What's new

[Chia sẻ] ÚC ƠI...ở lâu mà đã đến những đâu?

Nói đến Úc là người ta lại nghĩ đến một nơi đất rất rộng mà người lại thưa. Trong tưởng tượng của nhiều người nơi đây còn hoang dã lắm, chỉ có mấy chú kangaroo và koala nhảy khắp nơi. Mười năm trước tôi có nói chuyện qua điện thoại với một người bạn ở Mỹ, đang trò chuyện ngon lành họ hỏi “Nói vậy ở Úc có computer chưa?”. Tôi đớ lưỡi. Chắc là bạn nói chơi ha, nghe như một câu đố mẹo. Chẳng nói đâu cho xa, lần trước ở Aarhus khi nói chuyện với mấy bác đồng hương, có bác lại vui miệng hỏi “Ở Úc qua ha, vậy con ở làng nào?”

Tôi ở Úc cũng đã lâu. Đã sống ở Melbourne hơn nửa đời người rồi còn gì. Đã đi học, trưởng thành và đang già đi ở xứ sở kangaroo này như mọi người chung quanh vẫn hay đùa. Ở lâu vậy nhưng chỉ quanh quẩn gần nhà, hướng Bắc chưa qua khỏi Sydney và hướng Tây chỉ mới đến giáp ranh tiểu bang Nam Úc. Ta nói cái gì kề bên hay gần như trong tay mình hay coi thường và bỏ qua, chỉ thích với tới những thứ xa vời. Con người mà. Bởi vậy một trong những điều muốn thực hiên trong tương lại gần là mỗi năm phải đến ít nhất một tiểu bang chứ lo đi la cà ở đâu đâu mà mấy chỗ sát bên vẫn chưa đặt chân đến. Hy vọng sẽ từ từ đi hết và có dịp chia sẻ với mọi người. Mặc dù các chia sẻ về nước Úc trên diễn đàn phượt không ít nhưng với cái nhìn của nguời tự cho mình còn trẻ sống lâu ở đây để coi có gì khác không nhé.
 
Tasmania-mùa thu lành lạnh

Đâu cũng là mùa thu nhưng khi đặt chân đến Hobart mới cảm thấy yêu nơi này quá đỗi. Yên và lành. Hơi lành lạnh thấm vào da và ở lại lâu hơn mình vẫn tưởng. Hôm đó trời lại mưa lất phất. Những con đường dốc vắng người. Trời còn lờ mờ, những cánh cửa còn đóng im ỉm. Hai hàng cây bên đường như còn ngáy ngủ mặc dù lá vàng cứ đổ khắp nơi. Đó là một buổi sáng thứ Bảy, ngày đầu tiên Tassie đón tôi bằng những thứ lãng đãng như thế.

Với những ai đã đến nước Úc đất rộng thênh thang này thì trong hành trình thường bao gồm Sydney, rồi Melbourne, rồi Queensland hay xa lắm là Perth. Tasmania bị coi như con ghẻ, bị bỏ ra rìa, một phần cũng vì nằm chơ vơ một mình xa đất mẹ. Là một tiểu bang cũng là một hòn đảo lớn nhất của Úc, mà như em út trong nhà nếu nói về diện tích. Nếu so với người ngoài, chỉ lớn hơn bằng rưỡi Đài Loan nhưng dân số Tasmania có nửa triệu, còn Đài Loan nghe đâu tương đương với cả nước Úc, khoảng 24 triệu dân.

Người Châu Âu từng biết tới Tasmania với cái tên Van Diemen’s Land. Người đặt ra cái tên này là Abel Tasman, gốc Hà Lan, ông là người Âu Châu đầu tiên đặt chân lên hòn đảo năm 1642. Và ông gọi đây là Van Diemen’s Land như để cảm ơn người đã bảo trợ để ông thực hiện hành trình và đặt chân đến mảnh đất này, Anthony van Diemen. Cho đến cuối thế kỷ 19 người Hà Lan vẫn gọi Úc với cái tên mà ít ai bây giờ nghe đến là New Holland, gọi thế nhưng họ không chiếm giữ lục địa rộng lớn này.

Nói chuyện ngoài đề một chút, có thể bạn đã biết nhưng tôi mới biết mấy năm trước là ai có họ bắt đầu bằng chữ “Van” đều có gốc Hà Lan. Ai mê bóng đá chắc chắn biết tay bóng nổi tiếng Marco Van Basten ở thập niên 90 và HLV Louis van Gaal gần đây. Úc nổi tiếng là nước đa văn hóa, tiếp xúc một thời gian có thể nhận ra một vài sắc dân tiêu biểu từ tên họ, Singh thuộc gốc Ấn, Kim từ Korea, Mohamed hay Abdul y như rằng dân Hồi Giáo và họ biết đến người Việt mình chỉ có “Nguyen”.

Trở lại buổi sáng đầu tiên ở Hobart. Tôi đi bộ dọc theo các con phố để đến chợ Salamanca. Một mình. Phố vắng. Lâu lâu lại gặp một tốp người cũng co ro bước những bước dài. Chắc đêm qua mưa lớn, đường phố còn ướt đẫm. Băng qua một cái công viên nhỏ gần bên chợ, đám cỏ còn bịn rịn nước mưa. Nếu thời gian bạn ghé Hobart có rơi vào thứ Bảy thì nên đi chợ một lần cho biết. Tôi vẫn hay đùa mình không nói nhiều nhưng thích đi chợ, bất cứ đến nơi nào nếu có chợ thì thế nào cũng ghé qua. Đó là cách tôi nghe ngóng cảm tình của người địa phương đối với khách lạ. Khi tôi đến chợ cũng đông lắm rồi, hỏi quanh thì người dân địa phương đi cũng nhiều họ nói vì đồ ăn tươi và không khí thoáng mà vui, khách du lịch cũng đông. Có nhiều gian hàng nhỏ, họ bán đủ thứ từ rau củ tự trồng, đồ lưu niệm làm từ các chất liệu ở Tasmania chủ yếu là từ gỗ Huon..

Cái cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ ở nơi buôn bán đông người cứ quấn lấy tôi khi đi dạo quanh khu chợ nhỏ khá nổi tiếng này. Một bác trai lớn tuổi hề hà đứng giữa hai bồ lớn táo và lê, tiếng bác rao í ới. Vừa rao vừa cân vừa trò chuyện, chỉ nhìn bác thôi đã rất ‘lành’. Bên kia một bác gái bán củ cải, táo, thêm mấy trái hồng cứ luôn miệng nói mấy thứ này tôi mới hái ngoài vườn sáng nay, còn ướt sương đó thấy không? Cứ thế vừa cầm ly cà phê nóng trong tay vừa dạo qua các gian hàng, mua vài thứ linh tinh. Lâu lâu đứng yên một lúc nhìn người qua lại, lâu lâu lại giương cây dù vì trời lắc rắc hột, có ai đứng kế bên mình cho che ké và bắt đầu những cuộc trò chuyện ngăn ngắn. Chuyến đi này chỉ có vài ngày nhưng tôi cho mình thưởng thức các thứ thật chậm, đi nghỉ dưỡng đúng điệu.

16395874834_5863a4228f_c.jpg

Vắng. Các ô cửa còn đóng im ỉm, lâu lâu mới thấy bóng người.

Hobart giống Sydney ở chỗ là có rất nhiều đường một chiều mà mình lại chúa ghét khi lái xe. Bởi vậy chọn đi bộ thôi. Melbourne dễ thương vì toàn đường hai chiều (có đi có lại ấy mà) chỉ tội trong trung tâm có vài cái ngả quẹo móc câu hay còn gọi “hook-turn”, quẹo phải mà phải nằm bên lane trái.

16925227776_cb7333cfb4_c.jpg

Buổi sáng lành lạnh

16949860722_76c8c36c7e_c.jpg


16743814567_0494485028_c.jpg

Xa kia là núi. Chẳng cần đi đâu xa, xoay một vòng là thấy cả. Thành phố nằm ở giữa bên núi bên biển, đáng yêu là vậy.

16764958489_c7f5964421_c.jpg

Một góc chợ

16331093583_ea1a2f72bc_c.jpg

Từng chiếc rồi từng chiếc lá bay
Vũ điệu mùa thu ru người nhớ..

16743811287_a1a387a3f5_c.jpg
 
Re: Tasmania-mùa thu lành lạnh

Buổi sáng đi chợ xong lại thả bộ lòng vòng trong trung tâm các con phố chính của Hobart. Phải nói phố này thưa người quá. Mặc dù là thứ Bảy nhưng buổi trưa đi trên đường cứ có cảm giác đi giữa một thị trấn nhỏ nào đó, người qua lại rất ít. Các quán ăn, quán cà phê cũng vắng. Không phải mùa nghỉ hè, cũng không phải ngày lễ, lạ thật. Ở Melbourne, tôi quen với cái ồn ào nhộp nhịp vào những ngày cuối tuần nên cảm thấy lạ và thích thú

Đi bộ một hồi ra tới cảng. Ở đây cũng vắng. Mấy chiếc tàu nằm chơ vơ. Ghé vào một quán nhỏ bên bờ nước gọi một phần fish&chips , vừa ngồi nghỉ sẵn ăn trưa luôn thể. Ai nói ghé Hobart phải ăn món này chứ, tôi thường không thích nhưng đã đến rồi thì thử xem sao. Không tệ, tươi và thơm. Sẵn dịp ngắm thành phố từ hướng cảng cũng thấy dễ thương và yên bình. Chợt nhớ tới lời bài hát “anh thấy em nhỏ xíu nhỏ xíu anh thương…” May mà nắng ánh lên, ấm hơn, mọi thứ lunh linh hơn.

Ăn no lại đâm ra buồn ngủ. Nếu những chuyến đi trước cứ lo chạy đua với thời gian để nhìn ngắm chỗ này chỗ nọ, chuyện buồn ngủ trong ngày là zero thì chuyến này lại xảy ra thường xuyên. Cứ như ở nhà, hay mỗi bữa đi làm cứ y như rằng ăn trưa xong là lại lơ mơ. Cứ nghĩ có cái giường bên cạnh, ngã lưng một chốc là thiên đường rồi còn gì.

Thôi bắt xe bus đi ra hướng Sandy Bay ngắm cảnh chiều. Lạ là vừa bước lên xe đã hết buồn ngủ. Vịnh Sandy, nghe hay chứ nhỉ.

Từ trung tâm đi tới Sandy Bay gần nửa tiếng. Càng gần đến nơi phong cảnh hai bên đường càng đẹp, thoáng hơn, nhiều cây xanh hơn. Nhà cao cửa rộng, hàng rào cao ngất. Nơi của những quý tộc vùng này chắc là đây.

Tính ra vịnh ngắm mặt trời lặn nhưng khi đến nơi mây lại vần vũ như sắp có mưa. Buồn mấy phút. Cảnh yên ả, đẹp. Chỉ có nước, lăn tăn. Nhìn quanh quất không một bóng người chỉ có du thuyền dưới nước, xe đậu kín các ô trên bờ và nơi mép nước có mấy chú hải âu co ro. Ý là nơi này nằm không xa khu Wrest point hotel Casino là mấy. Khu casino mà, bà con ta chắc chạy riết vào ngập lặn trong đỏ đen rồi.

16951169185_729f1cf3c9_c.jpg

Một mình với ba chú hải âu và 6 chú vịt. Bù trất.

16949850232_f81ee8dfdb_c.jpg

Chỉ có mấy chú vịt biết hưởng thụ

16950210271_c3d5de4322_c.jpg

Cảnh này mà có thêm chút nắng thì còn gì bằng

Tôi không có máu đỏ đen mặc dù bài nào cũng biết chơi mới lạ. Chỉ thỉnh thoảng đàn đúm với đám bạn thì coi dùm bài của ai đó khi họ nói điện thoại hay đi toilet. Hoặc Tết cũng có chơi vài ván. Nhưng mà không được hên cho lắm, luôn luôn bạc đen mà tình chỉ hườm hườm chứ không đỏ.

Hôm đó chắc do thời tiết buồn buồn, thêm mấy chú vịt xui khiến nên máu đỏ đen trong tôi dâng lên cuồn cuộn. Thế là nhào vào bàn blackjack ngồi chơi liền tù tì 10 ván. Lần đầu tiên chơi ở một casino, mà Wrest point là casino lâu đời nhất nước Úc mới ghê chứ. Đố bạn biết tôi ăn hay thua? Chơi chung bàn có một ông Tây đứng tuổi và một anh trẻ người Á Châu. Họ đặt bao nhiêu tôi không biết nhưng chồng chip trước mặt cao ngất ngưởng. Tôi còn không biết đặt tiền ở đâu, chip bao nhiêu nên hỏi họ và họ vui vẻ chỉ dẫn. Coi bộ nãy giờ họ ăn, trên gương mặt không lộ vẻ gì của người thua cuộc. Cứ nhớ chuyện nhỏ bạn kể lần nọ nó cũng vào casino chơi lần đầu tiên, không biết rút bài kiểu gì mà cả bàn ai cũng thua. Có mấy người mở miệng chửi thẳng, nó liền rút lui chạy một nước may mà còn về tới nhà an toàn. Tôi hơi sợ. Nhưng một khi máu đã nổi lên thì biết làm sao.

Quả là may. Sau 10 bàn căng mắt, tay run tôi bước ra ngoài khoan khoái hít thở không khí trong lành. Kiếm được $50. Hú hồn. Tính sơ sơ chương trình ngày mai khi ngồi trên xe bus quay về. $12 bus đi Richmond village. $25 đi núi Wellington. Phần còn lại ăn trưa ăn chiều. Vậy hén. Mỗi casino khi xây lên nghe nói họ gọi vài trăm thầy phong thủy đến coi hướng, coi thiết kế vậy mà một tay amateur như mình vào thắng được $50 không phải chuyện chơi nhé.
 
Re: Tasmania-mùa thu lành lạnh

RICHMOND VILLAGE và ký ức tuổi thơ

Một buổi sáng trời trong mặc dù vẫn se se lạnh. Ăn nhanh hai lát sandwich và cầm theo ly cà phê tôi đi dọc đường Macquarie St để đón xe bus đi Richmond village. Trước khi qua Tasmania đã nghe nhiều người nhắc đến cái làng nhỏ mà dễ thương này. Ai cũng nói nhất định phải đến đó nếu không khi về lại hối hận. Gì chứ đã ở gần sát bên thì cũng ghé qua cho biết, để phải hối hận thì ai nào muốn nhất là bỏ qua những chỗ đẹp.

Một nơi đẹp “hiền”, nét làng quê vẫn trong từng ngỏ ngách. Mặc dù cách trung tâm Hobart chỉ 25 phút đi bus nhưng quang cảnh khác dần khi gần đến nơi. Bạn có bao giờ đến một nơi mà mình cảm thấy như đi ngược về thời tuổi thơ không? Con đường làng, cây cầu bắc ngang con sông nhỏ, những chú vịt bơi lội hay rỉa lông bên mép nước. Tôi đã có cảm giác này trên đường đi và khi bước trên những con đường nhỏ trong làng. Cảnh vật hai bên đường dĩ nhiên không có gì giống như Việt Nam nhưng đã gợi lại trong tôi những ký ức ngày còn nhỏ. Và nhất là khi uống ly nước lạnh xin ở tiệm bánh mì duy nhất trong làng làm tôi nhớ hồi nhỏ mỗi lần đi đâu về liền chạy nhanh ra lu nước mưa, uống liền cả gáo đầy mới đã cơn khát. Cái mát lạnh đọng lại cổ họng y chang nhau. Có lẽ một phần cũng vì nước uống ở Tasmania nổi tiếng mát và ngọt hơn nước ở các tiểu bang khác. Đúng là ngọt, không thể đánh được mùi nằng nặng như Melbourne. Vì ít dân, không khí sạch hơn và nước mát hơn nên người dân ở Tassie cũng nổi tiếng có làn da đẹp. Lần sau chắc phải sắp xếp thời gian nghỉ ở đây lâu hơn để cải tạo da một chuyến.

Một điều hay nữa là khi đi từ nhà thờ St John trở lại bến bus thay vì đi con đường chính bằng phẳng thì tôi chọn đi đường tắt. Dọc theo con sông nhỏ trong làng. Nhờ đi đường tắt mà phát hiện ra con đường mòn này đẹp quá, và cũng rất thơ.

16949934232_1a7b2e93f8_c.jpg

Con đường chính trong làng, Richmond Rd

16951283565_32a57c0107_c.jpg

Một con đường làng

16763586258_79fc0ddc53_c.jpg

Richmond bridge, cây cầu đá cổ nhất Úc bắc qua Coal River, xây năm 1823.

16743907697_e6dd25bc29_c.jpg

Nhà thờ công giáo cũng thuộc lâu đời nhất, có từ năm 1832. Nơi này nằm trên một khu đất cao nên có thể nhìn xuống thấy cả cái làng nhỏ bé.

16331202053_4e79d4f657_c.jpg

Nếu về già mình có một ngôi nhà bé bé xinh xinh và miếng vườn nhỏ trước nhà như thế này là đủ lắm rồi

16743892177_e749130fe9_c.jpg

Hay là mở một tiệm bán đồ cổ mà lạ kiểu này?
 
Re: Tasmania-mùa thu lành lạnh

RICHMOND VILLAGE và ký ức tuổi thơ cont…

Sớm mai trời xanh
Gió qua lành lạnh
Vừa bước qua cầu
(Biết ai còn đợi
Chưa lấy chồng đâu :) )
Kia đàn vịt nhỏ
Trong ánh nắng vàng
Lá hát lao xao
Đây chốn bình yên
Ta lạc hôm nào

16949958262_4b64242697_c.jpg


16331178423_4b04127415_c.jpg


16950307021_1f1862ba66_c.jpg


16951271295_67282a0f41_c.jpg


Cảm ơn nơi này vì đã cho tôi có cảm giác về lại những ngày còn nhỏ. Dù không có tiếng ru ầu ơ giữa trưa, không có tiếng chèo khua nước bên dòng sông cạnh nhà nhưng có được cái thân quen của những lối đi nhỏ và cái cảm giác mát lạnh nơi cổ không lẫn vào đâu được.
 
Nói đến Úc là người ta lại nghĩ đến một nơi đất rất rộng mà người lại thưa. Trong tưởng tượng của nhiều người nơi đây còn hoang dã lắm, chỉ có mấy chú kangaroo và koala nhảy khắp nơi. Mười năm trước tôi có nói chuyện qua điện thoại với một người bạn ở Mỹ, đang trò chuyện ngon lành họ hỏi “Nói vậy ở Úc có computer chưa?”. Tôi đớ lưỡi. Chắc là bạn nói chơi ha, nghe như một câu đố mẹo. Chẳng nói đâu cho xa, lần trước ở Aarhus khi nói chuyện với mấy bác đồng hương, có bác lại vui miệng hỏi “Ở Úc qua ha, vậy con ở làng nào?”

Tôi ở Úc cũng đã lâu. Đã sống ở Melbourne hơn nửa đời người rồi còn gì. Đã đi học, trưởng thành và đang già đi ở xứ sở kangaroo này như mọi người chung quanh vẫn hay đùa. Ở lâu vậy nhưng chỉ quanh quẩn gần nhà, hướng Bắc chưa qua khỏi Sydney và hướng Tây chỉ mới đến giáp ranh tiểu bang Nam Úc. Ta nói cái gì kề bên hay gần như trong tay mình hay coi thường và bỏ qua, chỉ thích với tới những thứ xa vời. Con người mà. Bởi vậy một trong những điều muốn thực hiên trong tương lại gần là mỗi năm phải đến ít nhất một tiểu bang chứ lo đi la cà ở đâu đâu mà mấy chỗ sát bên vẫn chưa đặt chân đến. Hy vọng sẽ từ từ đi hết và có dịp chia sẻ với mọi người. Mặc dù các chia sẻ về nước Úc trên diễn đàn phượt không ít nhưng với cái nhìn của nguời tự cho mình còn trẻ sống lâu ở đây để coi có gì khác không nhé.



Bụt nhà không thiêng mà bác.

Tâm lý chung là vậy. Bỏ vài ngàn đô đi qua xứ khác thì phải đi "cho đã tiền". Còn gần nhà thì "từ từ đi sau".
 
Re: Tasmania-mùa thu lành lạnh

MT. WELLINGTON

Lại là một ngày đẹp trời.

Tôi nghĩ thể trạng mình không đủ tốt để đeo ba lô leo lên ngọn núi cao 1200m trên mặt biển này nên đành đu xe bus lên đỉnh. Buổi sáng đi bộ một vòng rồi ghé góc đường Elizabeth với Davey St để đón bus. Đi cùng có một đôi từ Mỹ, hai cô từ HongKong và một bác Hà Lan, còn bác tài chính gốc Tasmania. Bác lại được sinh ra ngay ngôi làng nhỏ Richmond. Một xe đa chủng quốc như bất cứ nơi nào bạn ghé trên đất Úc.

Hành trình quang trọng hay là điểm đến? Cũng còn tùy. Nhưng đoạn đường hai mấy cây số từ phố lên núi đúng là đáng để ngắm nhìn đến quên cả chụp hình. Hôm qua tuyết cũng rơi trên này thì phải. Hôm kia cũng vậy. Đó là lời của bác tài. Tiếc là hôm có tôi tuyết tan đâu mất, chẳng có một hạt nào chỉ có gió và mây. Trời xanh mà gió cũng lạnh ghê.

16743886997_a511d4acb0_c.jpg


16925295126_104d56559f_c.jpg

Tasman bridge vắt qua sông Derwent.

16763642278_5c5aa95993_c.jpg

Nhờ khu Wrest Point mà lên núi một cách thoải mái hơn

16926986097_5b623986b6_c.jpg


17132804932_6b018c791e_c.jpg

Tháp truyền hình bên cạnh nhà tránh gió
16511935344_0d1f63bd7e_c.jpg


17132801452_41a880f149_c.jpg


Đủ màu thu, chỉ thiếu màu tuyết. Đúng là tuyết không rơi mùa thu ha . Nhớ một câu hát có chút liên quan tới những nơi đã qua, những mùa đã lê la qua gót .
“Và nếu thời gian ngừng lại thì những nhánh sông hay bao con đường cũng sẽ dẫn về một ngày…anh chờ em..” (TLQ)
 
Re: Tasmania-mùa thu lành lạnh

PORT ARTHUR

Nếu nói về Port Arthur vào thế kỷ 18 thì người ta sẽ nghĩ ngay đến những tù nhân Anh bị đày đi biệt xứ tới nơi khỉ ho cò gáy này. Vào thời đó, di chuyển từ Anh qua đây mất cả tháng mà đã bị đày rồi thì coi như không có ngày trở lại. Mà tội có nghiêm trọng gì cho cam, có anh chỉ ăn cắp mấy ổ bánh mì với mấy miếng thịt nguội. Ngày nay con cháu của những tù nhân này vẫn còn sống rác ở Tasmania và trên cả nước Úc và khi được hỏi họ rất tự hào về nguồn gốc của mình chứ không hề xấu hổ.

Còn nếu nhắc đến bến cảng này khoảng mười mấy năm trở lại đây thì cuộc thảm sát năm 1996 hiện lên rõ ràng hơn. Chỉ trong vòng một ngày mà một tay súng (Martin Bryant, 28t) đã bắn chết 35 người và làm bị thương hai mấy người khác. Nạn nhân phần lớn là khách du lịch và nhân viên trong quán cà phê và nhân viên phục vụ trong khuôn viên di tích lịch sử này. Cũng từ đó mà luật lệ về sở hữu súng ống ở Úc đã thay đổi nhiều.

16951161945_d597ba52a5_c.jpg

Nhà giam bây giờ chỉ còn lại những bức tường
16951166695_3e9ae2707b_c.jpg


16949827082_7ce67555c9_c.jpg

View nhìn ra quá đẹp mà nếu đang ở tù thì còn đâu tâm trạng để ngắm

16328757844_e3ed8626b5_c.jpg

Bến tàu trông buồn ha

Cả khu vực xung quanh cây cỏ được chăm bón rất kỷ, vừa như là công viên vừa như một bảo tàng mở. Có nhiều căn nhà xưa được giữ lại, có thể vào từng căn xem ngày xưa họ sống ra sao

16925207796_862eb2bc9e_c.jpg


16331065943_6c730bd2b9_c.jpg


16950198001_a2a88ab599_c.jpg

Rất khẽ khàng tiếng gọi …thu ơi
Nghe thoáng qua mùa rơi trên tóc…
16743786377_5640de827a_c.jpg


Ở Tasmania chỉ đến được từng ấy nơi. Đã có được ngày mưa, ngày trời xanh trong vắt, đã xuống biển lên núi và trải qua những ngày nghỉ thanh thản. Gặp những người dễ thương (không “weird” như lời đồn) và uống bao nhiêu ngụm nước mát lạnh.

… Là mùa thu ta mãi còn say
Trong ngọt ấm hương tình..ta nhớ!!!
 
Melbourne

MELBOURNE- Thành phố đáng sống?

Melbourne được đứng đầu trong bảng xếp hạng thành phố đáng sống nhất liên tục mấy năm liền. Năm nay hình như danh hiệu này đã dành cho Vienna, Áo. Các thành phố được chọn dựa theo ý kiến của người dân về những gì ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của họ, như là chăm sóc y tế, giáo dục, công việc làm có dễ tìm hay không, sự an toàn nói chung…và nhiều thứ khác.
Most liveable city!!!!

Thành phố nào dễ sống bình bình an an thì thường không hấp dẫn lắm đối với khách du lịch. Ấn tượng đầu tiên không sâu đậm lắm, hay ngôn ngữ của vài năm gần đây là “wow factor”. Melbourne không có điều này. Đó là với tôi. Phố còn quá trẻ. Cái trẻ trung, đa sắc, đa âm thì nơi này có thừa. Còn nếu bạn muốn cổ cổ một tí thì đây có lẽ không phải là lựa chọn đó rồi.

Nói chuyện xếp hạng và ngôi vị luôn làm tôi nhớ tới chuyện phim ảnh. Với tôi, những phim đoạt các giải thưởng một là hơi khó hiểu, hai là hơi chán chán hoặc coi ít nhất vài lần mới thấm. Hơi kén người coi hay chỉ đơn giản tại mình hơi chậm hiểu chuyện nghệ thuật. Cả ba nơi đã từng cho tôi cảm giác như xem những cuốn phim này là Copenhagen, Vienna và Melbourne.

Màu sắc của Melbourne..

17244418735_2a9abd9cf7_c.jpg


16622337334_937133da29_c.jpg

Bắt đầu bằng vị chát, kiên nhẫn đợi sẽ nếm được vị ngọt thanh

16621971064_3e54fe6079_c.jpg

Một góc đường Swanston

16624151323_0ba7cf0b90_c.jpg

Mấy hôm này chắc các bác dọn đường đình công đòi lên lương

16624157213_2f60142d56_c.jpg

Có những con hẻm như thế này
17242616882_dca8993082_c.jpg


17056804790_5485ecb142_c.jpg

Cứ day dưa là có nên tách ra khỏi nữ hoàng hay không?

17056692438_b15ea953a2_c.jpg

Và bên bờ sông Yarra. Buổi chiều nhàn hạ.
 
Re: Melbourne

Nếu ghé Melbourne và ở ngay trung tâm thì bạn có thể đi lại bằng xe tram hoặc đi bộ hoặc kết hợp cả hai. Tôi vẫn thích đi bộ hơn vì tiện là muốn ghé đâu thì ghé, la cà bao lâu cũng không sao. Còn xe tram thì vô số tuyến đường cũng rất tiện nhưng chạy có giờ giấc nên có chờ đợi. Trong trung tâm có chuyến xe tram số 35 (con số dễ nhớ ha) gọi là City Circle, miễn phí, xe đi một vòng city ngừng ở nhiều bến khác nhau chủ yếu là các địa điểm du lịch. Đây là loại xe cổ, kiểu rất cũ và bên ngoài sơn màu đậm như màu đồng. Trên xe có hướng dẫn viên tự động được phát ra từ máy ghi âm mỗi khi đi qua một điểm đặc biệt nào đó.

Nếu ở xa muốn tới trung tâm thì cách tiện nhất là đi xe lửa, vừa rẻ vừa khỏi lo kẹt xe và nhất là khỏi nhức đầu tìm chỗ đậu. Tôi nhớ thời còn đi học, mỗi ngày cu ki vừa ngồi xe lửa rồi xe tram một ngày mất ít nhất 2 tiếng vừa đi về. Nhớ các chuyến xe tram số 19 đi từ Melbourne Central station tới trường và chiều quay về cũng trên một tuyến đường nhưng vắng hơn. Sáng nào cũng đông ơi là đông kẻ đứng người ngồi, giờ cao điểm mà. Xe chạy qua mười mấy bến, dọc đường Elizabeth,qua bến xe bus xuyên tiểu bang, qua chợ Queen Victoria rồi quẹo qua con đường đẹp mê là Royal Parade. Đây có lẽ là con đường nhiều cây xanh đẹp nhất city, một hàng dài thẳng tắp. Mùa thu càng đẹp. Có lẽ cũng vì cái tên mà con đường phải được trang trí cho xứng chăng.

Người đi làm thì hối hả, còn đám trẻ đi học đứa nào cũng nhìn bơ bơ như còn ngáy ngủ. Tôi lại là chúa đi trễ, có mấy ông giảng sư khó tính tới đúng giờ là đóng cửa giảng đường lại, đứa nào đi trễ ở ngoài lang thang ráng chịu. Gõ cửa cách mấy ổng cũng không mở. Bữa nào trời đẹp vui vui thì được len vào, vừa ngồi xuống ổng chỉ ngay mặt giảng cho một mách chuyện đi trễ sau đó mới trở lại giảng bài. Qua mấy năm kinh nghiệm rượt đuổi xe mỗi sáng, tốc độ đi và chạy bộ tiến triển rõ rệt và da mặt dày chai hơn sau mỗi buổi đi trễ. Mà biết đâu vì thế học được cách phải luôn đúng giờ, hay gọi là “on time” hay “sharp” (thí dụ “9 o’clock sharp”) chứ truyền thống giờ giây thun đã có trong máu bao đời nay lơ mơ dễ gì thay đổi được.

Bất kể thành phố nào và bất kể bạn đã sống ở đó bao lâu, sẽ có những nơi nằm ở đuôi mắt. Nghĩa là mình không hề biết qua nó tồn tại cho đến một hôm. À há, chỗ này lạ quá mà cũng hay hay. Đó có thể là một con hẻm nhỏ với vài quán cà phê boutique. Có thể là một hẻm đầy graffiti, đủ màu sắc vừa chữ vừa hình, đã được cho là một loại nghệ thuật. Một nhà lồng chợ trong toà building xưa xưa, bán các thứ dễ thương và ngọt. Đó cũng có thể là một khúc sông xa xa, có nhiều anh với cơ bắp cuồn cuộn mỗi chiều ra tập chèo thuyền. Những điều ngạc nhiên như thế đôi khi cần thiết với cuộc sống mỗi ngày đi và về đúng giờ giấc, quy cũ với vô số luật lệ (đốn cái cây sau vườn cũng phải xin phép chẳng hạn) và cái nhà thuế của chính phủ (ATO- Australian taxation office) nắm rõ từng đồng mình kiếm được để bắt nộp thuế.

17036933587_cd6fb80b3e_c.jpg


17218398916_28fa014afe_c.jpg

Mấy chỗ này gần đây là chỗ “hot” để chụp hình cưới, vừa lạ vừa bụi bụi. Thêm một mode mới là chụp hình cưới trong…nghĩa trang. Mà phải công nhận nhiều nơi họ trồng cây kiểng, hoa đẹp hơn công viên nhiều.

16624153533_67b6264307_c.jpg


16621900854_ae0c472b3c_c.jpg


17244414785_f634b2f3eb_c.jpg

Có gì mới mở là bà con lại rồng rắn xếp hàng. Hôm đầu tiên H&M mở cửa ở Melb. họ xếp hàng dài cả cây số, mình người xóm dưới mà.


17244454785_9623b4c069_c.jpg

Cái dãy nhà vàng vàng có tháp đồng hồ bên kia sông là Flinders Street Station, một trong những trạm xe lửa cổ ngay trung tâm và cũng là một icon của Melbourne.

Và vì đa văn hóa nên chuyện ẩm thực cũng không ngoại lệ. Cũng như Sydney mà bác Travelbug đã chia sẻ nhiều, bạn có thể mua đồ về nấu hay ăn ở ngoài quán của hầu như đủ các sắc tộc trên thế giới. Dĩ nhiên đồ Việt cũng nhiều vô kể, không thiếu một thứ gì. Bạn có thể mua từ rau đắng, đậu bắp, các loại trái cây nhiệt đới như chôm chôm, măng cụt, mắm các loại, thịt cá tươi …vv..Giá cả tương đối, cũng còn tùy mùa. Nhưng nói chung ăn healthy rau cá mắc hơn ăn thịt. Ở Melb. và Sydney thì vậy, còn ở Tasmania khó kiếm đồ ăn Á Châu chứ nói gì tới đồ Việt, bên đó phải sống rặt Úc thôi. Bởi vậy bạn có qua Úc du lịch (trừ Tassie) thì khỏi lo chuyện đói cơm với cá nhé.

17242735442_18ba9a292b_c.jpg

Hôm trước NhatviD đã làm thử món này, các thứ đều mua chỉ trừ rau được trồng ở nhà. Lần đầu tiên cũng không tệ :)
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,177
Bài viết
1,150,350
Members
189,939
Latest member
chuyengiatrimun
Back
Top