What's new

722 - Nơi tình yêu bắt đầu

Bạn có bình chọn cho bài viết dự thi của Quanchua không?

  • Votes: 17 100.0%
  • Không

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    17

Quanchua

Phượt thủ
+ Nick thành viên: Quanchua
+ Địa chỉ email: [email protected]
+ Số điện thoại: 0166.9916946
+ Tên bài dự thi: 722 - Nơi tình yêu bắt đầu
-----------------------------------------------------------
531432_3741022099155_248729347_n.jpg

Các thành viên của 722 ver 3.0

Trước tiên, tôi muốn giải thích một chút về những con số trong tiêu đề bài viết này. Với phần lớn dân phượt miền Nam chuyên nghiệp, có lẽ con số 722 không còn lạ gì, nhưng với một số phượt tử mới như tôi thì đây là một ẩn số.
Xét về mặt địa lý, “722 là một nhánh của đường Trường Sơn Tây nối từ Đà Lạt sang tỉnh Đắk Lắk, đi qua các địa danh Suối Vàng - Cổng Trời - Lán Tranh - Đưng Knớ - Đạ Long, vượt sông Krông Nô và giao với quốc lộ 27. Cung đường này nếu tính từ khu du lịch Suối Vàng có độ dài 79 km. Một nửa trong tổng chiều dài của nó là cực kỳ khó khăn vì đang trong quá trình xây dựng, ngay cả trong mùa khô nó cũng là một thử thách có thể làm nguội những cái đầu nóng nhất”.
Xét theo ngôn ngữ phượt, 722 là một cung đường đẹp nhưng mang tính “hành xác” cao, được mệnh danh là “đại lộ kinh hoàng”, nó không dành cho những cô chiêu cậu ấm, không dành cho những kẻ yếu tim nhưng lại là một điểm đến lý thú với những ai thích những góc ảnh đẹp và ưa phiêu lưu mạo hiểm.
Trớ trêu thay, tôi lại là một tiểu thư yêu thiên nhiên và thích phiêu lưu nên ngay khi tiếp nhận những thông tin về 722, tôi đã gật đầu cái rụp với người tổ chức chương trình. Tôi càng vững tin là “lính mới tò te” như tôi có thể đi được khi nhìn thấy thông tin từ chủ đề chuyến đi: ver 3.0, nghĩa là đây không phải chuyến đầu tiên, nghĩa là dù khó khăn nguy hiểm cách mấy thì chí ít nơi đây cũng đã có một con đường mòn và đã có người đi trước chúng tôi.
Vậy nên, dù là lần đầu tiên đến với phượt đường dài, lần đầu tiên làm quen với các cụm từ “chủ thớt”, phượt tử”, “xế - ôm”, “hành xác”,… nhưng tôi không có cảm giác sợ hãi mà trái lại, có một điều gì đó rất tò mò, rất phấn khích, giống như không phải “đến” mà là “quay về”, không phải “đi” mà là “trở lại”. Đó còn là vì sau Mùa hè xanh 2001, cái khát khao một lần nữa được ngủ giữa núi rừng Tây Nguyên vẫn âm ỉ cháy trong lòng tôi.

249806_3740971777897_323402886_n.jpg

Dẫn đường cho cả... bò ;)

Cũng cần phải nói rõ thêm rằng “nơi tình yêu bắt đầu” của tôi không chỉ là cung đường 722 mà chính là chuyến đi này. Và đó không chỉ là một tình yêu…
Tình yêu bắt đầu ngay từ điểm xuất phát, một quán cà phê chuyên dành cho dân phượt nằm khuất ở một con đường nhỏ trong khu Bình Thạnh. Chúng tôi, 32 con người chia làm 16 cặp xế - ôm từ đây quan tâm, lo lắng cho nhau như anh em một nhà. Các xế giúp nhau cột đồ, các ôm quấn cho nhau từng chiếc khăn rằn, san sẻ hành lý.
Lên đường vào một tối tháng 12, khi mà hầu hết người dân thành phố đang nao nức chuẩn bị cho kỳ nghỉ Tết dương lịch 2013, áo và dây phản quang của chúng tôi là một sự khác biệt giữa dòng người tấp nập. Chúng tôi dần để lại phía sau những nhà cao tầng, những ngọn đèn phố sáng trưng.
Tình yêu phát triển theo từng cơn gió đêm lướt nhẹ trên tay, tràn qua má và vù bên tai mỗi khi xế tăng tốc. Lúc đó mới quý lời dặn dò của chủ thớt: “Đi phượt thì không e thẹn, ôm cho chặt vào!”. Ừ thì phải ôm thôi nếu không muốn chết cóng vì gió lạnh sương đêm. Ừ thì phải ôm thôi bởi cái khoảng cách gần từng centinmét của chiếc xe vừa khít cho cả người và hành lý. Ừ thì phải ôm thôi cho tròn cái vai trò mà mình đã hứa – một ôm thật “pro”.
Tình yêu càng gắn bó qua những chặng đường.
Đó là đường Long Khánh – Phan Thiết với những vườn thanh long vàng rực đèn đêm trải dài tít tắp như những đội quân xếp hàng đón chúng tôi, với cơn mưa khuya bất chợt nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì đã có lưng xế ấm áp làm lá chắn.
Đó là đèo Gia Bắc hết lên rồi xuống, hết dốc khúc khuỷu đến cao chóng mặt, và những đường cong. Tôi nghiệp chiếc xe chở ba, hai người lớn và một “trẻ em 27 tuổi cao xấp xỉ 1 mét”, mỗi khi lên một cung đèo là xe lại rên ì ì và bốc khói khét lẹt, mặc cho xế trả hết số và lượn rất điệu nghệ. Đến nửa đèo thì xe phải dừng lại cho bớt… khét và người thì ngóng những xe sau của đoàn.

1555_4588638569037_294039870_n.jpg

Một khúc cua trên đèo Gia Bắc

299041_3740275480490_793794868_n.jpg

Cả đoàn "tự sướng" giữa đường đèo
 
Last edited:
Đó là đoạn Di Linh – Tà Nung với những đồi chè xanh ngút ngàn tầm mắt, là những vườn hồng trong cơn mưa chiều tê tái vẫn hăng hái dừng lại chụp hình, là những khúc quanh làm vài chiếc xe của đoàn bị lạc mà điện thoại hết pin không liên lạc được. Cảm giác ngơ ngác, lo lắng, sốt ruột như chờ mong người thân đi đâu đó chưa kịp về.

Đó là cuộc chạm trán với “đại lộ kinh hoàng” 722 giữa hoàng hôn chập choạng nên không kịp nhận ra, chỉ biết dưới bánh xe là những tảng đá hộc dằn xóc đến nhức nhối mông, lắm khi cả xế và ôm phải nhổm khỏi yên xe để giảm xóc. Rồi xòe một cái, cảm giác như bánh trước bánh sau chạy về hai hướng khác nhau, xe nghiên hẳn một bên, đặt chân xuống mới hay đất bùn nhão nhoẹt quanh mình. Lúc này mới biết thêm một định nghĩa mới về “ôm pro” – sẵn sàng xuống xe đi bộ, đẩy xe qua những đoạn đường khó mặc cho bùn đất lấm đầy chân tay mặt mũi. Thầm cảm ơn “chủ thớt” đã chọn thời gian đặt chân đến 722 lúc trời tối để khỏi thấy cái nhan sắc không lấy gì làm kiều mị của mình càng thêm tệ hại vì màu đất đỏ, vì những nhọc nhằn chưa quen.

46372_3741025259234_933353089_n.jpg

Làm đường cho xe anh qua

551056_3741025659244_1098968718_n.jpg

Đoàn quân giữa mù sương

Đó là làng Đưng Knớ ẩn hiện trong sương mù. Tốp thứ nhất của đoàn một lần nữa dừng lại chờ đợi trong thắc thỏm lo âu. Bóng cây bóng núi được ánh trăng 16 phản chiếu những hình thù đầy ma mị hai bên đường làm cho chút thời khắc chờ đợi càng dài thêm. Nhớ lắm cái tảng đá đầu làng đêm ấy, mấy chị em đứng ngồi ngóng về phía đường xa trong màn sương vàng vọt bởi ánh trăng, chốc chốc lấy đèn pin pha một loạt lên trời đánh tín hiệu, thi thoảng cất tiếng hú như sói gọi bầy, rồi lại thất vọng khi chỉ nghe tiếng của chính mình vọng về trong không gian mờ mịt. Bỗng thấy đêm rừng huyền ảo lắm nhưng cũng nguy hiểm lắm! Bỗng thương sao những người bạn đường dù chưa kịp biết hết tên, họ ở đâu trong bóng núi lô xô ngoài ấy? Phải chăng trong khó khăn, thử thách như những chuyến đi này, con người mới định nghĩa được yêu thương, mới hiểu hết hai từ đoàn kết? Vậy nên, khi tất cả đã đáp xuống an toàn tại Trạm kiểm lâm Đạ Long, khi những tiếng hú được đáp lời trong âm thanh mừng vui vỡ òa, tôi mới thấy rừng đẹp.
Đó là một góc rừng thưa với con thác Hoàng Hôn đẹp mê hồn nhưng đầy trắc trở nên được chúng tôi đặt cho nhiều cái tên mang màu sắc kinh dị: thác Oan Hồn, thác Hoảng Hồn. Qua một đoạn cuốc bộ khoảng 2 km vào rừng mà chúng tôi xem là “cuộc dạo chơi nho nhã” giữa hai lượt đi về đầy mồ hôi và cả… máu vì những chấn thương, chúng tôi được tắm thác, ăn uống và đùa vui giữa khung cảnh hoàn toàn thiên nhiên. Yêu sao giấc ngủ trưa yên bình trên đá, dưới bóng râm cổ thụ và róc rách tiếng suối reo! Đâu đó giữa những trận cười và hơi men chếnh choáng, có anh bộ đội kiểm lâm cởi áo kết nghĩa với một phượt tử trong đoàn, chợt nhận ra với con người thì tình người vẫn là trên hết, phố phường hào hoa hay vật chất đủ đầy không giúp cho người ta có nhiều bạn mới bằng một nơi thiếu tiện nghi như thế này.

224990_3740996858524_1360389759_n.jpg

Đường vào thác Hoàng Hôn

1775_3745434569464_1610314379_n.jpg

Và đây là một góc thác Hoàng Hôn

Tình yêu càng cháy bỏng trong cái đêm cả đoàn ngủ lại với rừng, trong căn nhà nhỏ của trạm kiểm lâm. Đêm giòn tan với những tiếng cười vọng vách núi. Đêm say đắm trên môi rượu thắm trao. Đêm ngọt ngào trong tiếng hát ai chan hòa. Đêm trằn trọc vì cái lạnh ngấm ngầm của mưa rừng gió núi. Đêm ấm áp vì bên tôi có người bạn gái say men mơ giấc mơ tình tự. Đêm ngắn ngủi vì quá nhiều cảm xúc trong tôi chưa kịp diễn đạt thành lời bởi chút tình vừa chớm với thiên nhiên, với đất trời, với con người Đạ Long, với những cung đường vừa đi qua và sẽ đi tiếp cùng những người bạn phượt giàu lòng yêu thương và nhiệt huyết tuổi trẻ.
Tình yêu càng mặn nồng hơn trong cảnh sắc chia tay. Sáng ấy trời xanh, chúng tôi ra về sau khi gửi lại chút quà cho các anh kiểm lâm, vội trao nhau số điện thoại với lời hẹn ước “Chúng em sẽ trở lại!”. Vậy là chưa kết thúc 722 ver 3.0 thì 722 ver 4.0, 5.0 đã có cơ hội được “lên cung”.

190631_3741021059129_2134094283_n.jpg

Tặng quà cho trạm kiểm lâm

Đến đây, chắc bạn đã hiểu vì sao 722 là nơi bắt đầu tình yêu của tôi, vì lẽ đó là cung đường đầu tiên đưa tôi vào đời phượt, đó là nơi tôi có gần 40 người bạn mới chỉ trong một chuyến đi, đó cũng là nơi cho tôi hiểu giá trị của đời phượt. Phượt làm giàu thêm kiến thức của tôi về cảnh đẹp đất nước mình để càng thêm yêu thêm quý. Phượt làm phong phú thêm những ước mơ của tôi trong cuộc đời này, vì chắc chắn tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn để có điều kiện đặt chân đến nhiều vùng đất mới. Và phượt làm dài thêm danh sách những người bạn quý của tôi, vì nỗi khi ta đã cùng nhau vượt qua khó khăn trở ngại thì không dễ gì bỏ quên nhau giữa chợ đời.
Nhớ lắm những cái nick thân quen: Babyone, Supersuper, Ngoctinhlk, Dưa Leo, Forget, Xu xu, Lan rừng, Mai Nguyên, Nutan, Kau…và còn nhiều tên khác nữa. Mong lại cùng mọi người rong ruổi chinh phục những cung đường mới.

Quận chúa

Ghi chú: trong bài có sử dụng một số hình ảnh của các anh chị chung đoàn 722 ver 3.0
 
Last edited:
Thanks bạn tesuarai, bạn vote một cái giúp mình thì mình còn củm ơn nhiều hơn và sau này nhóm mình có đi 722 mình sẽ báo bạn tham gia hen. Welcome ;)
 
em cũng mới đi 722 về phải nói cung đường rất ấn tượng và nhiều kì niệm... nhưng độ khó nó có thể so với chuyến chị đi 1 chín 1 mười... em muốn quay lại với nó lần 2 để ôn lại .... dù có ra sao đi nữa ^^!
 
Chị làm em nhớ quá ah :L chị viết hay và giàu cảm xúc quá.
Nhớ cái đêm tụi mình ngóng đoàn ở đầu làng chị hen, nhưng mà nó là 1 gốc cây cổ thụ chứ hổng phải tảng đá ah :"> Hôm rồi đi ver04, hơi buồn vì cái gốc đã bị bật ngửa, không còn đâu gốc cây "hòn vọng phu" ngày nào của mấy chị em nữa.
Về làng, thấy lại cái nhà đêm ấy mình ăn mì gói, quán nhà sáng hôm sương phủ mình cũng giành nhau nước sôi để... lại ăn mì gói. Vẫn y cảnh cũ chị ah! Em chỉ bác Hòe, tới lúc về bác mới nhớ ra (hihi chắc già quá nên lú). Đi ver04 tới đâu gặp cảnh quen thì lại nhớ đến ver03 ngày nào đến đó, nhất là mấy cảnh nhoi như dòi, giành ăn và sỉ nhục nhau hihi :L
 
Ồ, vậy à, chắc lúc đó gốc cây nhiều sương, ngồi lên lạnh... mông nên nghĩ là cục đá, tối thui mà, he he!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,182
Bài viết
1,150,410
Members
189,945
Latest member
Karide
Back
Top