What's new

[Chia sẻ] Đến Myanmar lang thang ngắm chùa tháp ở Bagan

Một ngày thấy Vietjetair nó gửi cho em cái mail bảo có vé 0đ, vào trang web xem vé, đúng là có 0đ thật các bác ạ. Nhưng trớ trêu chỗ không có 0đ thì mình đi rồi, mà chỗ ko có 0đ thì mình lại chưa đi. Xem đi xem lại mấy lượt thì thấy có vé 0đ đến chỗ mình chưa đi là Yangon, tra nhanh Google thì thấy nó là cố đô cuat Myanmar. Lúc đó nghe cái tên có vẻ ko hấp dẫn, ko nhớ ra đc là ở Myanmar có danh lam thắng cảnh gì không, thôi thì cứ đặt bừa đi rồi tính tiếp, 0đ mà, mấy khi có.

Không ngờ Myanmar quá hoành tráng với Bagan. Những bức ảnh khinh khí cầu bay trong nắng sớm thỉnh thoảng tình cờ thấy trên mạng hóa ra chính là nó. Và ko ngờ mình lại được ngắm nó trực tiếp luôn. Quá đã :))

#1.


Cách ngày bay khoảng hơn chục ngày thì em mới bắt đầu tìm hiểu để lên lịch và chuẩn bị các thứ. Em có 4 đêm 3 ngày ở Myanmar, tìm hiểu qua thấy có 4 điểm chính Yangon, Bagan, Mandalay, hồ Inle. Nghiên cứu kỹ hơn thì thấy nếu di chuyển đêm mình có thể đi được 3 trong 4, nhưng đến Bagan rồi em đổi ý. Inle, Mandalay nhìn qua ảnh cũng đẹp đấy, nhưng chưa thật sự đặc sắc, không như Bagan là nơi có 1 không 2.

Vì thời gian ở Myanmar ngắn (do không xin nghỉ nhiều được) nên việc bắt đc bus đêm là khá quan trọng, mà bắt xe giờ giấc làm sao phải đến được Bagan vào 2 thời điểm rất đẹp trong ngày là bình minh và hoàng hôn. Các hướng dẫn đặt vé trên mạng qua FB ko còn dùng đc nữa. Cụ thể:
- Bus JJ và Express trước đặt đc qua nhân viên trên FB giờ thì ko. Phải đặt qua trang web. Trang web này chỉ có 2 hình thức là thanh toán qua thẻ nội địa và đến trực tiếp đại lý.
- Các trang web đặt vé khác (chắc cho khách du lịch nước ngoài nên toàn tiếng Anh) thường hết vé trước ngày xe chạy khoảng 2, 3 ngày và bị tính tiền dịch vụ hay sao ấy nên đắt hơn khoảng 5$.
- Đặt qua tour guide cũng đắt hơn như vậy.
Do cảm thấy ko chắc ăn với các web online và tour guide bên đó, lỡ có chuyện gì khúc mắc do ko hiểu tiếng nhau mà ko lấy được vé hoặc lấy vé chậm quá, hoặc xuống sân bay, làm thủ tục ko kịp di chuyển ra bến xe thì vừa lỡ vừa mất tiền nên em quyết định đến tận nơi mua vé. Để chắc ăn em đã theo dõi nhiều tối liên tục tại trang web nội địa để khẳng định còn vé lúc mình xuống máy bay. Tuy nhiên vẫn phải phòng rủi ro nên kế hoạch ăn chơi Myanmar của em vẫn có phương án B, C, D cho việc lỡ xe. Vì có nhiều kế hoạch dự phòng nên em cũng ko dám đặt khách sạn trước như mọi lần do chưa biết sẽ ở đâu, mấy đêm, nói chung là cứ đi rồi tùy tình hình mà xử lý vậy vì dù có gặp tình huống xấu nhất em vẫn đến đc Bagan ít nhất 1 ngày.


Ưu tiên phương án 1, 1b nếu thấy Bagan ko hấp dẫn, 2 hoặc 3 nếu lỡ xe.

Lên phương án xong xuôi thì đi đổi tiền, nhưng mà hỏi ko chỗ nào có tiền chạt của Myanmar, thôi đành sang bên đó đổi đô các bác ạ.

Lúc trên máy bay gặp 1 đoàn đi tour, ngồi cạnh 1 em luôn, xem lịch trình của họ thấy ngày đi và về y hệt của em, bay cùng giờ, ngồi cùng tầu luôn, nhưng họ ko đi Bagan. Nghĩ lại em thấy tiếc cho họ vì nếu đã mất công đến tận Myanmar rồi mà ko được thử cảm giác lang thang ở Bagan. Hơn nữa, giá tour đó của họ là 10,5 triệu chưa bao gồm tip và lặt vặt khác, còn em đi về tính ra tất cả mất có 4,5 triệu thôi. :D
 
Last edited:
Xuống máy bay em vội vàng ra chỗ làm thủ tục để còn kịp giờ bắt xe bus, lúc trên máy bay điền cái tờ nhập cảnh sai mấy chỗ nhưng thôi kệ, cứ liều chứ lại đi xin giấy điền lại hơi lâu, ko ngờ vẫn qua các bác ạ. Chắc mấy thông tin râu tia họ cũng chẳng quan trọng, quan trọng chắc là số hộ chiếu của mình, hoặc may gặp người dễ tính. Làm thủ tục khá nhanh nhưng nếu phải xếp hàng thì cũng lâu.

Xong em lại chạy vội ra quầy đổi tiền, nó nằm bên trái quầy làm thủ tục hải quan, cách 1 lớp kính, lúc đứng chờ làm thủ tục các bác nhìn sang bên trái là thấy. Có mấy quầy, em chọn quầy ty giá cao nhất mà đổi thì ko quầy nào nó đổi, nó chỉ đổi từ chạt sang đô chứ ko từ đô sang chạt, cuối cùng có duy nhất 1 quầy đổi đó là quầy có tỷ giá thấp nhất (!!???) Đoạn này em lỗ chổng vó ra, các bác chú ý nhớ, em đọc trên mạng thì bảo tiền phải mới nó mới đổi, gấp mép các thứ nó ko đổi. Nhưng thật ra em đưa mấy tờ gấp mép nó vẫn đổi, nhưng đổi với tỷ giá cực thấp luôn. Em ko để ý nên ko biết, đồng mới thì nó đổi cho mình theo tỷ giá ghi ở quầy (vốn đã thấp rồi), đồng gấp mép nó đổi với tỷ giá khác thấp hơn cả các gặp gặp bừa 1 người đi đường để đổi (vì sau đó em có đổi tiền vài lần, gặp đâu đổi đấy, hỏi đc ai đồng ý là đổi, tất cả đều cao hơn tỷ giá gấp mép ở quầy này). Lúc về khách sạn tính lại tiền vì thấy ít ít thì mới để ý, vì nhớ lúc đó nó chia tiền mình ra thành 1 bên mới cứng, 1 bên gấp mép để đổi riêng từng đợt. Các bác nên tính toán kỹ chi tiêu để đổi số lượng chuẩn 1 chút thì hơn, em nghĩ là đổi 1 ít hết lại đổi, nhưng sau mới biết đi ngóc ngách có ngân hàng nào ở đấy đâu mà đổi, cho nên toàn bị đổi đắt.

Đổi xong ra mua cái SIM 3G 3 ngày 5500 chạt (khoảng hơn 90k), bảo họ kích hoạt luôn dùng ngon. Trước đọc phải mấy bài cũ bảo bên này nghèo lắm, SIM rất đắt toàn hơn trăm đô, hoặc cho thuê SIM hơn 20$/ngày mà hãi. Giờ hiện đại văn minh rồi các bác ạ, đầy đủ hết mà giá cả cũng hợp lý.

Thấy các bác đi rồi review bảo bên này nói thách kinh lắm, phải trả giá. Taxi từ sân bay ra bến xe chỉ khoảng 3000 chạt thôi. Em ra bắt taxi, cũng nói thách thật, hỏi toàn 8000, 10000, em trả hẳn 4000 bù cho lạm phát mấy năm do đọc bài cũ, lái xe quay mặt phóng đi luôn chả thèm nói câu nào. Em tìm xe khác, lần này rút kinh nghiệm trả hẳn 5000 vì sợ họ lại chạy mất, mà lại đang vội, lái xe cứ đòi thêm nhưng em thấy ông này ko bỏ đi mà kỳ kèo nên mình cứ giữ giá 5000 thôi, thế là cũng đi như dự đoàn. Mà taxi bên này như xe chuồng gà, lái xe ko nói được tiếng Anh. Lạ cái là đi bên phải mà tay lái cũng nằm bên phải xe. Trên đường lái xe cứ nói chuyện suốt, nhưng tiếng Myanmar mình có hiểu gì đâu, tuy nhiêm em cũng học thuộc lòng 1 câu để trả lời rồi "ná m'lề bà bu" nghĩa là "tôi không hiểu". Trả lời vậy thôi chứ họ biết mình ko hiểu họ vẫn cứ nói.

Bến xe Aung Mingalar là nơi tập trung xe đi khắp các nơi, cách sân bay khoảng 7-8km. Chỗ này các bác chú ý nếu muốn mua vé ở hãng nào hãy bảo tài xế lái thẳng đến văn phòng của hãng đấy chứ đừng bảo đến bến xe rồi xuống. Vì bến xe này rất rộng và có biển Aung Mingalar ngay lề đường cái, nếu họ cho các bác xuống đấy thì các bác sẽ phải đi bộ khá xa, như em vào Elite Express là còn khoảng 1km nữa, đấy là chưa kể nó nhiều ngóc ngách, tự mình đi tìm thì chỉ tưởng tượng đã thấy dễ lạc và cực mất thời gian luôn, nếu đang vội như em thì lỡ xe là điều 100% ko thể tránh khỏi. Cho nên em bảo bác tài chỡ vào tận nơi, mất thêm 200 chạt phí cho ô tô vào bến.

Vào mua vé đi Bagan xong vẫn kịp giờ đi tè 1 phát, họ vẫn là vào trang web nội địa mà em đã xem để điền rồi in vé thôi, ko có gì khác cả, chẳng qua mình ko thể thanh toán đc nên mới đành phải đến tận nơi vội vã thế này. Xe vẫn chưa chạy nên em ra quầy mua cái bánh 1000 với chai nước 300, sau này mới hối hận, nước ko gần mua đâu các bác ạ. Lên xe phát nước, vào khách sạn có nước, đi ăn thì phải uống bia mới đã, ngoài đường nước free khắp nơi, chả bao giờ lo khát. Lúc ra sân bay bay về em phải vứt lại mấy chai.

Xe Elite ghế rộng rãi thoải mái, có gác chân và ngả lưng, màn hinh xem phim, sạc điện thoại cổng USB, chắc chắn là hơn ghế máy bay Vietjet. Xe chạy thì được anh lơ phát chăn cho đắp, phát bánh và nước cho ăn uống, nói thật là bánh em nuôt thì trôi nhưng ko có nhu cầu ăn lại lần thứ hai. Lúc về còn được phát cả cà phê, và giờ em chỉ ước giá mà em chưa thử uống cái cốc cà phê ấy. Nửa đem sẽ vị gọi dậy ở trạm dừng nghỉ, phát khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng để vệ sinh, kem thì vẫn tởm như ở nhà nghỉ rẻ tiền bên mình. Ở chỗ dừng nghỉ này đồ ăn thức uống bạt ngàn, ngon và tiện. Đi sâu vào trong là chỗ đái ỉa và đánh răng rửa mặt, nói chung là đông nhưng vẫn thoải mái. Đọc 1 bạn gái review là bạn ấy ko xuống cứ ngủ tiếp cũng được, nhưng em đi 2 xe thì đều phải xuống hết, có mấy anh chị tây ngồi đầu xe muốn ở lại ngủ nhưng anh lơ bảo không được, nên đến lượt mình thì cứ tự giác cho người ta đỡ ghét.

Đoạn này vội bắt xe nên ko có thời gian chụp ảnh minh họa, sorry các bác, xem tạm ảnh sau này vậy.

#2.
 
Không phải ngẫu nhiêu mà Bagan lại là nơi có nhiều đền đóm nhất thế giới, cách đây hàng nghìn năm nơi này đã từng là thủ đô của một trong những đế chế hùng mạnh và thịnh vượng nhất khu vực, gần khoảng thời gian với các bạn Khmer bên Campuchia xây đền Angkor Wat. Các cụ nói phú quý sinh lễ nghĩa, giầu có quá thì các bác vua chúa bắt đầu thích xây đền đài, nơi đây đã từng có mười mấy nhìn ngôi đền đóm các thể loại, nhiều gấp 5, 6 lần thời điểm hiện tại chỉ còn hơn 2k. Hóa ra xây đền xây chùa để cầu phúc thì lại được họa. Tiền của, sức người các vị ấy đem đi xây đền chứ ko làm kinh tế, đất canh tác chuyển sang đất xây dựng hết thì chẳng cần nói cũng biết hậu quả là ngày càng nghèo đi, đã ngèo bớt lại được các bạn Mông Cổ dòm ngó sang nên cuối cùng cũng được thỏa nguyện về với cõi Phật. Hóa ra xây đền là cầu được ước thấy! Cầu phúc có họa, trong họa lại có phúc vậy.

Em đến Bagan, bến xe Nyaung-U hoảng 5h30 sáng, trời vẫn còn tối, xuống xe cái là có taxi ra mời. Có 1 bác taxi hỏi em ở khách sạn nào rồi bảo chở đi đền ngắm bình minh rồi về khách sạn, giá 25000. Má, thôi em xin, ngó quanh 1 hồi em chạy ra phía cổng bến xe xem có xe nào rẻ hơn không. Hóa ra ở đây có 2 đội taxi, đội ngoài không được lấy khách của đội trong, nên nếu muốn đi thì mình phải xách hành lý ra ngoài bắt xe chứ họ ko vào đón được. Đội ngoài có vẻ rẻ hơn, chắc xuống xe buồn ngủ nên em tra Google quãng đường đến đền Bulethi xem bao nhiêu km để tiện trả giá, ko ngờ nhìn nhầm 13 phút thành 13km (thật ra chỉ có 6km thôi). Họ bảo chở mình đi ngắm bình minh rồi về khách sạn là 20000, em trả 15000 (vì tính 13km) họ đồng ý luôn, lúc sau lên xe thấy họ đi có tý là đến thấy lạ lạ, về khách sạn xem lại mới biết mình hơi hớ, thảo nào họ đồng ý nhanh thế, ko như ông ở sân bay. Khách sạn em book cũng nằm trên đường luôn, book lúc trên xe bus qua booking.com, Thiri Mingalar, sạch đẹp, nhân viên thân thiện và dịch vụ tốt, giá 30$ ko phải là hời vì book sát ngày, sau này em được trả lại vì dùng referal link để book, mình 15$, bạn mình 15$ coi như là ko mất tiền khách sạn. :))

Vào Bagan phải mất vé qua cổng 25000, họ thích trả đô nhưng em trả chạt. Bảo vệ lúc có lúc không, hôm sau em thuê xe điện lái qua lái lại mấy lần chả thấy ai gác cổng. Các bác nhớ giữ vé, đền nào cho phép leo lên trên họ đều kiểm tra, còn ko cho leo thì thôi.
Lúc về anh lái lại bắt thêm được 1 anh tây chạy bộ buổi sáng xong mệt quá phải bắt taxi về. :))

Em đến đền Bulethi khi trời đã hửng nhưng mặt trời chưa lên, Bulethi là một trong số ít ngôi đền còn cho phép du khách leo lên để ngắm bình minh và hoàng hôn. Nghe nói sau này sẽ dần dần cấm hết.

#3. Chuẩn bị đón mặt trời lên
 
Bác nào muốn chụp ảnh Bagan đẹp thì phải chịu khó dậy sớm, đến muộn thì không có chỗ, không biết bình thường thế nào chứ hôm em đến là đông, cũng phải chen chúc nhờ nhau vài kiểu, đấy là với mấy anh nghiệp dư hoặc selfie post FB thôi, chứ với mấy bác súng to và dài đã cắm sẵn chân máy đến tận móng từ bao giờ thì chịu, ko có nhường chỗ đâu.

Đứng trên cao, trên 1 ngôi đền cao, nhìn xuống một quang cảnh bao la xung quanh chỉ có đền và cây cối lúc mặt trời mọc từ từ nhô lên nơi đường chân trười thì quả là một cảm giác rất đặc biệt. Bao nhiêu sự ngưỡng mộ dành cho nhưng hình ảnh trên mạng từng gặp qua trước đây tưởng chừng xa vời với mình đến nỗi chẳng buồn tìm hiểu xem ảnh đó chụp ở đâu thì bây giờ đang hiện ra ngay trước mắt, còn gì sướng bằng. Tất nhiên em ko có điều kiện chơi khinh khí cầu (hơn 300$/người và phải đặt trước) chứ nếu không thì chắc còn phê nữa.

#4. Xa xa chim cò bay đầy trời, càng làm khung cảnh thêm lãng mạn. Ở Việt Nam đi rùng rú cũng nhiều mà tiếng chim hót cũng hiếm khi được nghe


#5. Mặt trời đã lên


Cứ nghĩ Google cái gì cũng có nhưng không phải, ngôi đền em đang đứng là Bulethi, còn ngôi đền 1 cái to mọi người cũng đang trèo lên, và 2 cái song sinh kia nghĩ rằng dân họ ko nói tiếng Anh nên về tìm Google xem tên nó là gì, nhưng chịu không thể nào tìm ra.

#6. Lia 1 tấm Pano xung quanh luôn


#7. Ngắm nghía 1 lúc mặt trời cũng bắt đầu lên cao và chói chang hơn.


Kỳ thực ngồi trên này rất thú vị, mặt trời tuy chói hơn nhưng vẫn chưa nóng, nhất là nếu ngồi hướng đối diện trong bóng râm rất sướng nên em vẫn chưa muốn xuống, mọi người xung quanh cũng vậy. Nhưng còn nhiều đền khác đang chờ, lái xe đang chờ, mới đến không thể ngồi đây mãi được nên đành hạ đền lên xe về khách sạn nhận phòng, tắm giặt nghỉ ngơi tý, ăn uống thuê xe rồi tự đi khám phá tiếp.
 
Last edited:
Nói một chút về ẩm thực đã được review. Em đọc nhiều bài tham khảo và quyết định ăn chưa ở Moon vegetarian, một nhà hàng chay gần đền Ananda. Có một món ăn mà bài nào em cũng thấy bảo "phải thử, phải ăn" rồi là "đặc sản'…gì đó: là món salad lá chè. Em háo hức gọi ngay 1 đĩa. Đĩa đưa ra thì như hình, nhìn kỹ và tinh mắt thì cũng thấy mấy vụn lá chè như kiểu bã chè đổ đi của mình vậy, còn lại là đủ thứ hành tỏi phi sốt hầm bà lằng gì đấy. Hóa ra salad lá chè thì thành phần lá chè có vẻ như là ít nhất thì phải. Ờ thì cũng chẳng sao, ngửi mùi thấy thơm, miễn ngon là được. Xúc thìa đầu tiên thấy mùi vị có vẻ không ổn rồi, như uống nước pin vậy, nhưng vẫn ăn được, nghĩ rằng vẫn xơi hết thôi. Nhưng đặc trưng của ẩm thực là một số loại ăn ít thì ngon, ăn nhiều thì tởm, vị nước pin là một trong những loại như vậy. Xúc thêm vài thìa nữa thì mỗi thìa em đều phải đệm một hớp bia nuốt mới trôi. Tính em ko phí phạm nên gọi đồ thường ăn hết dù không ngon, nhưng riêng món này cuối cùng em vẫn phải bỏ nửa đĩa. Có chị gái xinh đẹp chắc là đầu bếp chắc thấy mình nhăn nhó nên ra hỏi đồ ăn có ổn không, em bảo mọi thứ đều ổn đúng kiểu bọn Mỹ, rồi xúc thêm thìa nữa cho vào mồm vừa cười vừa mếu nhìn chị gái.

Đố các bác nhìn thấy lá chè nó ở đâu


Em không dám chắc chắn là món salad "lá chè" này không ra gì, vì em ko bao giò dám thử lại lần thứ 2 nữa để khẳng định. Có thể nhà hàng này làm ko ngon, chỗ khác lại ngon. Có thể em vào đúng lúc còn đồ thừa tuần trước đem ra bán nốt, hôm sau đồ mới lại ngon. Có thể nhiều trường hợp lắm, ko thử thì không biết được. Cho nên nếu các bác có dịp qua đây thì vẫn nên thử, tốt nhất là đi đoàn 10, 15 người thì gọi 1 đĩa, mỗi người thử 1 thìa là cũng hết. Nhưng em không xếp nó vào cái loại "phải thử", "phải ăn", "đặc sắc". Theo em cứ cái gì ngon thì ăn, ko ngon thì phải tránh mặc kệ nó có đặc sẳn hay đặc sắc hay lạ liếc gì đó hay không. Kinh nghiệm của em là những đặc sản vùng miền nhưng ở đâu cũng có (dù chất lượng ko bằng) thì mới ngon, chứ đặc sản mà mỗi vùng đấy mới có thì thường là bình thường đến không ra gì.
 
Không viết nữa hả bác,
Em vừa đi về đây,
Đọc bài bác cảm giác như lại đang được ở Bagan vây ^^, mỗi tội hôm em đi thì đền đài tu sửa, có được leo trèo lên đâu =)))))))))))
 
Không viết nữa hả bác,
Em vừa đi về đây,
Đọc bài bác cảm giác như lại đang được ở Bagan vây ^^, mỗi tội hôm em đi thì đền đài tu sửa, có được leo trèo lên đâu =)))))))))))

Bác đi đền nào mà dính tu sửa vậy? Có nhiều đền bị cấm trèo bảo tu sửa nhưng vẫn có đền được lên mà.
 
Mấy hôm nay trời nắng nóng cũng bị hội chứng nhớ Bagan, nhớ mấy ngày đạp xe lang thang không cần bản đồ, nhớ hết 8 ngày phơi nắng ở Myanmar. Tháng 4 mình đi thì họ lại không thả khinh khí cầu. Hồi đấy đi về bảo thể không đi lại Bagan, nhưng mà giờ nghĩ lại rồi, vẫn mong 1 lần quay lại đó
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,182
Bài viết
1,150,391
Members
189,942
Latest member
Nhocdecor
Back
Top