What's new

Thiên hạ hành tẩu

Bạn có bình chọn cho bài viết dự thi của phicau không?

  • Votes: 10 100.0%
  • Không

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    10

phicau

Phượt tử
+ Nick thành viên: phicau
+ Địa chỉ email: [email protected]
+ Số điện thoại: 0946.263.646
+ Tên bài dự thi: Thiên hạ hành tẩu
-----------------------------------------------------------------------------------------

- Em vẫn giấu anh một chuyện về quá khứ của em.
- Hì, anh yêu em chứ có yêu quá khứ của em đâu!
- Thì anh cứ nghe em nói đã ... Hồi sinh viên, có một giai đoạn túng thiếu, em đã phải làm gái để kiếm tiền.


Tôi vẫn nhớ như in cái đêm định mệnh đấy. Cái đêm tôi tròn 30 tuổi, đang hạnh phúc vô cùng bỗng bàng hoàng không tin vào tai mình!
Sau một đêm trằn trọc, tôi quyết định phải đi. Đi để tỉnh ra, để có thể bỏ lại hết những cái dang dở, lo âu, vướng bận.
Vì phóng bạt mạng nên chỉ trưa là tôi đã đến Thanh Hóa. Lúc này tôi chợt nghĩ "mình đi đơn độc thế này mà gặp cướp gặp phỉ kể cũng nguy hiểm, hay là kiếm món đồ nào phòng thân". Thế là tôi gọi cho một ông anh cũng dân xã hội ở xứ Thanh này. Vừa nhậu, anh vừa chửi tôi:
- Mày ngu bỏ mẹ. Phỉ toàn là bọn vì tiền bán mạng, toàn chơi AK cưa nòng cưa báng. Mày gặp nó thì xin là được tha, chứ chống cự chỉ có chêt. Thôi uống đi rồi ở lại chơi với anh vài hôm.
Sau bữa trưa quá chén đó, tôi tỉnh giấc trong một xưởng gỗ lậu ven rừng Cúc Phương. Hóa ra đại ca tôi là một lâm tặc chính hiệu. Chiều tối, anh rủ tôi "đi rừng". Tôi thích thú hít căng lồng ngực cái không khí lành lạnh, ẩm ướt, rờn rợn của rừng về đêm. Cái cảm giác này khiến tâm trạng của tôi tốt lên rất nhiều.
Mục tiêu đêm nay của chúng tôi là một cây đinh hương mọc ngang vách đá. Anh em đã làm luật để kiểm lâm ghi biên bản là cây này bị sét đánh, giờ chỉ việc đốn hạ. Thằng bé cứ trợn mắt há mồm nhìn các anh đu mình trên vách đá, cuốn rẻ tẩm xăng quanh gốc cây rồi đốt. Khi cây rơi xuống đất rồi thì được buộc vào thân hai chú trâu lực lưỡng kéo về.
Sáng hôm sau tôi chào anh để tiếp tục hành trình. Anh tặng tôi hai cái thớt bằng gỗ ghiến "mang về mà chặt thịt gà" nhưng tôi không dám lấy vì ... nặng.

581830_10151517259605659_734244538_n.jpg




Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ

Chả hiểu non xanh nước biếc ở đâu chứ tôi đi quốc lộ 1 vào Nghệ An toàn thấy xe tải với công te nơ chạy ầm ầm, khói bụi mù mịt. Hơn nữa Nghệ An lại là quê em nên tôi lại càng chán, phóng thẳng Hà Tĩnh luôn.
Xẩm tối thì tôi đến Cầu Phủ - Hà Tĩnh. Tiền thì tôi không thiếu - nhưng nhiều thì tôi không có, thế nên tôi tìm một nhà trông khá khang trang, rồi gõ cửa xin ngủ nhờ. Chủ nhà là bác Thăng, tóc hoa râm, rất đẹp lão. Nhà ông cũng là một cơ sở sản xuất bánh cu đơ gia truyền. Hôm sau tôi được ăn thứ bánh mới ra lò đấy, ngon không đâu sánh bằng. Lớp vỏ bánh giòn mà nóng hôi hổi. Lớp mật ngọt lịm mà không bị khé cổ, hạt lạc trong bánh béo ngậy khó tả. Ăn bánh uống với nước trà đặc thì đúng là chẳng dứt ra được. Tiếc là ba đứa con trai ông đều chê nghề của bố, bỏ đi làm ăn xa. Giờ ông đã già, tay không còn đủ sức để quấy mật nữa. Ông phải tháo một cái mô tơ từ máy giặt cũ để làm động cơ quấy tự động. Hình như mẻ bánh này nhiều gừng quá, má sao lòng tôi thấy cay cay.
 
Last edited:
Huế như nàng tiên câm khóc thầm không nói
Muốn thì thầm vuốt ve Huế thật khẽ
Lại sợ chạm vào nơi nhạy cảm trên cơ thể Việt Nam
(Huế -- Phan Huyền Thư)

Tôi đến Huế vào một chiều mưa buồn rét mướt. Mặc dù trước đây tôi đã đến Huế vài lần nhưng đó toàn là những chuyến công tác ngắn ngày, chỉ kịp loanh quanh Đại nội với mấy lăng tẩm. Lần này, tôi quyết định dành nhiều thời gian hơn. Kế hoạch là sẽ đi thuyền về hạ lưu sông Hương, khám phá rừng ẩm miền trung, hy vọng thu hoạch được ít quế, long não hoặc chí ít là một cây phong lan dáng đẹp. Tuy nhiên kế hoạch phá sản khi mưa cứ rả rích hoài không dứt. Tôi đành lang thang trên các nẻo đường Huế, hy vọng thằng nhóc Cupid sẽ bắn nhầm tôi với một em gái Huế hiền thục nết na nào đó.
Những ngày ở Huế thật bình yên. Tôi cứ hiền lành, ngơ ngác, giắt sẵn bên mình thú vui "bát phố" (dạo phố không mục đích) và đi nghễ (ngắm nhìn con gái đẹp). Bụng đói thì có vô vàn các món ngon để lựa chọn: bánh nậm lọc, cơm hến, bánh canh Nam Phổ, bánh đúc mật, xôi bắp, xôi bánh dày, đậu hũ, lục tào xá, cốm hai lu ...
Ôi thân thương biết mấy tiếng quê ta
Nhớ điệu hò, tiếng hát nhớ câu ca
Nhớ hoa sầu đông ngát đường Giao Thủy
Nhớ mái chèo khua bên bờ thôn Vỹ
Nhớ bánh bèo, cơm hến, nhớ chè sen ..
(thơ Tô Kiều Ngân)
943778_10151649415775659_1136522650_n.jpg

Chả tôm và bánh ít
10151_10151649414610659_1262416997_n.jpg

Nem lụi
942472_10151649414905659_1345044509_n.jpg

Bánh khoái
1502_10151649415460659_850110246_n.jpg

935539_10151649416090659_851806711_n.jpg

Bánh bột lọc
600640_10151649416400659_773476374_n.jpg

Bánh bèo
 
Last edited:
Vừa đến Pleiku thì em gọi:
- Anh về mà giải thích với mẹ em đi này. Mẹ em đọc trộm tin nhắn nên hiểu nhầm hết rồi.
Tiếng bà mẹ bên cạnh vọng vào:
- Đọc trộm đâu mà trộm, tao đọc đang hoàng.
Chuyện là thời còn yêu nhau, tôi hay nhắn tin trêu em "Em dọn giường chiếu đi để tối anh qua ngủ", hoặc "bố mẹ em đi làm chưa để anh qua ngủ". Trêu thế thôi chứ tôi có qua ngủ bao giờ đâu. Nay bà mẹ em đọc được lại cứ sồn sồn lên.

Thôi, bỏ qua cái chuyện đau đầu này, tôi phải tranh thủ tận hưởng mấy ngày ngắn ngủi ở Gia Lai đã.
Buổi sáng ở phố núi thật thích, sương mù phủ kín khắp các con đường. Tôi có thể ưỡn ngực hít thật sâu cái không khí thanh sạch ấy. Sự thanh sạch ngấm vào cơ thể, lan tỏa khắp người ... Tôi nghĩ, nếu cứ sống thế này, chắc một ngày mình sẽ biến thành tiên.

Thuê xong nhà nghỉ, tôi gọi cho thằng bạn hồi đại học. Giọng tôi hào hứng:
- Mày dẫn tao đi thăm Biển Hồ.
- Xời, nó như cái ao, đi làm gì?
- Thế đi thăm thác Phú Cường, thác Yaly?
- Bị ngăn dòng để xây thủy điện rồi, có gì mà xem.
- Thế đi đâu?
- Đi vào bản, xem tộc tắm.
- Tộc tắm là cái gì.
- Là xem gái dân tộc tắm ý. Ê đê, Ba na, .. đủ cả.

Tất nhiên là tôi vẫn bắt thằng bạn dẫn đi thăm quan đủ các điểm trên, trừ cái vụ " tộc tắm". Một ấn tượng khác ở Pleiku là những rãy cà phê bát ngát, rộng hàng trăm héc ta. Trong rãy có đồi, có hồ, vô cùng lý tưởng để cắm trại ăn uống. Đến mùa thu hoạch, hoa cà phê sẽ nở rộ, trắng muốt như hoa nhài nhưng nhiều cánh hơn. Quả cà phê màu đỏ, ăn có vị ngọt khá vui miệng.
Buổi tối ở Pleiku khá buồn, tôi được mấy anh em mới quen dắt đi uống rượu. Quán rượu ở đây mộc mạc như quán trà đá Hà Nội vậy - một đống lửa với mấy cái ghế gỗ nhỏ xíu. Con người nơi đây sống rất phóng khoáng và tình cảm. Mọi người vừa uống, vừa hát, vừa ngồi nghe kể chuyện chống buôn lậu vất ra sao, chống Furol nguy hiểm thế nào.
Rượu cay, sương lạnh và tôi cứ ngây ngốc đắm mình trong những câu chuyện miên man của Tây Nguyên.

922736_10151577989555659_982923768_n.jpg
 
Đà Lạt, ngày .. tháng .. năm
Em yêu!
Anh vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên ta quen nhau. Em ngồi ở Đinh, bến bó loa kèn chúm chím. Vừa dịu dàng, vừa cá tính.

Chả hiểu sao lúc đó anh lại có đủ dũng cảm để ra làm quen em:
- Anh thấy chúng ta có nhiều điểm chung đấy. Ví dụ chúng ta đều đang đi giày. Mình làm quen nhé.

Yêu nhau rồi, anh càng thấy chúng ta đồng điệu. Em thích Trịnh, thích nhạc Việt Nam sâu sắc trữ tình. Anh cũng thích .. âm nhạc.
Và hơn cả là chúng ta đều thích phượt. Chúng ta đã cùng đi tán gái dao đỏ ở bản Cát Cát, ăn thịt gà ném xương qua biên giới ở Y Tý, uống cà phê trên đỉnh đèo Pha Đin, ôm nhau run rẩy trong cái rét tháng giêng ở Lũng Cú.

Vậy mà giờ đây, ... mình không bao giờ gặp nhau nữa, phải không em?
Lúc mới yêu, em đã không nói ra thì sao không im lặng mãi mãi?
...
Đà Lạt mùa này đẹp lắm em à. Trời xanh, nắng ấm và gió nhẹ. Anh lạc bước lang thang để tìm một khoảnh khắc bình yên trong chuyến phiêu du này.
Một cơn mưa nhẹ bay trên mặt Hồ Xuân Hương, anh vào trú trong quán cafe cuối ngõ. Quán mở một bài hát khiến anh lại nhớ em da diết.
"Em có về Đà Lạt không em
Nơi chỉ có hai mùa mưa nắng
Sao em vội ra đi thầm lặng
Biền biệt nơi nào chốn tha phương".
Anh nhớ em!

299640_10150368753285659_2106146961_n.jpg
Các bạn nghĩ em sẽ làm gì nếu đọc bức thư này?
Em đã không làm gì cả vì em không bao giờ được đọc bức thư đó. Đơn giản vì tôi không gửi nó đi.
Đó chỉ là một phút yếu lòng khi tôi bị cảm cúm, phải nằm bẹp trong khách sạn.


16732_204881045658_7588994_n.jpg

Đánh cảm đỏ rực sống mũi.
 
Gom comment

Ơ, hết rồi à? Hụt hẫng, ngoài cái mở bài ấn tượng, mình chỉ thấy "chết thèm" với ảnh những món ăn của bạn ;)

Có nhiều người đang hóng phần sau lắm tác giả ơi!!!!!!!!! Cái mở đầu hay quá đi mất, và cả tiêu đề bài viết nữa.

Mới hành tẩu được một đoạn thì nàng nhắn tin nói rằng câu chuyện về quá khứ của nàng là bịa để thử lòng chàng, do đó chàng đã quay về bên nàng mà không tiếp tục hành tẩu thiên hạ nữa. :D

Còn 3 ngày để vote mà bạn hành tẩu thong thả quá đi :). Về ngay, post ngay và nhanh lên nào. :Dam

Truyện hay ạ! Văn của tác giả rất tửng. Hóng phần tiếp theo :D

Sao nói ko quan tâm đến quá khứ mà shock lẹ vậy bạn? :D
 
Bạn này viết phong cách thật, đọc ko khỏi nhịn cười, nhưng đằng sau cũng chứa đựng nhiều tâm trạng.
 
Có 1 điều gì đó đã khiến mình khóc khi đọc những dòng nhật ký hành trình của bạn. Nó không hẳn chính xác là 1 nhật ký hành trình, mà là nhật ký cảm xúc, những nỗi lòng được trải ra cùng với những cung đường, của 1 trái tim đang bị tổn thương...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,173
Bài viết
1,150,341
Members
189,939
Latest member
chuyengiatrimun
Back
Top