What's new

Lan man miền Bắc

Tháng chín.

Hà Nội vào Thu, những cơn gió nhẹ đầu mùa xua đi cái nóng oi bức cùng những cơn mưa nặng hạt. Không rộn rã như đầu Xuân, hanh hao uể oải như mùa Hạ, lạnh cắt da với những cơn mưa muộn mùa Đông, Thu Hà Nội đằm thắm với nắng vàng hoe lúc đầu ngày, ấm áp cuốn mọi người cùng ra phố.

Vào những năm 90, mình đến Hà Nội lần đầu cũng mùa Thu với hoa sen trắng đẹp đắm lòng, sen được bày bán trên những chiếc xe đạp cũ, vắt đầu quang gánh của bà cụ bán trà, trong quán nước đến các nhà hàng fine dining cùng các khách sạn boutique nhiều sao hiếm hoi thuở ấy; vậy mà không hiểu sao Hà Nội vẫn chỉ được nhắc đến với hoa xoan, hoa gạo, hoa sữa và nhiều loài hoa khác nữa nhưng lại không bao giờ đi cùng sen. Những năm đó Hà Nội hãy còn nghèo lắm, nét lam lũ, bươn chải in hằng trên phố xá, trên cốt cách, khuôn mặt, dáng người. Dễ dàng bắt gặp những hàng sửa giày dép, hàng bán các món đồ mây tre thủ công; không để chưng bày như bây giờ mà để dùng hàng ngày với đúng công năng mà những món hàng được tạo ra. Những chiếc xe mây trẻ em, những chiếc gối đan gối đầu buổi trưa Hè cùng chiếc quạt lá phe phẩy trên tay, những chiếc điếu cày như bóng dáng của người đàn ông trong mỗi ngôi nhà; những hàng nước cơ động với một hai ấm nước, vài chiếc ghế gỗ con con quanh hồ; khách ghé lại uống chén chè be bé, kéo nhanh hơi thuốc lào với mức giá rẻ không tưởng rồi vội vã ra đi.

Giờ Hà Nội hiện đại, nhộn nhịp, ồn ào, sôi động chẳng khác Sài Gòn và cũng xô bồ, bụi bặm như thế nhưng trong mình Hà Nội vẫn như ngày nào, chậm rãi, hiền hòa, rợp bóng cây.

Mình đã viết rợp bóng râm rồi sửa lại là rợp bóng cây vì sợ nhầm sang bóng râm của những tòa nhà đồ sộ, những căn hộ, văn phòng, trung tâm thương mại đang ngày càng nhiều ở Hà Nội để rồi một ngày, chắc cũng không còn xa lắm đâu muốn ngắm chút trời xanh sẽ phải ngước thẳng cổ như khi đi trên những con đường đánh số ở Newyork.
 
Từ đây thì đường đi bắt đầu chứng tỏ, nhắc nhở đây là đất Hà Giang, và con đèo Cổng Trời băng qua dãy Tây Côn Lĩnh thật sự là quanh co đến mức buồn cười. Khó hiểu vì sao người ta lại làm một con đường quanh co khúc khuỷu như vậy. Dọc đường nhiều ngọn thác chảy xuống từ vách núi, có khi từ rất cao.

Đường đi quanh co, khúc khuỷu đến mức khó hiểu.









Bạn này chắc nhà vợ bắt đi mua đồ, tranh thủ ghé vào chụp tấm hình; cả bác tài xe tải cũng móc điện thoại ra chụp lúc nghỉ xe.





Chụp xong thì kiểm tra lại ảnh.


 
Ghé vào một quán nước lúc gần ra đến quốc lộ 2, ngồi gần bên một cô bé, còn nhỏ hơn con trai mình vài tuổi. Thấy bọn mình người Nam, cô bắt chuyện, thì ra cô cũng trong Sài Gòn bay ra đây “độc hành”. Lấy Hà Nội làm trung tâm bắt xe khách đi các tỉnh, mỗi nơi lại thuê xe máy chạy đến chán thì thôi. Tối nay cô về Hà Nội để chuẩn bị lên Sapa trekking một cung vài chục cây số gì đó ?. Nhìn hành lý thật gọn, chỉ một chiếc ba lô nhỏ và có vẻ nhẹ tênh trên lưng cùng cái cách cô chuẩn bị lên đường thật “chuyên nghiệp” rồi nhìn lại hai giỏ đồ của bọn mình thấy sao mà mắc cở.

Quốc lộ 2 chạy đến thành phố Hà Giang đường chỉ từ tốt đến cực tốt. Một công trình thủy điện gì đó đang thi công trên sông Lô, sát bên lề đường, đang ngon trớn chạy cũng chẳng kịp nhìn xem là gì. Hơn 45 cây số đường đó mình chạy chưa đầy 50 phút.

Vào Hà Giang chưa đến cột mốc 0 của thành phố thấy một khách sạn mini vừa khai trương thì vào ở luôn, đang hút khách nên giá rất rẻ và rất sạch do còn mới. Tối ra đảo qua chợ và loanh quanh thành phố. Thành phố không thay đổi gì mấy so với cách đây vài năm ngoại trừ hàng quán nhiều hơn. Cháo ấu tẩu trước kia chỉ thấy một hàng (không biết phải tại lần trước mình đi đã quá giờ cơm trưa không) giờ thì dọc đường Nguyễn Trãi thôi đã đến mấy hàng. Quán nước, kem, cafe dễ ngồi nhiều lắm. Vào một quán cơm nhỏ trên quốc lộ 2 đoạn rẽ ngang hướng đi Thanh Thủy, chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ rất đẹp đôi, quán ăn được mà lại rẻ. Mình nghĩ nếu đừng phải chịu giá đặc biệt thì giá cả khi về các vùng xa bao giờ mình cũng cảm thấy rẻ mới phải. Cơm xong ghé một quán nước ngồi chơi, đổ đầy bình xăng rồi về ngủ. Đồ gửi giặt lúc chiều cũng đã trả sẵn trong phòng nên thu xếp gọn hành lý luôn để mai đi sớm.
 
Lần trước khởi hành khá sớm từ Thành phố Hà Giang mình đến Đồng Văn lúc chiều muộn sau khi ghé qua Lũng Cú cùng tham quan vài điểm. Lần này tính cộng thêm vài mươi cây số để qua Lùng Tám và Đường Thượng do vậy trời còn tối mình đã lên đường.


Hà Giang hãy còn chìm trong giấc ngủ.




















Phía xa là tấm bảng Cao nguyên đá Đồng Văn.



 
Chụp ảnh ở đây và nhiều vạt hoa tam giác mạch ở ven đường sẽ có người thu phí, có nơi chỉ là vài đứa trẻ người dân tộc đến thu, số tiền chưa bằng gửi xe hàng ngày ở khu trung tâm thành phố nhưng bạn nghĩ sao nếu cứ giơ máy ảnh lên thì lại không biết có mất tiền không.










Lần này mình mò lên tận chân cột anten cổng trời Quản Bạ nhưng từ đó cũng không thấy một góc nhìn nào cho ảnh đẹp nên đành chụp tạm cái cột anten để “gỡ” công leo.

Cột anten truyền thanh.















 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,575
Bài viết
1,153,778
Members
190,132
Latest member
thetkenoithat
Back
Top