What's new

Một chút thôi cũng quay quắt lắm rồi <3, nhớ quá F12 ạ !

hungvt016

Phượt thủ
Note của Phạm Thị Bích Thủy sau cung phượt Mộc Châu - Tà Số
https://www.facebook.com/notes/phạm...quắt-lắm-rồi-3-nhớ-quá-f12-ạ-/579637342047422

H mới đủ thời gian và bình tâm đã ngẫm lại những giờ phút của cuộc hành trình Phượt đầu tiên của mình.
Ngạc nhiên có, sợ hãi có, đau đớn có, vỡ òa cũng có, nhưng cảm xúc sâu đậm nhất có lẽ chỉ gói gọn trong 1 từ" Bình yên"
Chạy xa khỏi cái xô bồ và những niềm đau bỏ lại, mình đã theo 23 chiến hữu còn lại trong đoàn, 12 chiến mã phi ầm ầm 200km từ tận 9h30p sáng đến 3-4h chiều gì đó mới đến Mộc Châu. Chặng đường đi ban đầu quả thật gian nan do các xe nóng máy nổ lốp liên tục.
Đoạn đèo đầu tiên đường cực ngon, và mình ngồi sau xế đi chậm gần nhất đoàn mà vẫn toát mồ hôi vì sợ mỗi khúc cua @@
Lần đầu tiên mình phát hiện ra khả năng ăn cực như heo của mình, dừng lại giữa đèo sương trắng xóa, xì xụp ngô luộc và cơm lam bên ngọn lửa tí tách, còn bị bác bán hàng bảo trông mày như Bò nên bác nhầm hắt nguyên cho cốc nước ngô :))
Lại 1 phát lần đầu tiên nữa, lần đầu tiên được ăn cơm lam ngon đến dư vậy, ăn liền tù tì chấm muối vừng đúng nghĩa, chứ ko phải vừng muối mà ko thấy no.
Sau đoạn ăn bữa nửa chiều, đoàn F12 tiếp tục thẳng hướng Mộc Châu mà tiến, đi qua màn sương mù mịt và ướt đẫm, trời lại sáng.
Và rồi, xòe... trượt gần 4m giữa đường quốc lộ @@. Ngẫm lại vẫn may chán, vì lúc ấy ko có cái ô tô tải nào phi qua.
Lếch thếch đứng dậy, sờ nắn xem có chỗ nào gãy rụng ko, phù, may quá, ko có , nhưng ôi thôi, mặc 3 lớp quần mà rách cả 3 . trợt đầu gối, đau ko đứng được.
2 đứa tang thương cố gắng phi về quán ăn hẹn cả đoàn, chưa đến nơi mọi người đã ùa ra bông băng thuốc đỏ. Cái bạn chưa là xế ruột của mình cũng sấn tới thấm lấy thấm để thuốc đỏ cho cái đầu gối, mình ko suýt xoa mà họ nhìn cứ thi nhau suýt xoa, Cảm động ghê gớm :((
Đau là thế nhưng mình vẫn ăn ngon lành ghê gớm, chưa bao h có cảm giác có thể ăn mãi ăn mãi như thế, và đặc biệt thích món canh khoai tây. Chân đau là thế mà cứ thịt gà vs xôi tương đều :)), hết gà nướng đến cháo gà đến gà kho :)), bảo sao có lúc lạnh quá, chân ko đứng được bình thường. Mặc nhiều quần áo quá, vào chỗ đổ xăng, chân khập khiễng họ lại cứ tưởng bà chửa bị ngã @@
Đêm đầu tiên ko tắm đi ngủ luôn sau khi thịt gà nướng vs rượu, Còn nhớ món mì tôm trứng mà bát của mình có nguyên con gián con trong đó. >.< , mà mình vẫn vớt ra rồi cố ăn hết được già nửa bát. Phục mình thật
Ngày thứ 2 và cũng là ngày ấn tượng nhất trong cuộc hành trình. Ngày đầu tiên nói chiện vs xế ruột, ngồi sau xe đồng chí ấy cảm giác rất yên tâm, dù xe có bay lên cũng có người ngã xuống trước để đỡ cho mình nhỉ :D
Con đường ấy, những em bé nghèo khó ấy, và những nụ cười ấy, khó có thể quên được dù chỉ lướt qua 1 lần trong đời.

Sau cái ngày thứ 2 ấy, chân mình càng đau và sưng dữ dội, tội cả ngày leo trèo nhiệt tình cho lắm vào, còn đi đánh lẻ vs xế lên tận chỗ cây gạo chụp ảnh :D. Cái đoạn đường đáng sợ nhất vs mình chính là lúc này, lúc phi từ Yên Châu hay gì gì đó về Mộc Châu , @@, tối ôm, đường đèo , mà xế mình sợ mình ko quen, chỉ dám phóng 80km/h thôi chứ ko dám lên đến 100 như lead và áp lead. Sợ ko để đâu cho hết, chỉ còn biết phó mặc cho số phận và xế ruột. Mà 40km cái gì chứ, đi vs tốc độ dư thế, mà gần 1 h mới về đến chỗ nhà ăn.

Về đến nhà sau bữa ăn đêm chứ hem phải ăn tối nữa là 11 rưỡi, cả đoàn lại xếp hàng đi tắm, mình ghét đoạn này, Mỗi lúc phải tháo cái băng chân ra là muốn khóc thét trong nhà tắm, tắm rửa xong xuôi ra đò mặt vào chỗ củi lửa, rát cứ gọi là thôi rồi.

Ngày thứ 3, ngày của những bức ảnh đẹp vì hôm ý mới tắm rửa xong nên trông sáng sủa nhất. Nào là tụt đoàn cùng chốt, nào là nắng Lào, nào là thác dải yếm và cầu vồng, lại còn hoa cải trắng nữa...Mình thích hoa nên cái ngày này dường như là ngày đẹp nhất :D, trời nắng, ảnh đẹp và chân đỡ đau vì ấm lên.

Và rồi, đi xong xuôi tất cả lại về, 12h kém có mặt ở HN, 1 chút vương vấn, 1 chút nhớ nhung, 1 chút nuối tiếc...
Nhưng chỉ là 1 chút thôi, vì ta biết ta sẽ trở lại, vào 1 ngày không xa mà...
Có 1 cái thì ko cần vương vấn vì nó vẫn luôn ở ngay cạnh ta, đó là những người mà ta đã quen đã ngồi cùng 1 bàn ăn, đã ngủ cùng 1 nhà sàn, đã uống cùng 1 chai nước, đã chụp cho nhau những bức ảnh, và đã chờ đợi nhau trên mỗi cung đường...
Hẹn gặp nhé, rồi chúng ta sẽ lại cùng cười vang và quên đi tất cả khó khăn và phiền muộn trong đời, chỉ để đắm chìm vào thiên nhiên và ngủ quên giữa ngày tháng <3
photo.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,177
Bài viết
1,150,350
Members
189,939
Latest member
chuyengiatrimun
Back
Top