp, nên người đạp xe trông cũng có vẻ nhàn tản hơn. Đất chật người đông, nhà cửa san sát, và sâu hun hút. Một độ sâu thật đáng ngạc nhiên, hết ngõ đến ngách, vào đến tận cùng lại thấy mở ra những ngả rẽ khác. Ngoài kia, những gánh cam đỏ, bưởi xanh, mấy chiếc xe đạp bán những thức quà nhẹ, vài thúng hoa tươi đặt nơi góc đường đang tạo nên cái vẻ đáng yêu âm ỉ cho phố phường Hà Nội. Chúng tôi thống nhất với nhau rằng việc cấm các gánh hàng rong là một trong những giải pháp tốt nhất mà người ta có thể nghĩ ra để gây tổn hại cho du lịch địa phương.
Tìm kiếm những điểm khác biệt trong ngôn ngữ hai miền trên những tấm bảng hiệu cũng đem lại một niềm thích thú riêng, ví như mía đá (nước mía), là hơi (giặt ủi), ngõ ngách (hẻm, suyệc), hay những tấm biển hàng ăn với dòng chữ “phở, bún, miến, cháo” rất đặc trưng cho miền Bắc. Bún chả Hàng Mành không hợp khẩu vị như Bún Chả Hà Nội trong Sài Gòn.
Quá trưa, chúng tôi ghé thăm Tràng Tiền Plaza, loay hoay thế nào lại bị thất lạc mất túi xách trong đấy. Không còn hộ chiếu, không còn máy ảnh, không vé tàu và máy bay. Những nỗ lực tìm kiếm, với sự giúp đỡ có chừng mực của đội ngũ bảo vệ, đều không đem lại kết quả gì ngoài những cái lắc đầu và ánh mắt ái ngại. Tìm đến công an phường Tràng Tiền để trình báo. Tại đây, lần đầu tiên trong đời chúng tôi được dạy dỗ thế nào là “bất cẩn để thất lạc tư trang là gây phiền hà cho cơ quan có thẩm quyền” (thế khi chúng tôi đóng thuế, các ông có thấy phiền không !?!). Mọi kế hoạch ban đầu thế là sụp đổ, chúng tôi quyết định chuyển hướng hành trình đi thăm thú Sapa và leo Fansipăng. Lên Hà Trung đổi lại tiền Việt, ra ga tìm mua vé tàu lên Lào Cai. Nói thì nhanh, làm lại không dễ đến thế
Ngồi đợi giờ tàu chạy trong căn phòng ấm cúng đối diện ga Hà Nội, trong lòng vẫn không ngăn được nỗi nuối tiếc thoáng qua. Còn 1h45’ đến giờ khởi hành, chúng tôi nhận được điện báo đã tìm thấy túi xách. Tức tốc, tức tốc, Trang đi cùng chị Huệ. Phải kìm mình để không nhảy cẫng lên, tôi chỉ biết guồng chân quanh quẩn và thấp thỏm chờ tin, tự dặn mình chớ mừng vội mà mấy ngón tay cứ chốc chốc lại lăm lăm bấm số điện thoại cầm tay. Chỉ nhận lại được hộ chiếu và vé máy bay, nhưng như thế cũng đã là quá đủ để không phải bỏ dở hành trình đã định. Mới thấy _ đôi khi, ánh sáng lại xuất hiện trong hầm tối ở những khúc quanh bất ngờ nhất.
Đi giữa những toa tàu dưới ánh sáng vàng vọt của dãy đèn đường, trong màn sương mờ, tôi như thấy mình đang đứng đâu đó trên nhà ga số 93/4 vậy. Chuyến tàu này liệu rồi có đưa chúng tôi đến một vùng đất lạ lùng đầy phép thuật nào đó như câu chuyện của cậu bé Harry!?!
Liên lạc cuối cùng nhận được trong ngày là lời nhắn nhủ “nhớ mua quà cho tao” của hai vợ chồng đứa bạn thân (rõ là “vợ chồng bọ xít”). Trang đã thiếp đi vì mệt, phần tôi cũng bã người vì những cung bậc cảm xúc đan chéo trong ngày. Chìm vào trong giấc ngủ vẫn là câu hỏi ấy…