What's new

Trượt trên đường Phượt (Exclusive for Phuot)

Hồng Thất Công

Phượt thủ
(Tiểu thuyết ba xu-ba hoa-ba que đầu tiên và duy nhất tại Phượt)

1. Bây giờ, khi ngấp nghé bước sang tuổi sáu mươi, anh chuyển hẳn ra Bắc để sống cùng vợ con, thực ra thì chỉ có vợ còn hai đứa con đều đã phương trưởng, có gia đình riêng cả. Anh nhiều khi vẫn tự hỏi, hai đứa con nghĩ gì về anh? Bởi chính anh cũng không biết gì nhiều về chúng. Ngoại trừ vợ anh, mẹ vợ anh, mẹ anh,... đều bảo bọn trẻ giống bố, học hành sáng dạ lắm! Thực tâm, anh không muốn chúng giống mình, không phải là anh chối bỏ việc được đánh giá là thông minh, nhưng anh không mong chúng mang dòng máu lang bạt, vô trách nhiệm như mình. Nhưng ở tuổi này dường như mọi mong ước đều muộn.
Không biết có phải vì gánh nặng tuổi tác hay không, nhưng mỗi ngày sống với anh thật nặng nề, dù anh không có gì phiền muộn, gia đình yên ổn, con cái trưởng thành, công việc không còn căng thẳng, doạ nạt. Nhưng anh ít khi có giấc ngủ trọn vẹn, lúc 9 giờ tối anh đã ngủ gà, rồi lại choàng dậy vào cỡ 1-2 giờ sáng, sau đó rất lâu mới ngủ lại được, vừa chợp mắt thì đã bình minh, có những sáng, thật khó để mở mắt.
Các mối quan hệ đến giờ dàn trải ra có khi cũng đủ dệt thành mành treo lên khắp cửa sổ, cửa chính của cả căn nhà anh đang sống, nhưng để gặp gỡ thường xuyên lại chẳng có ai. Đôi lúc ngồi uống cà phê trong bếp, anh thấy thật buồn cười, một người từng vào Nam ra Bắc, đến vùng nào cũng có bạn để nhậu mà giờ cũng lại ngồi xó bếp uống cà phê một mình thế này.
Anh vẫn tham gia vào câu lạc bộ thể thao của một nhóm bạn. Vận động thể chất cũng là liệu pháp tốt để tránh suy thoái tinh thần. Nhưng mấy tuần gần đây anh bỏ tập, thường khởi động rồi ngồi ở ghế dự bị. Nhiều khi anh muốn tóm lấy một bạn già mà nói, về những tháng ngày đã qua, những tháng ngày tuổi trẻ anh tưởng vừa mới tháng trước hay tuần trước, tưởng vừa cầm nắm được trong tay đây thôi, mà hoá ra đã trôi qua hàng nghìn ngày rồi. Nhưng cuối cùng anh đành im lặng, anh thấu cảm giác của nhân vật trong "Người đàn bà có con chó nhỏ" của A.Sê-khốp, nói với bạn hữu về tình yêu thì bạn lại chia sẻ về món cá hồi có mùi.
...
Rốt cuộc, anh đành thú nhận, rằng thứ quấy quả đầu óc, làm anh thấy mỗi ngày sống nặng nề, trống trải chính là nỗi khắc khoải về cô. Dẫu cô không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng. Nhưng nếu có cái người ta gọi là hình ảnh trong trái tim, thì chính là cô đấy, trong trái tim anh. Đôi mắt sáng thông minh, nụ cười hóm hỉnh. Và chính đôi mắt ấy, tối sẫm lại những ngày ở Vơ-ni-dơ, và dường như có cả ánh lửa loé lên giận dữ? Có điều gì anh chưa hiểu hết, chưa kịp biết về cô?
Người đàn bà đáng kể nhất là người làm cho đàn ông nhớ sau hết cả cuộc đời dài dặc của mình. Như trong thơ thẩn anh từng đọc, làm cho "biết ơn và chịu tội" gì gì đấy! Nhưng đàn bà không biết điều ấy, cũng như đời, họ chỉ tính điểm cho người đàn bà sống kề bên, "danh chính ngôn thuận" với người đàn ông thôi!

Vơ-ni-dơ. Những ngày nước Ý. Anh không quên cho tới tận giờ, những dòng chữ cô ghi trong cuốn sổ nhỏ bìa da màu vàng sẫm có cúc cài về cảm xúc nước Ý. Có nửa trang thôi, cô đang viết dở (anh tự hỏi, rồi cô có viết tiếp không sau khi bỏ anh và rời nước Ý trước hành trình, hay mãi dừng ở dòng thứ mười ba?). Cô viết về cuộc gặp gỡ giữa cô với người nghệ sỹ nhiếp ảnh già trong đám cưới một người bạn, ông đã lang thang phần lớn đời mình ở khu vực Địa Trung Hải. Khi cô hỏi ông về nước Ý, ông bảo, nước Ý đẹp, con người thân thiện, và điều làm ông ngạc nhiên là khi gọi món salad ở đó có món rau như rau dền của Việt Nam, điều này làm ông thấy gần gũi với đất nước này vô cùng, như thể là ông tìm thấy một phần Việt Nam ở một nơi xa xôi, làm ông thấy bớt đơn độc hơn trong cuộc đời phần lớn là cô lẻ của mình. Cô viết, cô sẽ cố gắng tìm cho được món rau dền trong những ngày ở đây, và thở căng phồng lồng ngực mỗi sáng sớm và chiều hôm hơi gió của vùng Địa Trung Hải.
Tất nhiên, cô đã không kịp ăn cho được món salad rau dền, chưa kịp thở cho đầy buồng phổi hơi gió biển Địa Trung Hải.

Rồi sau đó cô còn quay lại Vơ-ni-dơ?
 
2. Khi gặp cô anh đã ở tuổi bốn mươi, còn cô, hơn ba mươi. Khi anh bạn miền Nam kéo đi gặp gỡ, để anh làm chân gỗ cho, vì anh ta không bắt nhịp được với cách nói của phụ nữ Bắc, anh đã không thiện cảm. Vì thú thực, anh không cảm tình lắm với gái Bắc vào Nam, thường là những người mạnh mẽ, cá tính, làm bạn thì tốt đấy, nhưng làm người tình thì... mệt. Anh thích những người thụ động, ngọt ngào hơn, với anh, nếu chỉ để giải trí thì đừng bắt anh tư duy làm gì!
Nhưng đây là anh bạn Sài Gòn, lại thích chinh phục gái Bắc, anh giúp ngay, phàm việc gì không phải của mình thì làm đều dễ dàng hơn thì phải, bớt phần trách nhiệm đi chăng?
Nên lần đầu gặp cô anh rất thoải mái, từ ăn mặc đến nói năng. Anh đã đợi sẵn những lời cay độc hay chua chát, vì nghĩ đã ở tuổi đấy rồi mà chưa kết hôn thì cứ gọi là... phải biết! Lại làm ở ngành đấy nữa thì... Nhìn cô thì anh cũng biết không thuộc tuýp dịu dàng rồi, môi mỏng mà miệng lúc nào cũng mím chặt thế kia! Nhưng ngược lại, suốt cuộc gặp gỡ cô hầu như không có phản ứng nào, không nói mấy câu, cười nửa miệng (có những lần cười thoải mái hoàn toàn không phải do câu chuyện của anh và ông bạn mang lại, mà là do cô quan sát ở trong quán hay ngoài đường qua ô cửa kính). Một sự thờ ơ, uể oải đến kinh ngạc! Cô hoàn toàn lơ đãng với xung quanh, anh, bạn anh, bạn cô, câu chuyện,... Anh có cảm giác cô ngồi đấy nhưng không phải là ngồi ngay sát cạnh anh, bạn anh, bạn cô, như thể có một lồng kính vô hình nào đó chụp cô lại, ngăn cách cô với những người xung quanh. Tất nhiên, anh chuyển hướng sang cô bạn Sài Gòn của cô, chuyện trò vui vẻ, còn bạn anh, đá chân anh liên tục dưới gầm bàn nhắc nhở vai trò của nhạc trưởng mà anh dường như đã từ chối, ném đi cây gậy điều khiển ngay sau năm phút dạo đầu!
Lúc về, anh bảo bạn, tôi không thể làm gì, ông biết đấy! Tôi không thể nào hứng thú với phụ nữ tuổi ba mươi mà lại ăn mặc như một thằng đàn ông! Tôi cho là có vấn đề về giới tính đấy! Ông cân nhắc lại đi!
Quả thực, anh quên không tả trang phục của cô, dường như cũng như anh, cô hoàn toàn thoải mái cho cuộc gặp gỡ này, cũng như thể là không phải giành cho cô vậy! Cô ăn mặc như một sinh viên, quần ka ki túi hộp, áo pull ngắn tay có cổ, đi giày mọi! Nếu nhìn thoáng qua, anh cũng nghĩ chắc cô hai nhăm tuổi, người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, anh nói thẳng, là anh thấy rõ là gầy, áo quần rộng rãi, chắc để che đi bản chất chung thuỷ, "trước sau như một" thôi!
Nhưng ông bạn không chịu, vẫn như thể là bị cô mê hoặc vậy. Bảo, ông không tiếp xúc nhiều không biết, ở cô ấy có cái vẻ rất hóm hỉnh, dễ chịu lắm!
Tóm lại, để hưởng cái hóm hỉnh dễ chịu ấy, ông bạn lôi anh đi lần nữa. Lần này đi chơi xa, xuống biển, gặp gỡ thiên nhiên! Cố nhiên là vẫn có cô bạn người Sài Gòn của cô, một cô gái da nâu cũng nhỏ nhắn, nhưng có giọng nói rất ngọt ngào, khi biết cô bạn làm trong lĩnh vực nghệ thuật, anh cũng khá sửng sốt, vì một người như cô sao lại làm bạn với người như vậy? Không phải là có gì xấu, mà chỉ là có vẻ như hoàn toàn đối nghịch. Chính vì thế nên cũng gây tò mò cho anh chăng? Nỗi tò mò kéo theo vô số nghịch lý sau này, cho đến tận khi anh đã già, đã nếm đủ cả buồn đau cay đắng!
Trong chuyến đi này, để không phụ lòng mong mỏi của bạn, anh ngồi cạnh cô để trò chuyện cho dễ, mong rằng cô sẽ nói nhiều hơn. Thực tâm, anh cũng muốn biết là cô quan tâm đến cái gì, thế là tốt lắm rồi, chứ không mong khám phá được đến thứ cô thích.
Khi anh hỏi cô có hay đọc sách không? Cô bảo, thỉnh thoảng. Anh hứng chí lôi ra một đống sách, lúc sau mới thấy, cô có nghe đâu, cô đang mê mải nhìn ra hai bên đường, và tranh thủ lúc anh ngớt lời chỉ cho anh thấy "Cái cây to đẹp thế kia mà bị tầm gửi bám kìa!" Lúc ấy anh chợt thấy, ở cô có vẻ hồn nhiên thơ trẻ, không hề kiểu cách cầu kỳ, một thứ lâu lắm rồi anh mới gặp, ở mảnh đất đầy bon chen này, cũng như ở trong môi trường làm việc rất khắc nghiệt của anh.
Quay trở về câu chuyện trên đường đi, cuối cùng thì nói chuyện về cây và tầm gửi lại thú vị hơn nhiều những sách vở hay những dự định về câu chữ hoa mỹ đưa đẩy khác. Lúc đến được nơi có biển, anh và cô đã bắt nhịp được nhau trong chuyện trò, anh còn phát hiện thêm ở cô lối nói ví von, đúng kiểu dân Bắc "cổ truyền", mà rất lâu rồi anh mới gặp, kiểu nói của bà, của mẹ anh ngày xưa anh từng nghe nhiều, nhàm, mà giờ lại thấy hay thế!
Anh bạn đã hy vọng tràn trề một tối khuya ở biển, dạo chơi, kiểu lãng mạn nhẹ nhàng để thu phục cô, nhưng ăn tối xong cô lại xin phép về ngủ sớm, vì thấy mệt, không kiểu cách điệu đà, từ lúc ăn anh đã thấy cô buồn ngủ thật rồi!
Rốt cuộc, lại anh với thằng bạn đi uống rượu với nhau, trong khi rõ ràng đã mang đi tới hai nguồn "tài nguyên" ở ngay cạnh mà lại đành chịu không "khai thác" nổi!
Sáng hôm sau, cả bốn người lại gặp nhau ở bể bơi của khách sạn, bữa đó biển động và tất cả đã không thể ra biển bơi. Anh hoàn toàn bất ngờ khi gặp cô, trong bộ đồ tắm màu xanh nước biển cô khác hẳn, đôi chân thẳng, tròn lẳn, hấp dẫn. Phút đầu tiên thấy cô bước ra từ phòng thay đồ để đi xuống bể, không hiểu sao anh thấy như một niềm tin "tất thắng" rằng cô nhất định thuộc về anh, ngay lúc ấy anh đã nghĩ thầm trong đầu lời "xin lỗi" thằng bạn, một trăm năm nữa nó cũng không thể tung hứng những lời ví von cùng với cô được, hiểu còn khó nữa ấy chứ, cái này không thuộc về nhận thức hay trình độ, mà thuộc về phông nền văn hoá, về cái nôi trưởng thành thôi!
Còn sáng đó, mặc anh tìm mọi cách gợi chuyện, cô hầu như không tham dự. Cô mải bơi. Rất nghiêm túc và chăm chỉ. Hết một lượt hai vòng bể là lên bờ ngồi nghỉ. Tổng cộng đến lúc đi ăn sáng, cô bơi đâu đến sáu vòng, uống hết hai cốc sữa nóng. Còn anh, chóng hết mặt vì theo dõi đường bơi của cô, thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã không nhìn thấy ai khác trong bể bơi ngoài cô!
 
3. Khi anh kết hôn, mẹ anh, cũng như nhiều người khác, tưởng rằng anh sẽ biết dừng chân một chốn, như những người đàn ông khác. Nhưng như định mệnh, công việc lôi anh đi, vào Nam, ra Bắc, đi Tây, đi Tàu. Mẹ anh bảo, anh không thể bỏ vợ ở nhà một mình đâu, đàn bà xa chồng mệt lắm! (Không bao giờ mẹ gọi anh là “con”, cũng không gọi một cách dân dã là “mày” đi cũng được, lúc giận dữ cũng như lúc thân thiết, lúc nào cũng “anh” và “tôi”. Lúc nào bà cũng coi anh như người trưởng thành rồi, từ khi anh còn là một cậu bé. Cũng có cái hay cho anh là độc lập, tự tin nhưng hình thành sớm quá lại thành ngạo mạn và hơi coi thường đời sống!)
Thì anh tha lôi vợ đi, nhưng đến khi vào Nam thì anh lại thường xuyên ra Bắc. Hai đứa con sinh ra ở miền Nam, rồi lại phải chuyển ra Bắc, với mong muốn của vợ anh là con cái phải được bố dạy dỗ, bảo ban. Oái oăm thay, khi vợ con ra Bắc anh lại phải vào Nam. Quá chán nản với việc chuyển đi chuyển lại, vợ anh đành ở lại đất Bắc, phóng sinh cho anh.
Hàng tháng, anh ra Bắc thăm vợ con kết hợp với công việc, đối mặt với những lời mát mẻ của vợ, anh phải mang cả lá số tử vi ra để “thanh minh”, đấy là “giời đày” chứ có phải anh mong muốn thế đâu!
Thực tế là yêu cầu công việc, anh không có ý định trốn tránh vợ con. Anh suy nghĩ đơn giản thế này, nếu “tổ chức” gọi thì “ta” sẽ đi. Sao phải từ chối làm gì, với phương tiện hiện đại như ngày nay, anh phẩy tay, cả nghìn cây số cũng chỉ trong vài giờ là tới! Trong khi có thể với những người khác, họ sẽ tìm mọi cách để từ chối việc di chuyển, những việc khó khăn, viện lý do này nọ... Nhưng anh chẳng cần sử dụng đến tất cả những “thủ thuật” đó, anh đối mặt với tất cả những “thử thách, cam go và cả cám dỗ” đời sống.
Khi gặp cô anh bước vào tuổi bốn mươi, bạn bè anh bắt đầu lo lắng cho lúc về già, co cho ấm cái chỗ của mình, củng cố cho vững cái thế của mình. Còn anh vẫn miệt mài trên những chuyến đi, vẫn những công việc theo ý thích, và “ái tình hươu vượn” – như cách anh gọi tất cả những phiêu lưu tình cảm của minh.
Còn cô? Cô là ai? Ở tuổi ba mươi, còn độc thân, cô không ảo tưởng về tình yêu, nhưng cũng chưa toan tính như những người phụ nữ có gia đình. Gần cô rồi, anh mới biết, cảm giác về cô của anh trong những ngày đầu tiên là đúng, đó là sự trong sáng, mà từ rất lâu anh không còn gặp, kể từ thuở rời ghế nhà trường phổ thông trung học.
Đằng sau vẻ lạnh nhạt, hờ hững bên ngoài, và cách nói năng độc địa rất ra vẻ lõi đời, cô hoàn toàn là một cô bé. Có lẽ, điều làm anh muốn bên cô suốt chính là sự chăm sóc đơn giản, chân thành, nhưng tinh tế, tận tụy, những phong vị rất Bắc mà vào tận phương Nam anh mới nhận được. Và những âu yếm vụng về của cô, đến giờ anh vẫn nhớ! Những ngày bên nhau, anh thi thoảng vẫn hay gọi cô là “trinh nữ tuổi ba mươi”, một đặc ân giành cho riêng anh, không hiểu vì sao anh được nhận, không biết có xứng đáng hay không, nhưng giờ nghĩ lại, anh vẫn thấy cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng, khi một hạnh phúc bất ngờ quá lớn va phải. Cũng gặp cô anh mới thấy, anh gặp quá nhiều toan tính, mưu mô trên đường đời...
Lúc đó, anh không nhận thấy rằng, từ khi bên cô anh đã làm nhiều chuyện điên rồ hơn bình thường anh vẫn làm (anh vẫn luôn là kẻ lập dị so với bạn bè, đồng nghiệp). Đi đâu nếu không chỉ vì công việc anh cũng muốn cô cùng đi. Cô là sự lựa chọn hoàn hảo cho anh để đi, cả những nơi anh chưa từng tới cũng như những nơi nhàm chán, tẻ nhạt, anh từng phải qua lại cả trăm lần. Dẫu nhiều khi bên nhau chỉ để cùng tận hưởng im lặng.
Đó là quãng thời gian ngọt ngào nhất anh được hưởng trong cuộc đời, ngoại trừ những ngày anh còn trẻ và tự do, điên rồ, sống một mình ở nước Nga xa xôi đầy phóng túng...
Tận bây giờ anh vẫn không quên những chùm lan tiêu đầu tiên nở ở góc sân nhà cô. Đúng là những chiếc loa màu cam thẫm như cô miêu tả, và vòm lá thì xanh thẫm đến mức như hơi đen lại. Có nhiều nơi gọi là đăng tiêu, anh không biết tên nào đúng, nhưng anh gọi theo cách của cô. Anh chợt nhận ra rằng, kể từ sau khi nhìn ngắm những chùm lan tiêu cùng cô, cho đến cả khi đã rời xa cô, đi trên đường, dù ở góc khuất nào anh cũng nhận ra ngay loài hoa đó. Dần dần, màu hoa ấy gợi lại trong lòng anh nỗi đau đớn khó tả, như thể là những chiếc loa kèn ấy rung lên những khúc nhạc vừa êm ái vừa bi thương dày vò trí nhớ anh...
 
4. Lần đầu tiên anh được hôn lên vùng bụng phẳng chắc lẳn của cô, mà anh đã mường tượng ra trong phút đầu tiên nhìn thấy cô bước từ phòng thay đồ xuống bể khi còn là hai người gần như xa lạ, là trong căn hộ nho nhỏ của cô, một buổi trưa nắng, có tiếng quạt chạy xè xè, trên chiếc đi-văng cũ, váng vất mùi lá gội đầu (sau này anh mới biết đó là mùi lá gội đầu, cô dị ứng với tất cả các thể loại sữa tắm, dầu gội...)
Căn hộ đó đến giờ vẫn còn nằm nguyên trong tâm trí anh đến từng góc khuất. Lối ngõ đi vào hẹp và sâu. Cánh cổng sơn xanh đã ngả sang màu xam xám. Khoảng sân nhỏ để phơi đồ và góc sân là vồng lan tiêu cô trồng từ khi bước chân vào phương Nam...
Anh thích nhất những sáng thứ Bảy ở nhà cô, được ngủ dậy muộn. Buổi sáng nhen dần cùng với tiếng cô lịch kịch nấu ăn, anh nằm trên đi-văng đọc sách hoặc xem ti-vi, tiếng đời không vọng tới nơi này, một chốn riêng biệt hoàn toàn, như thể là anh đang được hưởng một ân sủng nào đó sau khi giải thoát được vị thần khổng lồ ra khỏi cái chai...
Cả ngày hôm đó anh sẽ được ăn những món ăn của đất Bắc, chỉ là những món ăn dân dã, giản dị, nhưng anh thấy ngon hơn cả khi anh ăn trên đất Bắc. Có lẽ vì cô đã bỏ hết sức lực vào đấy chăng? Như chính cô có lần nói trong một bữa ăn nào đấy, rằng nấu ăn là một nghệ thuật, nó đòi hỏi người ta phải hết mình, muốn nấu ăn ngon thì phải tận tụy ở trong bếp cũng như trong tình yêu...
Hay là vị giác anh bị đánh lừa, bởi anh đã quá nhàm với những cơm hàng cháo chợ, những tiệc tùng ầm ĩ thường đánh đổi bằng công việc, và sau đó là cảm giác trống trải, cô đơn? Còn bên cô, anh không phải hứng chịu những thứ đó, mà được hưởng những chăm sóc dịu dàng.
Cô kém anh đến tám tuổi, nhưng bên cô anh vừa như thấy mẹ lại vừa như thấy cả bà. Có lẽ bởi sự kiệm lời của cô nên anh mang máng như sự nghiêm khắc của mẹ. Nhiều lần anh muốn hỏi cô về những ẩn ức cô từng gặp, cú sốc nào đã đẩy cô từ Bắc vào Nam, nếu việc dịch chuyển từ năm hai mươi tuổi thì hoàn toàn bình thường, đằng này, lại ở tuổi ba mươi, khá muộn để bắt đầu lại mọi sự, nhất là đối với phụ nữ. Nên anh chắc rằng có một bi kịch nào đấy... Nhưng ngay cả lúc cận kề âu yếm, anh cũng không thể nào hỏi được. Một phần e ngại, sợ chạm đến ký ức có thể đã cố chôn vùi, một phần lớn hơn, anh tin cô sẽ trả lời anh bằng im lặng; như cô từng nói với anh, cái gì đáng nói, cần nói thì sẽ nói hoặc đã nói rồi, còn cái không đáng nói hoặc nói cũng không để làm gì thì nói phỏng có ích gì?
Anh thích cách cô nói, cách ngắt câu rất bất ngờ nhưng mạnh và sâu, bởi cách dùng từ chăng? Hay vì cách ví von, hình ảnh như bà anh hay nói. Người bà in đậm trong anh phong thái của một bà chủ, vừa nhai trầu vừa đánh tổ tôm, nói câu nào chết câu ấy, ở tuổi tám mươi mốt vẫn nhìn đủ một trăm hai mươi cây bài không cần dùng kính...
Thời gian đầu, chỉ cuối tuần anh mới đến chỗ cô; rồi thêm một ngày giữa tuần; cuối cùng, anh chuyển hẳn đến chỗ cô, vì cô kiên quyết không chịu đến chỗ anh, dẫu chỗ cô ở nhỏ hơn nhiều, ngõ nhỏ, đi lại bất tiện, và là căn hộ đi thuê.
Trong nhà, cô bố trí đồ đạc gọn gàng, hợp lý. Anh vẫn nhớ, gian bếp nhỏ nối liền phòng khách đặt chiếc đi-văng đối diện với kệ để ti-vi và chiếc đầu đĩa, cô có thể vừa nghe nhạc vừa nấu ăn; cầu thang gỗ chạy lên gian gác xép gỗ đầy tiếng mọt, kê đủ cả giá sách, bàn viết với chiếc chụp đèn gỗ anh mua tặng cô trong chuyến đi về làng nghề nào đấy; và chiếc đệm thay giường, nơi tiếng quạt chạy xè xè, và hơi thở cô, mảnh như khói mỏng, tỏa dìu dịu trên vai anh, tưởng đến giờ vẫn còn hơi ấm...
 
5. Như có một thỏa thuận ngầm giữa anh và cô, bằng im lặng và buông bỏ, không dự định, không bàn tính tương lai. Bên nhau để cùng tận hưởng từng giây phút đoàn viên, đến giờ anh mới hiểu, đó là mặt biển lặng của nơi có sóng ngầm, những con sóng gây chết người nhiều hơn nơi ồn ào những con sóng lớn.
Như sự im lặng giữa anh và mẹ về cha anh, người cha anh không biết mặt mãi tới tận lúc chết, người cha luôn làm anh tò mò, vì đã làm người đàn bà đẹp và mạnh mẽ như mẹ anh phải say đắm.
Sau khi cha anh bỏ đi, mẹ anh ở vậy nuôi con, dồn hết sức lực cho anh, có lẽ vì vậy mà anh quen làm việc theo ý mình, không có anh chị em ràng kéo, buộc phải học thói hy sinh, san sẻ. Hay như bà ngoại hay nói cả trước mặt lẫn sau lưng anh, mà anh cũng nghĩ thế là đúng hơn, rằng anh mang dòng máu phiêu lưu, lang bạt của cha mình. Anh cứ hình dung cha anh cao lớn, vạm vỡ, giọng nói ồm ồm của dân miền biển ăn sóng nói gió, nhưng khi anh gặp cha, lần đầu tiên và cuối cùng, ông chỉ là một khung xương nằm bẹp trên giường sắt của bệnh viện huyện tồi tàn, dòng máu phiêu bạt đã khiến ông thân tàn ma dại bởi bao phen ngã nước, bởi rượu, bởi phóng đãng. Khi đó, cha anh đã không nói được nữa, dường như chỉ đợi có anh về, đôi mắt ông (hệt như đôi mắt anh) đã nhìn anh không chớp, như khắc lại hình ảnh cuối cùng, cánh tay cố vươn lên hướng về anh rốt cuộc buông thõng giữa chừng, thần Chết đã chiến thắng cả tình yêu và tình phụ tử.
Anh đã khóc òa, lần khóc cuối cùng của tuổi trưởng thành, đúng là “khóc như cha chết”...
Có lẽ vì thế, mẹ anh không bất ngờ khi anh lang thang, phiêu bạt. Bà quen đối mặt với cô đơn. Sau này, anh mới biết, đó là lòng rộng lượng bao dung vô cùng của người đàn bà đã trải qua hết những phụ bạc, phiêu lưu, phóng túng của người đàn ông, và cả những mòn mỏi đợi chờ; “như kẻ chài mòn tay với biển”, bà đón nhận tất cả bằng lòng rộng rãi vô biên, biển xô đi rồi biển dạt lại; nhưng ai biết, những thứ dạt lại bờ chỉ là phù du, vì đã vắt kiệt mình nơi khác?
Như cha mình, anh yêu nhiều, bỏ nhiều; nhiều bạn gái hơn bạn trai. Với vẻ bất cần, nhưng phụ nữ dường như đều biết, anh cần sự vỗ về yêu thương của họ hơn những người đàn ông khác...
Anh cần gì tâm sự? Đàn ông không có tâm sự, chỉ có thử thách và chinh phạt. Như đàn bà, làm gì có tư duy, chỉ có cảm giác và suy diễn. Nhưng lúc anh mệt mỏi, buồn đau, thất vọng, chỉ bên họ những cảm giác ấy mới qua nhanh!
Vẻ ngoài bình thản của anh là để che đậy một cái tôi yếu đuối, mặc cảm, dễ bị tổn thương gấp đôi người khác. Cô nhận ra điều này, cô thấu hết! Bên cô, anh thả lỏng hoàn toàn, không che đậy, không giấu giếm, không màu mè, kiểu cách.
Ở tuổi bốn mươi còn được hưởng cảm giác này với anh là món quà từ số phận, anh không mong ước gì hơn. Mà thực lòng, anh chưa bao giờ mơ ước một thứ gì đó như thứ anh tận hưởng khi bên cô. Như loài cá khổng lồ dưới đáy đại dương, trong một chương trình trên kênh “Discovery” anh từng xem, bơi thong thả, chậm chạp, và há sẵn miệng, mọi vật trên đường đi rơi phải sẽ thành mồi cho anh, thế thôi!
Đợt đó anh đã bắt đầu có dấu hiệu của “tuổi già”, anh mất ngủ luôn, có lẽ, anh vẫn hầu như luôn ít ngủ.
Những đêm không ngủ, anh thường bật chiếc đèn chụp gỗ đọc sách. Lúc quay sang đã thấy gương mặt cô kề ngay bên cạnh đang đọc cùng... Không gì có thể đánh đổi được để lấy được những tháng ngày, giờ khắc đó. Cảm giác ngọt ngào khi tỉnh giấc một ngày cuối tuần trong hương cà-phê cô pha ngào ngạt tỏa từ gian bếp, đến giờ thành nỗi khắc khoải và vị đắng đót của cô đơn.
 
6. Điểm khởi đầu bi kịch là địa danh thơ mộng, ao ước của bao cặp tình nhân. Venice.
Bữa đó anh nhận được lời mời đi Venice, anh nghĩ ngay sẽ đưa cô cùng đi. Thương vụ này anh thu xếp được nhiều thời gian. Phấn chấn bất ngờ, anh gọi cho cô khi còn đang đứng giữa phòng họp, nghe giọng cô anh mới lao ra cửa. Cô bảo, như mọi lần, với những chuyến đi vì công việc với nhiều người của anh, em không đi đâu, bất tiện lắm! Rồi cô cắt máy vì đang bận.
Anh nghĩ, tối về anh sẽ thuyết phục cô đi cùng anh. Dọn đến ở với cô anh còn thuyết phục được kia mà, rằng anh không thể chịu được cảm giác xa cô khi cả hai cùng nhét vào trong một thành phố này!
Anh làm sao có thể đi đến một nơi thơ mộng chỉ có một mình?
Nhưng khoảng hơn một giờ sau cô gọi lại cho anh, chưa bao giờ cô chủ động gọi điện thoại, nhắn tin cho anh. Anh gọi cô nghe, anh nhắn tin cô trả lời. Có lần anh thắc mắc, anh vẫn nhớ, cô đã nhìn sâu, rất sâu vào mắt anh. Em biết là anh không hoàn toàn tự do, em rất sợ là kẻ quấy phá. Nếu gọi điện, nhắn tin cho anh mà không có hồi âm, nỗi chờ đợi, hoài nghi sẽ làm em ốm mất! Anh tin không? Khi đã gọi tức là em mong có một trả lời, em sợ phải nhận sự im lặng sau mong mỏi ấy!
Anh tin. Anh đã từng đọc ở đâu đó về điều này, anh tưởng chỉ là sự nói quá của văn chương. Nhưng với cô thì anh tin.
Cô gọi cho anh để hỏi, vừa rồi anh bảo là đi đâu? Anh trả lời: Venice. Venice thì em đi. Cô chỉ nói đơn giản thế thôi!
Tối đó anh rạng rỡ trở về, cả hai sung sướng ăn tối trong khi ngổn ngang những bàn bạc về thu xếp công việc, thời gian, đồ đạc,...
Venice. Thiên đường với bao người, mà với riêng anh thành kỷ niệm buồn!
Nghe có vẻ như anh đang cố bi kịch hóa mối quan hệ giữa anh và cô; mà cũng như thể anh đang “điểm lục tô hồng” cho kỷ niệm. Không, trí tuệ anh vẫn minh mẫn sáng suốt, trái tim anh vẫn rành mạch rõ ràng. Nhưng những ngày nước Ý đã trở thành kỷ niệm buồn đau, và Venice thần tiên là ốc đảo cô đơn, với anh, riêng anh.
Anh lùi lại hai mươi năm để thấy đã xa lắc xa lơ với kỷ niệm, đúng ra là xa lắc với tuổi trẻ, anh xa xót nghĩ thầm. Thuở đó, có giàu tưởng tượng đến mấy, anh cũng không hình dung đến lúc mình sáu mươi tuổi, ngồi trong gian bếp mỗi ngày, nhấm vị đắng của cà-phê như vị đắng của cô đơn, và hoài tưởng về “ái tình hươu vượn” đầy đau xót thế này!
Hành trình tới Venice có lẽ là giọt nước tràn ly cho mối quan hệ giữa anh và cô. Như cô nói, mối quan hệ giữa hai người không có một bảo đảm gì hết, như một chuyến phiêu lưu thôi. Bất cứ sự phiêu lưu nào trước sau gì cũng phải kết thúc, bằng cách này hay cách khác.
Đến giờ anh mới xa xót nghĩ thầm, anh không muốn đó là một chuyến phiêu lưu, anh chưa từng mong nó kết thúc kiểu đó. Nhưng anh mong muốn gì? Như mọi lần, như mọi “ái tình hươu vượn”, như con cá khổng lồ nằm dưới đáy đại dương, anh không làm gì hết để đạt được mong muốn. Anh từng đọc ở đâu đó rằng, tình yêu, hơn mọi thứ tình cảm khác cần đến lòng can đảm, phải biết dập tắt mọi đám cháy khác để nuôi dưỡng ngọn lửa duy nhất trong trái tim mình.
Sao dòng máu của anh lại thấm đẫm sự phóng đãng? Anh không đủ sức nuôi dưỡng ngọn lửa duy nhất, anh chỉ là kẻ nhóm lên những đốm lửa tầm thường, trước sau gì cũng tàn lụi...
 
7. Venice. Những ngày cuối hạ, ánh nắng bớt chói chang mà đã dịu dàng. Những ngày nước Ý có mưa như miền Nam xứ Việt.
Tất cả có vẻ như đã hoàn hảo. Thời tiết dễ chịu. Con người thân thiện. Thức ăn ngon. Và hơn cả là cả hai đang trong tâm trạng tốt để hưởng thụ những thứ đó. Những thứ tưởng đã bày sẵn để đợi chờ.
Anh không hiểu từ đâu nhảy ra một cô gái Tây Ban Nha mắt đen như bóng tối, làn da nâu sẫm và mái tóc dày cột sau gáy (như trong một bộ phim cũ nào đấy anh từng xem, cô nàng Tây Ban Nha với bông hoa trà cài trên mái tóc, vừa khiêu khích vừa hứa hẹn...) Còn cô, những ngày đó bỗng trở nên nóng nảy hơn thường lệ, hơn nhiều so với vẻ lãnh đạm, bình thản của cô của những ngày trước đó. Anh đã tảng lờ đi (hay cố tình không hiểu) đấy là sự ghen tuông. Một sự ghen tuông rất bình thường ở người đàn bà đang yêu. Thâm căn cố đế trong anh là thói mặc nhiên bắt người khác chấp nhận phần tự do cá nhân rất phóng túng của anh, và có thể, anh nghĩ, cô sẽ không “đàn bà” như thế!
Nên mặc cô không thèm kiềm chế cơn bực tức, nói với anh, nhìn anh bằng tất cả những gì cô có thể để chứng minh “sở hữu” với anh. Còn cô nàng “nóng bỏng” kia, cô ta làm gì? Chẳng làm gì hết! Cô ta mặc kệ cô! Cô ta tiến thẳng tới anh, không nhìn thấy rào che, lồng chắn nào hết. Có lẽ cô ta đã nắm được thóp anh rồi, nắm được sự đồng tình, cổ vũ, khao khát trong mắt anh. Và cô ta thẳng tới! Dĩ nhiên là anh chìm, chìm nghỉm!
Mãi sau này anh mới biết, cô thấy hết, cô thấu hết sự “đồng thuận” giữa anh và cô nàng kia! Và chính điều đó mới làm cô đau đớn hơn hết thảy!
Bữa ăn tối đó là bữa ăn cuối cùng giữa cô và anh (bây giờ khi ở vào tuổi này, anh chắc chắn điều đó, thật đau xót, khi ở vào tuổi mà có thể nói chắc về lần cuối cùng cho bất kỳ việc gì!) Cô nàng nóng bỏng đã tham dự không báo trước, với sự hồ hởi đón chào của anh, cô ta bình thản xin quá giang chuyến du thuyền ngày hôm sau của hai người.
Đột nhiên, anh phấn chấn hẳn lên, rượu, nến, và có tận hai người đàn bà bên cạnh. Đôi mắt cô tối sẫm lại căng thẳng, hàng lông mày không tỉa bao giờ luôn nhướng cao những ngạc nhiên, thú vị khi đó cau lại, đầy chán nản, thất vọng!
Bữa ăn dừng lại với cô ở món khai vị, vì vừa ăn được nửa bát súp cô đã bưng miệng chạy vào toilet để nôn hết ra. Anh có chạy theo cô chăm sóc, nhưng trong lòng anh hơi khó chịu, sao cô phải phản ứng anh như vậy làm gì? Tập trung hết cho khối “nóng bỏng” đốt hừng hực bên cạnh, anh bị nhiễu loạn chăng, không còn để tâm đến những thứ khác nữa? Có lẽ...
Cô bỏ dở bữa tối ở đó, quay lại chúc cô nàng mắt nhung ngon miệng rồi lên phòng nghỉ sớm!
Hôm sau cô từ chối chuyến du thuyền với lý do mệt! Anh cũng cố thuyết phục, không tha thiết lắm, rằng đây sẽ là cơ hội duy nhất, vì sau đó anh bắt đầu công việc. Trả lời cho thuyết phục đó, vừa ăn xong, cô tiếp tục nôn ra hết bữa sáng. Anh bắt đầu bực mình, anh nghĩ cô nhỏ mọn, cô muốn bắt anh hủy chuyến đi đó, để rời xa cô nàng “nóng bỏng” kia! Thật là đàn bà!
Sau khi lo lắng cho cô nằm yên vị để nghỉ mệt, anh ra bến tàu kịp cho chuyến ngao du (chuyến ngao du anh được tự do, thỏa sức chơi đùa, phóng túng).
Mười một giờ đêm, anh về phòng (công nhận, anh “dễ dãi”, không có chuyến đi nào mà không “mở rộng” phạm vi...), hớn hở mang cho cô mấy món đồ anh mua trong hành trình lênh đênh cả ngày. Nhưng cô đã trở về. Có để lại mảnh giấy cho anh, “Em về Việt Nam.”
 
hix đọc đau hết cả mắt , nhưng cố bon chen bóc chinh cho bác hehehe

Lưu ý: không spam, phải viết hoa đầu dòng
 
Last edited by a moderator:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,181
Bài viết
1,150,386
Members
189,941
Latest member
Thao10
Back
Top