What's new

Lan man miền Bắc

Tháng chín.

Hà Nội vào Thu, những cơn gió nhẹ đầu mùa xua đi cái nóng oi bức cùng những cơn mưa nặng hạt. Không rộn rã như đầu Xuân, hanh hao uể oải như mùa Hạ, lạnh cắt da với những cơn mưa muộn mùa Đông, Thu Hà Nội đằm thắm với nắng vàng hoe lúc đầu ngày, ấm áp cuốn mọi người cùng ra phố.

Vào những năm 90, mình đến Hà Nội lần đầu cũng mùa Thu với hoa sen trắng đẹp đắm lòng, sen được bày bán trên những chiếc xe đạp cũ, vắt đầu quang gánh của bà cụ bán trà, trong quán nước đến các nhà hàng fine dining cùng các khách sạn boutique nhiều sao hiếm hoi thuở ấy; vậy mà không hiểu sao Hà Nội vẫn chỉ được nhắc đến với hoa xoan, hoa gạo, hoa sữa và nhiều loài hoa khác nữa nhưng lại không bao giờ đi cùng sen. Những năm đó Hà Nội hãy còn nghèo lắm, nét lam lũ, bươn chải in hằng trên phố xá, trên cốt cách, khuôn mặt, dáng người. Dễ dàng bắt gặp những hàng sửa giày dép, hàng bán các món đồ mây tre thủ công; không để chưng bày như bây giờ mà để dùng hàng ngày với đúng công năng mà những món hàng được tạo ra. Những chiếc xe mây trẻ em, những chiếc gối đan gối đầu buổi trưa Hè cùng chiếc quạt lá phe phẩy trên tay, những chiếc điếu cày như bóng dáng của người đàn ông trong mỗi ngôi nhà; những hàng nước cơ động với một hai ấm nước, vài chiếc ghế gỗ con con quanh hồ; khách ghé lại uống chén chè be bé, kéo nhanh hơi thuốc lào với mức giá rẻ không tưởng rồi vội vã ra đi.

Giờ Hà Nội hiện đại, nhộn nhịp, ồn ào, sôi động chẳng khác Sài Gòn và cũng xô bồ, bụi bặm như thế nhưng trong mình Hà Nội vẫn như ngày nào, chậm rãi, hiền hòa, rợp bóng cây.

Mình đã viết rợp bóng râm rồi sửa lại là rợp bóng cây vì sợ nhầm sang bóng râm của những tòa nhà đồ sộ, những căn hộ, văn phòng, trung tâm thương mại đang ngày càng nhiều ở Hà Nội để rồi một ngày, chắc cũng không còn xa lắm đâu muốn ngắm chút trời xanh sẽ phải ngước thẳng cổ như khi đi trên những con đường đánh số ở Newyork.
 
Trở lại thì chuyến đi lần này là một chuyến đi không định trước, không lộ trình, không thời gian chỉ biết chung chung là dài ngày, kiểu ra tới nơi rồi tính, không muốn đi nữa thì về vậy thôi. Mình thích những con số đẹp và lại nhớ chất lượng xe thuê tại Hà Nội đợt trước nên chọn mang theo chiếc xe cũ hơn chục năm với kế hoạch trả đồng hồ xe về như ban đầu trong năm nay và biết đâu ngay trong chuyến đi này. Vậy là chuẩn bị các bảo trì cơ bản rồi cách ngày khởi hành 1 tuần mang ra điểm dịch vụ vận chuyển gần nhà gửi đi Hà Nội. Về chuyện gửi xe máy ra Hà Nội, giá hôm mình gửi 12/09/2016 là 950k thủ tục rất đơn giản, nhanh chóng chỉ cần xuất trình giấy xe là xong. Giá này mình đã nghĩ là rẻ, không ngờ lượt về thì chỉ còn 800k, gửi tại điểm dịch vụ ngay trước ga Hà Nội. Xăng sẽ được rút cạn vì vậy cần lưu ý khi nhận lại xe. Mình mang xe đi gửi hôm sáng Thứ Hai đến sáng Thứ Năm thì đã được cuộc gọi báo nhận xe; do vậy từ sân bay mình đi taxi ra thẳng ga Hàng Hà Nội để bắt đầu ngày đầu tiên của cung đường.


Mình vẫn không thích ngồi trên máy bay xách máy chụp lung tung nhưng hôm đó ngồi ngay cửa sổ mà mây thì đẹp quá.















 
Mai Châu.

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.
(Quang Dũng)

Nhận xe xong đâu đó đã hơn 10h sáng, mình theo đại lộ Thăng Long qua Xuân Mai để tới Hòa Bình vì còn muốn tạt ngang nhà máy thủy điện.

Những tấm ảnh đầu tiên của chuyến đi.




 
Như những quán sữa khi đến Ba Vì, ở Hòa Bình dọc theo đường đi là các hàng cá nướng, cá sông Đà, lớn nhỏ đủ cả. Nhưng người bán thì nhiều, người mua chẳng thấy đâu. Những chú cá nằm đó chờ khách không biết từ lúc nào nên chỉ đành đứng lại chụp vài tấm ảnh rồi lên đường.

Cá sông Đà.





Sông Đà.


 
Mình trở lại Hòa Bình lần này là lần thứ ba. Hai lần trước chỉ vào xem thủy điện rồi về ngay trong ngày. Đường vào nhà máy đi qua một đoạn hầm ngắn xuyên núi, qua khỏi nhà máy chạy tiếp lên con đường dẫn lên đập ở dãy núi phía sau có thể ngắm cảnh hồ nước và cả thành phố Hòa Bình từ trên cao.

Dọc đường là một nhà thờ để ghi nhớ những người đã hy sinh trong quá trình xây dựng. Sau này khi ghé thủy điện Sơn La mình cũng thấy một nhà thờ tương tự, âu cũng là sự không thể tránh khỏi khi thi công các công trình đồ sộ. Nghe nói lúc xây xong sắp xếp các vị trí thì còn trống một chỗ nhưng ngay trước ngày khánh thành thì chỗ trống này đã không còn. Vào thủy điện Hòa Bình tham quan cho biết cũng hay, nhân viên hướng dẫn nhiệt tình, khách tham quan không nhiều nên cũng chẳng mất thời gian là mấy.

Đoạn hầm xuyên núi, ngay sau đoạn hầm này là nhà máy.












Nhà ghi công những người hy sinh trong quá trình xây dựng.


 
Đường từ thủy điện sang Mai Châu tốt lại vắng xe, cảnh đẹp và trở nên mát mẻ khi lên cao dần.






Ngã rẽ sang Mai Châu.




Ghé vào ăn trưa khi đã muộn, chú chó nằm ổ mệt mỏi với lũ con háo đói ra sân nằm phơi nắng.





 
Đây là lần đầu mình qua đèo Thung Khe trên xe máy, quan cảnh tuyệt đẹp, độ dốc vừa phải, thảm nhựa cực tốt chạy rất thích. Nếu có ra Bắc hãy chắc chắn là đến trải nghiệm con đèo này nhé, còn nếu hay quên thì ghi note ngay kẻo lỡ.

Và có lẽ do đây mà Thung Khe còn được gọi tên đèo Đá Trắng.














 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,462
Bài viết
1,153,068
Members
190,097
Latest member
bonghongvu
Back
Top