What's new

Truyện ngắn về những nơi đã qua

ngaymualanh

Phượt thủ
Chào các bác!
Sau hơi nhiều chuyến rong ruổi thì gia tài của mình không chỉ có mấy bài viết, ảnh và kí ức mà còn có vài tuyện ngắn viết về những nơi đã qua. Không dám nhận mình có máu nghệ sĩ gì, chỉ là chút cảm xúc lưu lại, để ai đó đọc lại cũng thấy bắt gặp những điều thân quen, ai chưa đi cũng thấy có thêm chút cảm hứng.
Cũng không biết có nên đăng vào mục Hồi ức này không, nhưng mình thấy cũng khá hợp lý. Xin phép các admin nhé!

Bài đầu tiên mình xin phép đăng truyện ngắn Mùa xuân ở Sủng Là. Truyện này mình viết năm 2017, sau khi đi Hà Giang về. Mình thích Hà Giang, có thể nói là thích nhất trong những nơi đã qua. Cũng không biết vì sao, nhưng luôn có nhiều cảm xúc, nhiều vấn vương khi đến đây, dù là mùa Đông xám xịt lạnh lẽo hay mùa Xuân dịu dàng.
Truyện viết có thể không hay lắm, chia sẻ mong các bác nhẹ tay và ủng hộ thêm để em nó viết tiếp
14 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
MÙA XUÂN Ở SỦNG LÀ

Ở Mộc Châu lúc này là 7h tối, Sam mở bản đồ điện thoại nhìn những con đường ngoằn ngoèo dẫn vào homestay theo lời chỉ của anh chủ nhà. “Em đến gốc cây to thì rẽ phải”. Sam đang đứng ngay gốc cây to nhưng rẽ phải là con đường tối không một ánh đèn, mà cái xe thuê của cô thì đèn tù mù như con đom đóm. Anh chủ bảo em đứng đấy anh ra đón vào. Sam tắt máy xe đứng yên dưới gốc cây. Bây giờ cái lạnh đã khiến cô phải xoa hai bàn tay vào nhau dù đeo bao tay khá dày. Sam xuống xe, nhảy vài phát rồi lại ngồi thụp xuống co ro vì lạnh. 2 tiếng trước khi gần vào thị trấn Mộc Châu Sam lạnh tưởng như không thể chạy xe tiếp được nữa, đành tấp vào bên vệ đường mở tung cái balo lôi thêm áo ra mặc vào người, mang khăn ra quấn cổ.
20161130_155456 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Đường lên Mộc Châu

Anh chủ homestay chạy xe phía trước, Sam chạy theo phía sau. Anh đưa cô vào 1 nhà sàn to ở cuối bản rồi đưa cô chìa khóa phòng.
- Anh mở sẵn nước nóng rồi đấy, em ở phía trên gác. Hôm nay ngày thường không có khách, ở đây có mình em thôi, tha hồ rộng. Tắm rửa xong thì đi bộ đến ngã ba rẽ phải, bên đấy có đoàn khách đang chuẩn bị ăn tối, em qua đó ăn luôn, đằng nào cơm cũng nấu sẵn rồi.
- Cảm ơn anh!
Nói rồi anh chủ phóng xe đi, để lại mình Sam choáng ngợp trước cái nhà sàn to vật vã. Sam lấy đồ vào nhà tắm và trong một phút ngơ ngác cô đã xoay nhầm sang phía vòi nước lạnh và hét toáng lên, định thần lại cô phá lên cười thích thú. Ôi lạnh, mùa đông miền Bắc, cuối cùng cô cũng được nếm trải lại cảm giác năm nào rồi.

Thay một bộ đồ bông ấm có nón trùm, cô lò dò đi sang con đường anh chủ nhà chỉ. Vừa đến nơi thì thấy đống củi to chất giữa sân, lửa đang cháy bừng bừng trước một cái nhà sàn còn to hơn cái cô đang ở. Sam sà ngay đến gần, hơ tay trong không khí để lấy thêm chút ấm áp. Trong nhà có đến mấy chục bác chắc toàn U60 trở lên đang ngồi bên bàn ăn. Anh chủ nhà đang tất bật chạy ra chạy vào nhìn thấy Sam thì ra dẫn cô vào một bàn bảo ngồi đấy chờ đồ ăn. Thấy có mấy bác cứ nhìn nhìn Sam anh chủ nhà nhanh miệng giới thiệu:
- Cô này đi có 1 mình, cũng ở nhà sàn của nhà cháu, nên bảo sang đây ăn cả với các bác cho vui
- Ừ, thế cứ ngồi đây với chúng tôi. Con gái đi có 1 mình hả cháu?
- Vâng ạ, cháu đi một mình
Ngồi đây Sam đã thoải mái hơn so với buổi chiều chạy ngang qua Hòa Bình, vì quá buồn ngủ, cô tấp vào một quán nước trước khi lên đèo Thung Khe, nằm chợp mắt. Anh chị chủ quán mời Sam mua trứng luộc và cam Cao Phong nổi tiếng của Hòa Bình, cô cũng vui vẻ mua 1 túi treo ở xe ăn lúc dừng nghỉ. Chị chủ hỏi cô đi một mình hay sao, Sam suy nghĩ nhanh rồi bảo bạn em đang đi phía sau, em chạy nhanh nên đi trước. Chắc vì cái tính hay đề phòng trong mọi chuyện của mình mà khi ra đây cô vẫn tự nhủ nên cẩn trọng. Nhưng ngồi đây giữa không gian ấm cúng này, Sam thấy thoải mái, không đề phòng gì. Các ông bà ngồi ăn cùng Sam ở hội người cao tuổi dưới Hà Nội đi tham quan Mộc Châu. Nghe bảo Sam sẽ một mình chạy hết Tây Bắc sang Đông Bắc các ông bà ai cũng hỏi han đủ điều. Anh chủ nhà ghé lại mời uống một ly rượu giao lưu với anh và các ông bà. Rượu gì chẳng biết, uống tới đâu, ruột nóng bừng tới đấy tỉnh cả người. Anh người Kinh, có 4 -5 cái homestay to nhất bản, thuê người Thái trên này dọn dẹp, đón khách, thuê các em gái biểu diễn văn nghệ, dẫn khách đi thăm vườn cải, vườn mận kiếm thêm tiền.

Ăn uống xong thì các ông bà kéo nhau ra sân, thấy bảo có chương trình văn nghệ lửa trại gì đấy, trong tour của họ có sẵn, anh chủ nhà bảo Sam cứ ở lại mà xem cho vui. Sam chọn một cái ghế rồi ngồi xem các em gái Thái múa quạt. Trời thì lạnh mà các cô gái ấy chân không, mặc một bộ váy truyền thống của người Thái rồi múa trên nền xi măng lạnh. Các ông bà thì thi nhau lấy điện thoại ra quay clip. Sam lấy điện thoại chụp 1 hình gửi cho Lee, ngay lập tức Lee gọi lại
- Ủa mày đi Tây Bắc rồi hả, tưởng tháng sau cơ mà
- Ừ tao đang ở Mộc Châu rồi
- P.h đâu?
- Ở Sài Gòn
- Gì? Mày đi với ai?
- Tao đi 1 mình
- Sao lại 1 mình
- Bọn tao chia tay rồi. Đúng hơn là tao chia tay P.h rồi
Sam đi bộ về nhà sàn cuối bản, tay thọc trong túi áo khoác, cổ rụt sâu vào chiếc nón, thích thú phà ra những hơi thở lạnh buốt vào không khí, nhìn như những làn khói. Tiếng nhạc xa dần phía sau lưng, màn đêm tịch mịch làm Sam ý thức hơn rằng mình đã đi khỏi Sài Gòn và đã chia tay. Sam ngồi một mình ở bậc cầu thang nhà sàn, không bật đèn, nhìn trăng chếch trên mái nhà gỗ, cô đơn lạnh lẽo. Không ai biết cô đã chia tay, đến bây giờ thì có Lee biết. Tuần trước, khi đang đi dạo trong công viên, P.h đang nắm tay cô, Sam rút tay ra, đứng lui lại 2 bước chân rồi bình thản nói
- Chúng ta chia tay đi
- Vì sao?
- Vì em chán rồi
- Cho anh 1 lý do để em chia tay anh được không. Chúng ta đang rất ổn mà, có chuyện gì sao?
- Lí do đấy, em chán rồi. Chỉ có anh ổn thôi, em thì không. Đừng nhắn tin gọi điện cho em nữa, anh biết tính em rồi đấy
Cô chia tay P.h trong khi mới đưa anh ta về nhà ra mắt gia đình và bố mẹ cô có vẻ khá hài lòng. Mẹ Sam không phải một người bảo thủ, truyền thống, nhưng lúc nào cũng nhắc Sam về chuyện cô đã gần 30 không quá giỏi giang, cũng không phải xinh đẹp nên hãy lấy một người hiền lành, có công ăn việc làm ổn định, đừng kén chọn quá. Quen nhau được 2 tháng, Sam hỏi P.h có muốn về nhà mình chơi không. Và họ về nhà Sam cùng nhau. Ngoại trừ việc P.h không biết cắt tiết gà và chặt dừa, mẹ Sam không có ý kiến. Sam đã hứa sẽ đi ăn cùng gia đình P.h vào cuối tuần, và họ có 1 chuyến đi Tây Bắc 1 tuần cùng nhau vào cuối tháng 12 với vé máy bay đã đặt. Buổi tối sau khi nói câu chia tay, Sam về tự book vé máy bay 1 chiều ra Hà Nội, gọi điện cho anh bạn thuê 1 chiếc xe máy, gửi email thông báo tạm ngưng công việc cho sếp và ngày hôm sau – tức là hôm nay, cô đã chạy từ Hà Nội lên Mộc Châu một mình. Lee nói rằng nó không bất ngờ khi nghe nói cô chia tay, chỉ là không ngờ ngày đấy lại đến sớm như vậy. “Tao thấy lão P.h tốt, nhưng mà chán. Mày rút cuộc cần tìm người để yêu hay một người để chở đi ăn, về ra mắt họ hàng rồi điền tên vào giấy kết hôn hợp pháp. Thôi đi mà tận hưởng hành trình mơ ước của mày đi, đến chỗ nào nhớ nhắn cho tao một tiếng, đừng tắt điện thoại”.

Sam ngồi bó gối nhìn trời, lại suy nghĩ cũ về việc vì sao chia tay một người tốt không làm Sam thấy ray rứt hay buồn. Lũ bạn Sam từng công nhận cô là một kẻ máu lạnh, khi chia tay người ta chỉ vì “cảm giác không an toàn”. Sam cười bảo tự thấy mình quân tử, không yêu là nói không yêu, nói chán, rồi chia tay chứ không bao giờ gượng ép bản thân nên yêu, cố yêu chỉ vì người ta quá tốt với mình. Nếu vì người ta tốt quá mà thấy ngại thì thà nói chia tay để họ đi tìm một người tốt khác. Sam mở điện thoại, lướt danh bạ tìm số P.h, nhớ tới ngày ngồi làm plan đi Tây Bắc, khi cả hai tính toán các địa điểm, tính bỏ qua Mộc Châu, P.h bảo nhất định phải tới đây vì ở đây rất đẹp, thế là Sam thêm Mộc Châu vào lịch trình, note dòng chữ “P.h bảo ở đấy có nhiều gái đẹp, nhất định phải đến”. Cho đến hôm nay đi, trên tay Sam vẫn là tờ lộ trình chi tiết cả hai đã tính toán, chỉ có điều ngày tháng không giống. Lee bảo chắc cả thế giới có mình Sam, chia tay rồi vẫn đi chơi một mình. Sam thầm nghĩ vài năm rồi cô chưa đi đâu một mình, lần này cũng là một cơ hội tốt. “Cảm ơn anh về những ngày tháng qua” – Sam nghĩ thầm trong lòng rồi nhấn xóa số P.h, lần bước vào nhà, giở chăn chui vào trùm kín đầu và ngủ ngay.
 
Sam thức giấc với cái lưng hơi đau sau một ngày chạy xe mệt nhoài, một cơn mộng mị đứt quãng, những hình ảnh của D hiện hữu trong giấc mơ, và đôi mắt Sam còn ướt nước mắt. Chắc hẳn trong mơ D đã nói với Sam một câu đau lòng rồi quay lưng bỏ đi mà Sam không thể chạy theo được. Những giấc mơ luôn làm Sam đau lòng vì không thể điều khiển bản thân làm điều mình muốn. Sam sẽ luôn bị trễ giờ đi học dù cô thức dậy sớm, luôn muốn đi cùng D đến Đà Lạt ngày ấy, luôn muốn buổi tối cuối cùng gặp D sẽ không lạnh lùng bỏ vào nhà mặc D bảo hãy ôm D trước khi anh đi. Những giấc mơ Sam luôn nhìn thấy D đứng im đó nhìn Sam với đôi mắt đau đớn, còn Sam cũng đứng nhìn D mà không thể mở miệng nói, không thể nhấc chân chạy, chỉ biết rơi nước mắt cho đến lúc thức dậy. Thật kì lạ, đã mấy tháng nay, Sam không còn thấy D trong giấc mơ, hình như là từ ngày quen P.h, vậy mà hôm nay lại thấy anh.
Có tiếng gà gáy phía xa, rồi lại những tiếng gáy khác tiếp nối ngay dưới sàn nhà Sam đang ngủ. Sam dụi mắt bước ra cầu thang gỗ, nắng rọi ngay vào mặt khiến cô tỉnh táo ngay. Trước sân nhà, một cây đào to nở bừng mấy bông, dưới gốc cây, anh chủ nhà ngồi cạnh một chị - chắc là vợ anh, mấy con gà chạy quẩn quanh, Sam đứng ngây ra nhìn cảnh ấy một lúc rồi mới xuống cầu thang. Chưa biết phải chào hỏi sao thì chị vợ đã nhanh miệng chào Sam
- Xuống uống nước chè này em. Ngủ ngon chứ, có lạ nhà không, có bị lạnh không?
- Hì, em ngủ ngon chị ạ. Để em rửa mặt cái đã
- Sam đánh răng rửa mặt xong ra chỗ anh chị thì đã thấy một đĩa bánh rán nóng hổi trên bàn
- Ăn thử bánh rán đi em, chị chủ đưa cho Sam 1 chiếc bánh, lúc này Sam mới nhìn kĩ chi đang có bầu, em ở Sài Gòn ra đây à?
- Vâng ạ
- Đi một mình có buồn không?
- Không chị, mà cũng có thể là chưa, hôm nay mới là ngày thứ 2 của hành trình. Anh chị hình như không phải người ở đây, Sam đánh bạo hỏi thăm
- Ừ, chị ở Hà Nội, sau lấy anh, rồi chuyển lên đây. Hồi đầu cũng buồn, riết lại quen, chẳng muốn về lại Hà Nội nữa. Anh chị dựng mấy cái nhà sàn, cho khách du lịch họ thuê, cuối tuần mới đông khách. Còn lại cứ nuôi vài con gà, với trồng rau thôi, chẳng giàu em ạ
Sam ngồi ăn bánh rán nghe chị chủ kể chuyện khách tây khách ta lên Mộc Châu du lịch, anh chủ thì ngồi lặng lẽ uống trà, lướt điện thoại đọc gì đó chăm chú. Sam ngước lên nhìn mấy bông hoa đào chợt thấy vui trong lòng, nắng đã chiếu đến gốc cây
- Năm nay đào nở sớm đấy, giờ này chắc trên Hà Giang cũng nở rồi anh nhỉ?
- Chắc có Sủng Là nở nhiều, anh chồng cũng ngẩng lên nhìn mấy bông hoa rồi đáp
- Anh chị lên Sủng Là rồi à?
- Ừ, hồi xưa anh chị gặp nhau trên ấy đấy, hồi trẻ cũng chở nhau đi khắp, mà cưới xong lo làm nhà cửa, rồi chị bầu bì cũng ít đi.
Sủng Là, tháng 12, khi tóc còn xoăn và màu đỏ, D và nụ cười nửa miệng. Thì ra đó cũng là vùng đất nhân duyên của anh chị.
- Tiếp theo em đi đâu?
- Em chạy qua Mù Cang Chải chị
- Mùa này giờ hết lúa rồi nhỉ
- Dạ, em có một người quen ở đó nên ghé thôi, chứ chủ yếu muốn lên Hà Giang
- ừ, Hà Giang đẹp nhất rồi, chị cũng thích Hà Giang
- Em có ghé Tà Xùa không, anh chủ bỗng dừng lướt điện thoại quay sang hỏi
- Tà Xùa ở đâu anh?
- Bắc Yên, Sơn La. Qua phà Vạn Yên em chạy thẳng lên Bắc Yên, qua 15km nữa là đến Tà Xùa, thiên đường mây đấy. Quay lại độ 50km là ra ngã rẽ về Yên Bái rồi. Không gấp gáp gì thì ghé Tà Xùa mà chơi khi nó còn đang vắng người, anh chủ nói say sưa có vẻ như nơi đó rất đẹp
- Vậy em sẽ ghé Tà Xùa
- Em lưu số của anh Dũng chủ homestay Ngỗng, trên ấy không có khách sạn đâu, homestay này bạn anh làm
- Vâng, cảm ơn anh

Ngồi uống trà ăn bánh với anh chị đến khi mặt trời lên và không khí ấm hẳn thì Sam vác balo xuống sân, buộc chặt lên yên rồi chia tay anh chị chủ nhà. Anh chị chủ bảo từ đây lên Tà Xùa đường không xa nên Sam cứ thong thả, chắc quá trưa là đến. Vậy mà với bản tính ham đuổi hoa bắt bướm, mãi đến chiều tà hôm đó Sam mới đến Ngỗng. Nếu ở Mộc Châu được xem là lạnh tê tái tim gan thì đến Tà Xùa Sam không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa. Ngỗng nhìn ra một thung lũng trống trải, trước cửa kê một bộ bàn ghế bằng tre. Sam gọi cho anh Dũng theo số điện thoại lúc sáng anh chủ nhà đưa, anh Dũng nhiệt tình chỉ đường cho Sam đến homestay rồi sẽ gặp một bạn nữ tên Nhị, hiện giờ anh Dũng đang ở Hà Nội. Sam đứng một lúc thì thấy một cô gái tóc bù xù mặc chiếc áo phông phong phanh, hình xăm mỏ neo ngay xương quai xanh, đôi mắt đen láy bước ra nhìn cô
- Xin lỗi bạn, mình muốn thuê phòng cho 1 người
- Ở mấy đêm, cô gái hất cằm hỏi trống không
- Mình ở 1 đêm
- Muốn ở phòng riêng dưới này hay phòng tập thể trên gác. Trên ấy giờ không có ai, đằng ấy có thể ở một mình tha hồ rộng
- Vậy cho mình trên gác
- Lấy balo đi theo tôi
Cô ta chắc trạc tuổi Sam, và mái tóc để y hệt mái tóc Sam hồi ở Sủng Là, nhất là hình xăm mỏ neo ngay xương quai xanh càng làm Sam thích mê. Vừa bỏ giày ra bước vào sàn gỗ thì Sam phải nhón chân lên đi vì cái lạnh tê buốt bàn chân.
- Cả gian này là của đằng ấy, chọn một chỗ rồi trải chăn ra mà nằm. Nhà tắm và vệ sinh thì ở phía sau, có nước nóng. Cái cửa này khi nào ra ban công thì nhớ khép lại kẻo gió lùa vào, Nhị chỉ về cánh cửa gỗ nói như trả bài với đôi mắt lờ đờ như thiếu ngủ, còn gì nữa nhỉ, à ra ngoài thì có dép nhớ mang vào, dưới nhà có nước nóng có thể pha mì pha trà tùy thích, ăn cơm thì sang quán Tú Mỷ bên cạnh, tạm thời là vậy
- Cảm ơn bạn
- Không có gì, nghỉ ngơi đi
Sam thích thú với 2 lần ở homestay rộng thênh thang mà chỉ có một mình mình, thầm cảm ơn vì đã đến đây không phải dịp cuối tuần, không phải mùa lễ hội, mùa lúa. Sam ngồi quấn chăn một hồi vẫn chẳng thấy ấm lên, lấy điện thoại nhắn tin cho Lee là đã tới Tà Xùa, Lee hỏi tên gì mà lạ thế, Sam bảo tao cũng thấy lạ. Nhìn ra ngoài trời vẫn còn sáng, Sam đẩy cánh cửa gỗ ra nhè nhẹ, gió táp vào mặt lạnh buốt, nhưng mấy chậu hoa hồng ngoài ban công thôi thúc cô bước ra. Ở đây buồn quá! Sam thầm nghĩ, còn buồn hơn cả thị trấn quê cô. Chắc hẳn vì đây bốn bề là núi, giờ này không còn ai chạy xe qua lại, một sự im lặng tĩnh mịch bao trùm không gian. Vài tảng mây quyện vào sườn núi ở thung lũng trước homestay. Chỗ này lí tưởng quá chắc Sam sẽ ở lại đây vài ngày thay vì đến Mù Cang Chải đã quá quen thuộc.
20161201_173219 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Ban công của Ngỗng Homestay
IMG_7697 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Khung cảnh buổi chiều hôm ấy
IMG_7701 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Quán cafe đối diện homestay
Sam đi một vòng xuống phía dưới, đối diện có một quán café kê mấy cái ghế nhựa màu đỏ cũ kĩ, bàn bằng gỗ đóng từ mấy khúc cây gỗ to đùng để cả khối chứ không buồn cắt ra, tên quán sơn to trên tấm gỗ GIÓ CÀ PHÊ GIẢI KHÁT NƯỚC NGỌT. Sam chụp lại cái quán mộc mạc xinh xắn đó. Đi thêm một đoạn thì đến quán tạp hóa khá to, phía trước có một sạp bán thịt heo. Nhìn thấy mấy quả táo xanh be bé, Sam mua ngay khỏi cần hỏi giá, lấy thêm vài gói café, trà rồi quay lại homestay.
Thấy Nhị cũng đang pha mì, Sam đến xin một ít nước nóng
- Ăn mì tiết kiệm tiền hả? – Nhị hỏi Sam
- Không, trời lạnh thèm ăn lẩu quá nhưng không có nên thành ra thèm mì ăn với kim chi
- Có ăn kim chi không đây lấy cho một ít này, tự làm đấy
- Rồi không đợi Sam trả lời, Nhị vào lấy ra một hũ kim chi gắp vào ly mì của Sam, còn bỏ vào cả một ít rau gì lạ lạ
- Rau rừng, ăn chua chua như lá diếp cá, ngon lắm
- Buổi tối, trời lạnh như cắt có hai đứa con gái ngồi ở cái bàn tre xì sụp ăn mì ly
- Đằng ấy đi một mình à?
- Ừ. Thế đằng ấy ở đây một mình à?
- Ừ
- Ở lâu chưa?
- 2 tháng rồi
- Buồn không?
- Không. Đằng ấy đi 1 mình có buồn không
- Không
Nhị kể cô làm điều dưỡng ở một bệnh viện lớn trong Sài Gòn được vài năm, công việc trong mơ của đám sinh viên mới ra trường hồi xưa. Cũng hay đi đây đi đó, toàn đi một mình, một năm ra Bắc cả chục lần. Thế rồi một bữa lên facebook thấy anh Dũng chủ homestay Ngỗng tìm người quản lý homestay lương đủ sống, Nhị gọi điện nghiêm túc xin làm, rồi nghỉ việc, mang theo một balo sách của Haruki Murakami cắm chốt ở Ngỗng
- Ông Dũng cũng khùng lắm, có khi 2 tuần mới lên đây một lần, sửa mấy cái lặt vặt trong nhà, hỏi tôi xem có cần mua thêm gì không, lấy tiền, trả lương cho tôi rồi lại cưỡi xe đi, lão chẳng về Hà Nội đâu, chắc lại chạy đi đâu đấy thôi. Ở đây chỉ có mây, còn lại chẳng có gì, có đứa lên săn mây cả 5 7 lần vẫn không gặp, tuần nào cũng mò lên. 2 đứa Hà Nội ở cái phòng kia kìa, lên lần thứ 8 rồi đấy, rảnh thật. Tôi từ lúc lên đến giờ vẫn chưa mò ra chỗ biển mây đấy lần nào.
- Thế bình thường mỗi ngày đằng ấy làm gì , Sam hỏi Nhị, cũng bắt đầu lây cái kiểu xưng hô “đằng ấy’ của Nhị
- Thức đêm đọc Murakami, có khi đọc đi đọc lại, sáng dậy cắt rau nấu trà, rồi tỉa tót hoa lá, đúng 10h đón xe chở đủ thứ từ rau quả đến quần áo dưới Bắc Yên lên, thích gì thì mua, rồi ngủ vật vờ đến chiều, rồi lại đến tối
- Không đi đâu quanh đây à?
- Đi cả rồi, trừ mỗi cái biển mây. Cứ rảnh lại lôi cái xe đạp của ông Dũng ra hì hục đạp, mà toàn núi có khi chẳng đạp được tí nào, toàn dắt mà cứ phải kéo nó theo đấy. Đạp vào trong Háng Đồng đẹp lắm, tôi thấy chắc còn đẹp hơn cái biển mây
 
Sam tắm qua loa xong trở vào chỗ nằm đã thấy phía góc nhà có một cái balo trên một cái nệm trải ra. “Vậy là hết riêng mình mình một giang sơn rồi” – cô tặc lưỡi. Sam quấn chăn kín người rồi lấy điện thoại nhắn tin với Lee, wifi lẫn 3g ở đây quá yếu, chờ tin nhắn chán chê Sam ngủ quên lúc nào không hay. Mãi đến khi có ai đó lay lay người Sam làm cô lơ mơ thức dậy

– Sam Sam, còn tỉnh không, xuống ăn thịt trâu nướng uống bia, tiếng Nhị thì thào

– Hả?

– Xuống dưới bàn nha, rửa mặt đi

Sam coi đồng hồ, mới có 9h, chắc cô mới chỉ thiếp đi một lúc. Quấn thêm cái khăn vào cổ, Sam đi xuống dưới. Quanh cái bàn tre có thêm 4 anh con trai và một cô gái trẻ

– 3 anh này từ Vũng Tàu ra, còn đôi này ở Hà Nội hồi chiều tôi kể đó, còn đây là Sam, ở Sài Gòn ra, Nhị giới thiệu một vòng

– Cũng ở trong Nam ra, xem như đồng hương đi ha, một anh Vũng Tàu mũi đỏ như quả cà chua lên tiếng

– Thằng tào lao hết sức, một anh khác lên tiếng

– Để tôi lấy mực nướng luôn, anh áo sọc ngang như ngựa vằn lên tiếng

– Đừng nói các anh mang mực từ Vũng Tàu ra chứ, đôi bạn Hà Nội tròn xoe mắt hỏi

– Ừ, bọn anh mang từ quê ra đó, đặc sản mà

Nói rồi anh áo sọc đi lấy mực ra thật. Sam ngồi nghe mọi người nói chuyện như trước giờ vẫn thế, ít khi biết tham gia vào cuộc vui có quá nhiều người.

– À còn một anh nữa ở Gia Lai mới ra ngoài mua thêm bia, chạy chiếc moto từ trong đó ra có một mình, Nhị đột nhiên bảo.

Vừa dứt lới thì thấy một người đàn ông đi vào – một người trung niên ngoài 40, theo Sam phán đoán.

– Tôi có mua thêm bia, ai chưa có thì lấy đi

– Sam chưa có kìa, Nhị huých tôi

– Vậy cho em 1 chai

– Đây, tùy chọn, còn lại Nhị cất giúp tôi vào tủ, mai lại uống tiếp

– Ối, bia lạnh à anh

– Ừ, tạp hóa nó đóng cửa, ông nhà kế bên thấy vậy bảo vào nhà hắn chia cho mấy chai trong tủ lạnh nhà hắn

Anh ta đưa chai bia lạnh cóng tay cho Sam, giúp cô khui sẵn, rồi không ngồi đó mà ra đống củi đỏ than ngoài sát đường ngồi nướng thịt trâu một mình. Một lúc sau, anh ta quay vào đưa cho cả bọn một tảng thịt trâu to bằng hai bàn tay

– Đặc sản từ Gia Lai góp vui. Chấm với muối kiến nhé

Mấy ông anh Vũng Tàu kể chuyện cười hôm qua đi lên Yên Bái cũng ở homestay gặp chủ nhà có con gái suýt bị bắt rể, Sam tai vẫn nghe nhưng mắt lại nhìn ra phía đống lửa, phía người đàn ông đứng quay lưng, một tay cầm điếu thuốc lá đỏ lập lòe, một tay cầm chai bia, không hiểu sao lại cảm thấy hình ảnh đó rất cô đơn chứ không hề ấm áp. Anh ta ngồi xuống lấy que củi cời bớt than tắt bếp rồi quay sang bảo với cả bọn

– Trời có mưa rồi, khéo sáng mai không có mây đâu

– Em cũng nghi lắm anh, mà không lẽ bọn em sui vậy, lần thứ 8 rồi, cậu bạn trẻ Hà Nội chặc lưỡi

– Mây trời mà ai biết được đâu chú, thôi uống hết đi rồi ngủ, anh ta giơ chai bia về phía cả bọn rồi ngửa cổ uống, vẫn đứng hút thuốc chứ không vào ngồi. Mưa nhỏ giọt tí tách trên mái tôn. Nhị dặn sáng mai cứ lấy xe rồi đi mà ngắm mây, xe ở đây không khóa, cửa cũng không khóa, khỏi cần gọi Nhị dậy.

Sam đặt lưng xuống nệm một lúc thì nghe tiếng bước chân lên cầu thang, thì ra người đàn ông đến từ Gia Lai chính là vị khách cuối cùng của Ngỗng. Anh ta cũng rón rén chui vào trong nệm, rồi lặng lẽ không nói tiếng nào. Sam cũng ngủ dù bàn chân vẫn lạnh buốt khi được đeo vớ thật dày. Không biết sáng hôm sau cô sẽ làm thế nào để thức giấc lúc 4h đi vào biển mây. Sam mau chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi, cùng với tiếng tí tách của mưa và chút hơi men chếnh choáng.

***
- Ôm anh một cái đi, mai anh đi Đà Lạt không biết khi nào mới về luôn đó
- Không, anh đi về với Vân đi, đừng tìm em nữa
- Anh nói với em chuyện này rồi mà, anh không yêu Vân
- Không yêu? Hai người đã ở bên nhau 5 năm rồi đấy. Anh không nghĩ cho anh cũng phải nghĩ đến cô ấy chứ, người ta dành cả thanh xuân cho anh đấy
- Anh biết, nhưng ở bên nhau mà không có tình cảm thì tiếp tục làm gì em? Anh đã nói thằng với cô ấy rồi
- Anh nói gì?
- Anh nói cảm giác của anh, rằng anh đã chán phải lừa dối cảm xúc như vậy rồi
- Anh ác lắm, anh không nghĩ cho người khác
- Vậy còn em? Em có nghĩ đến anh, nghĩ đến chúng ta, nghĩ cho mình không?
D đi rồi, Sam muốn đi theo nhưng chân cô không sao nhấc lên được. Sam cứ đứng đó nhìn theo bóng lưng D nước mắt chảy dài. Giọng hát của Châu Kiệt Luân hát Dạ khúc vang lên làm Sam bừng tỉnh. “Thì ra lại là mơ”. Sam tỉnh dậy lấy tay xoa mặt rồi hốt hoảng khi thấy người bên góc nhà đã đi rồi, chỉ còn mình Sam nằm ngủ, mới có 4h30 thôi không lẽ mọi người nói 4h là đúng 4h đi. Cô vội vội vàng vàng súc miệng rửa mặt thay quần áo rồi vơ cái balo nhỏ tí quáng quàng chạy xuống cầu thang. Đúng thật chỉ còn lại duy nhất chiếc xe cà tàng của cô. Sam thở dài dắt xe ra xa xa căn nhà rồi mới nổ máy, sợ đánh thức Nhị. Mà thế quái nào chiếc xe của cô nổ máy nhưng đèn tối mù không thể nhìn thấy đường. Sam chẳng biết làm thế nào vì đường ngoằn ngoèo vực sâu cô không thể liều lĩnh. Không lẽ chịu chết quay lên ngủ, đi bộ thì cả 15km đến nơi chắc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
- Xe sao thế chị? – một chiếc xe đèn sáng trưng rọi thằng vào xe Sam, dừng xịch bên cạnh
- Đèn tối quá, chị không dám chạy, Sam nói thật
- Chị đi chỗ ngắm mây phải không?
- Ừ
- Thế chị đi với em, em đi có 1 mình à
Mừng quá Sam đồng ý ngay không cần hỏi han gì, đem xe cất vào nhà rồi lên xe của cậu bạn đó, một chiếc exciter màu đỏ.
- Mà chị biết đường không?
- Chị không biết, chưa đi bao giờ, nhưng chị biết xem bản đồ, vì có đánh dấu định vị rồi
- Ok, thế em chạy nha, khi nào rẽ chị chỉ em
Có vài đoạn đường sạt lở chỉ còn lại một vết bánh xe bé xíu, Sam sợ khiếp vía cứ nhìn chằm chằm vào con đường kiểu sẵn sàng phi khỏi xe bất cứ lúc nào. Cơn mưa không biết tạnh khi nào, nhưng để lại một vài đoạn trơn trượt bê bết bùn đất. Cậu bé tay lái có vẻ khá cứng, hầu như không phải chống chân xuống đất. Sam đang chăm chú xem đường trên điện thoại thì bỗng cậu bé dừng xe, rọi đèn chiếu ra phía xa
- Chị nhìn kìa, mây đang tràn về
- Woa! Nhiều thế, mà chỗ này còn chưa đến sống khủng long mà
- Vậy để em chạy tiếp, hi vọng kịp mặt trời lên
Sam và cậu nhóc đến được khoảng đất trống thì đã thấy một tốp người túm tụm, còn có cả một đống lửa nhỏ không biết nhóm từ bao giờ. Mấy anh Vũng Tàu thấy Sam thì vẫy tay hỏi cô sao ngủ kĩ vậy, Sam nghĩ thầm ủa sao mấy anh biết mà không gọi dậy đi cùng, không nhìn thấy anh Gia Lai và chiếc xe của anh ta. Cậu nhóc đi cùng gửi xe phía bên đường rồi nói Sam tìm một chỗ ngồi chờ mặt trời. Lúc này trời vẫn còn nhá nhem, mây cuộn màu trắng sát con đường, còn phía sống khủng long vẫn chưa thấy gì.
- Kiểu này chắc mây không kịp tràn về rồi
- Chán ghê, tại tối qua mưa đó mà
Tiếng bàn tán của mấy bạn trẻ xung quanh, Sam không thấy đôi bạn Hà Nội đâu. Cậu nhóc tìm đâu ra 2 khúc gỗ nhỏ, đưa Sam một khúc ngồi nhìn xuống thung lũng
- Chị tên gì?
- Cứ gọi chị là Sam, chị 28 tuổi
- Em tên Đức, em 20 tuổi
- Bằng tuổi em trai chị ở nhà
- Bạn chị đâu, chị đi một mình à
- Ừ, chị mới chia tay nên đi mình thôi
- Thật á?
Không hiểu sao Sam lại nói với Đức điều này. Có thể do Đức cách cô một khoảng tuổi tác đủ để Sam cảm thấy Đức như một đứa trẻ không hiểu chuyện, sẽ không thắc mắc vì sao, sẽ không bận tâm đến việc chia tay của một bà chị hơi bị già cho chuyện yêu đương. Cũng có thể vì chính Sam đã chán với mấy lí do khác mà cô hay nói rồi. Đúng là Đức không thắc mắc thật, vì nó bảo với Sam “Em cũng mới chia tay bạn gái”. Thế rồi hai chị em im lặng ngồi đó chìm vào những suy nghĩ riêng. Có thêm vài người nữa đến khoảng đất trống, nhưng không đông đúc, cũng không ồn ào. Mỗi người tìm một chỗ ngồi, và chờ đợi. Mây trắng bắt đầu dồn về, cuộn lên nhanh, phía xa hừng đông cũng đang ửng dần lên. Chẳng mấy chốc, sống khủng long đã bị bao phủ bởi mây. Và mặt trời ló ra những tia nắng đầu tiên thì cũng là lúc mây dồn về đúng như cái mà người ta gọi là “biển mây”. Sam lấy điện thoại chụp đúng 1 tấm hình để có cái gửi cho Lee, công nhận đẹp thật, nhưng Sam vẫn nhớ quay quắt những áng mây Sủng Là sáng đó gặp gỡ D, khi anh và cô cùng vác 2 chiếc máy ảnh ngồi chờ đợi. Buổi sáng đó cô mặc áo khoác màu đỏ, màu mà anh bảo nhìn vào đã thấy nhức mắt nên ghi nhớ, còn anh cằm lún phún râu, tóc bồng bềnh như nghệ sĩ, cô cách mấy cũng không sao quên được. Giờ thì Sam cũng hiểu được phần nào lí do Nhị không đến biển mây này, chắc vì Nhị cũng đã từng đứng ở một nơi nào đó ngắm nhìn một biển mây nào khác với ai đó – nơi mà Nhị nghĩ rằng đó đã là đẹp nhất đời mình. Ở đâu không quan trọng, mà là cùng với ai. Đức cũng chỉ chụp 1 tấm hình. Hai chị em cô ngồi lặng lẽ giữa tiếng tách tách của máy ảnh, giữa những tiếng xuýt xoa “đẹp quá” của mọi người.
20161202_063834 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20161202_063018 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Mây Tà Xùa
- Chị có muốn đi xuống sống khủng long phía dưới không?
- Có chứ, đã tới đây rồi mà
- Đi, em cũng đi
 
Có thể viết thành truyện ,hay và lôi cuốn .Rất giỏi ,chỉ có thể khen được như thế ,còn lại không biết nói gì và chờ xem tiếp.
 
Hai chị em cô men theo đường đất nhỏ xuống phía dưới, lúc này nắng lên, mây đã tan dần ra hai bên, để lộ ra sống khủng long trong truyền thuyết. Nhìn gần thì nơi này cũng không nguy hiểm như cái clip của mấy bạn gắn gopro trên đầu rồi chạy xe máy post lên mạng. Sam nhận ra ngay chiếc xe moto biển số 81 phía trước của anh Gia Lai. Anh ta đang đứng ở mãi phía xa, như một chấm nhỏ, quay lưng lại phía Sam. Đức bảo đi ra chỗ đó đi, cả hai cùng đi. Ra đến nơi thì người đàn ông quay lưng lại, điếu thuốc vẫn trên tay, thoáng ngạc nhiên nhìn Sam rồi quay sang nhìn Đức cất giọng hỏi:
- Sao cháu lại ở đây?
- Ơ chú cũng ra đây à?
- Chị Sam, chú ruột em đấy
- Chú em?
Sam nhìn Đức, rồi lại nhìn anh ta, cũng coi như là có nét giống nhau.
- Bố mẹ có biết đang ở đây không ông tướng?
- Có chứ, cháu nói mẹ mà. Sao chú ra mà không nói ai, cũng không định ghé qua Hà Nội thăm ông bà à?
- Chú định về sẽ ghé
- Khi nào chú về?
- Chưa biết
- Chú có về kịp ăn Tết không
- Chịu thôi, chưa biết
- Chán chú thế, tưởng về hôm nay đi với cháu luôn. À, giới thiệu với chú đây là chị Sam, cháu mới quen đấy. Chị Sam đây là chú em, tên Hùng, 40 tuổi nhưng độc thân vui tính và nhìn vẫn phong độ đẹp trai ngời ngời
Cả Sam và anh ta đều bật cười vì nghe Đức nói vậy. Anh ta nhìn Sam, Đức cũng nhìn Sam có gì đó hơi kì lạ thì phải. Cả 3 người ở lại dưới sống khủng long thêm một chút ngắm chán chê thì quay trở về homestay. Trên đường trở về Đức đột nhiên quay lại nói với Sam:
- Nhìn chị rất giống một người quen của em
- Thế á?
- Vâng, giống lắm, nhất là đôi mắt ấy
- Người đó xinh không?
- Không xinh lắm, nhưng mà cũng có răng khểnh như chị ấy
- ở nhà mẹ chị bảo đấy là răng chó đấy, mấy lần chị định đi nhổ
- trời, đẹp mà chị, đừng có nhổ nha, nhổ xong mặt chị không còn cái gì đẹp hết
- hahaha
Sam cười ngất với câu nói của Đức. Sáng đó, Đức vác sang Ngỗng một túi đồ bên trong đầy sữa, trái cây, xúc xích lẫn mì gói không đưa cho chú mà đưa cho Sam nói
- Em chẳng ăn hết. Đi 2 ngày mà mẹ em chuẩn bị như kiểu em đi cả tháng. Giờ mang về lại bị chửi, em để đây cho chị với chú em ăn, hai người chia nhau sao thì chia. Nếu chị thích thì lấy hết khỏi cho chú ấy cũng được, Đức nói tỉnh bơ cười khì khì nhìn ông chú
- Vậy chị không khách sáo nha, Sam nhận túi đồ của Đức
- Lượn sớm đi không lại tối đêm mới tới nhà, Hùng gườm gườm nhìn Đức
- Cháu biết rồi, em đi nhá, chị về Hà Nội gọi em em dẫn chị đi ăn no bể bụng luôn
- Nhất định luôn
Đức vừa đi thì trời mưa. Mưa không to nhưng cứ thế kéo dài mãi cả ngày. Nhị lên gác kéo cái mái che ra tận chỗ mấy chậu hồng, một lúc sau khệ nệ bưng lên một cái lò than, nháy mắt bảo Sam “Nướng thịt nhậu chơi”. Thế là Sam, Nhị và Hùng nướng thịt, cả homestay giờ chỉ còn 3 người. 3 anh chàng Vũng Tàu đã đi tiếp sang Sapa, đôi bạn trẻ Hà Nội cũng sớm về sau khi săn mây thành công ở lần thứ 8 lên đây. Tà Xùa ngày mưa buồn giống như Đà Lạt. Mà nói đúng hơn mưa thì ở đâu cũng buồn, kể cả ở Sài Gòn lại càng buồn hơn. Những ngày mưa Sam theo thói quen ra đứng nhìn xuống dưới lòng đường, áo mưa xen lẫn với những chiếc ô xanh xanh đỏ đỏ, cứ ngỡ như một dáng hình quen thuộc vẫn đứng đó, ngước lên nhìn Sam, vẫy tay với cô rồi đưa tay vuốt vội những giọt nước mưa trên mặt. Nhị xách mấy chai bia còn lại tối qua lên gác, mỗi người một chai, không có đá
- Xứ gì buồn so ha, Nhị nói, và Sam thích cái cách Nhị dùng từ buồn so để nói về Tà Xùa, vậy mà tôi cũng ở đây được 2 tháng rồi đó. Lúc thấy tôi vai mang cái balo nhẹ tênh với 3 bộ đồ 1 cái áo khoác mỏng trên người bước vào nhà, ông Dũng còn hỏi tôi có ở được đến hết tuần để ổng kịp tuyển người mới không. Vậy mà hết lần này tới lần khác lái cái xe bán tải ghẻ lên đưa đồ cho tôi, ổng thấy tôi vẫn ở đây, nên chỉ mang lên thêm cho tôi sách và CD cũ mèm. Tôi đã từng chất đầy một cái balo bự chảng cao tới đầu như của mấy thằng Tây hay đeo qua đây để đi ra ngoài này. Xong đeo lên một cái tôi suýt ngã, rồi tôi quẳng hết lại. 2 người biết gì không, khi mình còn muốn mang theo tất cả nghĩa là mình còn chưa sẵn sàng dứt bỏ tiện nghi, dứt bỏ sự quen thuộc, Nhị nói bằng cái giọng như của đứa đã từng đi qua mấy vạn giông tố cuộc đời, nốc bia từng ngụm, trở miếng thịt trên bếp lò, ăn đi trời mưa không thể nấu lẩu cho đằng ấy ăn thôi ăn tạm thịt nướng uống bia vậy
- Chỗ cô có đàn không, bất ngờ Hùng lên tiếng hỏi Nhị
- Có, ông Dũng có để đây một cây, để tôi lấy
Nhị mang đàn lên, dùng khăn lau sơ bụi.
- Anh chơi được bài gì?
- Cô thích bài nào?
- Hotel California đi, nó hợp với cái ổ Ngỗng này lắm
- Đây là núi chứ đâu có phải miền viễn tây
- Ý tôi là những vị khách qua đường ấy, họ chỉ lướt qua đây thôi. Như anh, tôi, hay Sam, cũng là đi qua đời nhau thôi, rồi chúng ta sẽ quên béng nhau ngay thôi, cả cái buổi ngồi nướng thịt này, rồi vài bữa là quên
Vậy là trong màn mưa bay mù mịt ngày hôm đó, Hùng đã đàn cho Sam và Nhị nghe từ Hotel California đến November rain. Nhị cứ gật gù, thỉnh thoảng còn hát theo mấy bản của Morden Talking, còn Sam chỉ nghe, nhấp bia liên tục. Nhị say, bảo sẽ xuống nhà ngủ một chút, giờ này đảm bảo chẳng có khách nào mò tới. Nhìn Nhị vậy mà tửu lượng lại kém. Hùng dạo vài đoạn chẳng đâu vào đâu, quay sang hỏi Sam
- Cô thích bài nào?
- Bây giờ à? Remember when
- Cũng biết chọn bài hợp cảnh quá
Sam cười, nhìn mưa nhỏ trên chậu hồng. “Remember when I was young and so were young…”. Hùng vừa đàn vừa hát, Sam bó gối ngồi nhìn mưa, tay cứ cầm mãi chai bia. Bài hát này có lẽ là viết cho những kẻ như Sam, như Hùng, những kẻ từng đi qua hết rung động tuổi đôi mươi, đến những bốc đồng tuổi 25, rồi sau đó là lần lượt những đổ vỡ, những mất mát, những lần trượt dài, những hình ảnh về một người cũ nhưng chưa bao giờ cũ. Cái cảm giác nghẹn ứ trong ngày mưa năm cũ lại trở lại trong Sam lúc này, ngày mà Sam không được nhìn mặt D lần cuối, không biết ngày đó lên Đà Lạt D mặc áo màu gì, người mà D gọi tên lúc nằm ở mặt đường trong cơn mưa ấy là ai. Sam tưởng mình sẽ sà vào mà gào khóc trong viện, nhưng không, Sam khựng lại ngay cửa, chết lặng mà nhìn Vân đang gọi tên D trong tột cùng tuyệt vọng. Sam đứng đó, nghe lòng mình chết đi hoang hoải, không rơi giọt nước mắt nào, cho đến ngày đưa D Sam cũng chỉ đứng từ xa mà thì thầm vĩnh biệt. Chắc vì vậy mà cứ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, ngày này qua ngày khác, Sam thức giấc với nước mắt đầy mặt. “Nếu gặp nhau sớm hơn, khi anh chưa thuộc về người khác, liệu bây giờ chúng ta có khác?”
Tà Xùa nắng lên như chưa hề có một ngày mưa gió ủ ê trước đó. Thung lũng ngay trước Ngỗng cũng có một biển mây trắng bồng bềnh chẳng cần phải ra sống khủng long. Ngồi uống trà ở ban công, Nhị hỏi:
- Hôm nay nắng thế này, hai người định đi đâu?
- Tôi đi vào trong Háng Đồng, cứ đi bừa thôi, cũng chẳng có điểm nào cụ thể, Sam nói
- Tôi cũng vậy, Hùng nói ngắn gọn
- Vậy sao không đi cùng nhau cho rồi? Nhị bâng quơ nhìn mây nhìn gió
- Không, cả Sam và Hùng gần như nói cùng lúc
- Ý tôi là tôi nghĩ là cô ấy sẽ thích mấy cái khác tôi, Hùng ngập ngừng nói với Nhị, Nhị nghe thấy vậy thì cười
- Chắc Sam sẽ nói là anh cũng thích những cái khác cô ấy, đồng ý thôi, nhớ đổ xăng đầy trước khi đi, trong đó chẳng có cây xăng đâu, mang theo bánh và táo nữa, lạc đường đừng gọi tôi, tôi chẳng nhớ nổi đường trên này đâu, Nhị nhún vai rồi nhàn nhã uống trà.

Hùng xuất phát sau cô, anh ta ghi chép điều gì đó vào sổ tay, hoặc có thể là rề rà vậy để không đi cùng cô, Sam phỏng đoán vậy thôi. Đường vào Háng Đồng như những sợi chỉ vắt từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, dọc đường trên những tảng đá to, váy xòe của phụ nữ người Mông phơi đầy, sặc sỡ đủ màu sắc. Bọn trẻ con chơi đất bên vệ đường, mấy cô gái trẻ cũng lúi húi khâu vá áo hay thản nhiên ngồi sưởi nắng và cho con bú, chẳng bận tâm e ngại gì trước ánh mắt của những kẻ lạ mặt như Sam. Sam dừng lại vài chỗ, ngồi thừ nhìn núi nhìn mây, lôi táo ra gặm, cho bọn trẻ con kẹo rồi lại đi.
Qúa trưa trời râm hơn một chút, Sam nhìn thấy một dòng suối nhỏ, bèn dựng xe xa mép đường rồi đi bộ xuống suối ngâm chân. Trở lại với việc đi một mình không khó khăn như Sam tưởng, vẫn cái thú thích đâu dừng đó, không cần suy nghĩ ăn gì ở đâu, không cần bận tâm đang đi đâu, đang tìm kiếm điều gì. Sam vẫn thích lên núi hơn là xuống biển. Việc ngắm nhìn những đỉnh cao luôn khiến cô vững tin và hào hứng hơn so với việc ngồi đối diện với sự mênh mông của biển cả. Hơn thế, những ngọn núi luôn khiến cô ngẩng cao đầu. Lúc này thì cô chỉ ngồi thả chân ở suối, gan bàn chân ửng hồng, nước suối mát lạnh. Sam thấy hơi đói nhưng so với việc phải rời nơi này phóng xe máy đi tìm một cái gì đó để ăn ở đây thì cô thà nằm đây chịu đói. “Cũng không chết được” – Sam tự nhủ như vậy rồi gối đầu lên cái túi vải đeo chéo nằm dài trên cỏ, lấy điện thoại mở “Điều buồn tênh” của Quang Vinh rồi ngửa cổ nhìn trời xanh ngăn ngắt. Sam thấy mình bây giờ thật tự do, như một gã du mục nào đó, như mấy con bò đang nhởn nhơ gặm cỏ bên vệ đường trên kia, như một gã giàu có lắm tiền chẳng cần gì hơn. “Ngồi xuống đây nhìn mây bay, ngồi xuống đây nhặt lá trên tay”
 
- Chào, cô cũng lạc tới đây à?
Sam gượng ngồi dậy thì đã thấy Hùng đang tiến đến bên cạnh, xắn quần lội xuống suối. Sáng giờ không gặp anh ta trên đường thì giờ lại gặp ở đây. Anh ta xách theo một bịch gì đó, rồi ngồi giở ra rửa bằng nước suối. Anh ta xách theo một hòn đá to bằng lòng bàn tay nhưng mỏng dẹt rồi tiến lại chỗ Sam
- Gì vậy?
- Nướng thịt bò
- Bằng cái này à, Sam tròn mắt chỉ hòn đá
- Ừ, Hùng lấy con dao mũi nhọn mang theo xắt miếng thịt ra thành 4 miếng to và dày như bò bít tết, bây giờ cô lấy gia vị này ướp vào mấy miếng thịt bò này, Hùng nói với Sam
- Đây là gia vị gì?
- Hạt dổi và hạt mắc khén, của người dân tộc trên này, dùng để làm gia vị, ngon tuyệt
Sam làm theo lời Hùng, dùng tay rắc thứ gia vị hình như được giã bằng tay lên mấy miếng thịt bò. Còn Hùng thì đi loanh quanh nhặt thêm mấy hòn đá làm bếp, nhặt củi và đốt lửa. Anh ta đặt viên đá lên 3 hòn đá to khác, chỉnh lại cho thật chắc chắn
- Giờ để miếng thịt lên à?
- Sẽ để miếng thịt lên nhưng phải chờ cho viên đá nóng lên đã
- Bao giờ nó mới nóng
- Rồi nó sẽ nóng. Chờ thôi
- 30 phút? Hay 1 tiếng?
- Chẳng chờ thời gian cũng trôi
Rồi mùa xuân sẽ đến, rồi hoa sẽ nở, rồi người sẽ quên, rồi tình sẽ đến. Việc cần làm chỉ là chờ đợi – Sam mơ hồ đoán câu nói này như một triết lý.
Hùng nói rồi nằm ngửa ra trên cỏ, gác tay sau trán, nhàn tản nhìn mây trời dường như không để tâm đến việc phải chờ đợi viên đá nóng lên nữa. Khoảng cách này giúp Sam nhận ra dù gương mặt Hùng còn khá trẻ so với độ tuổi, nhưng mái tóc của anh ta đã điểm bạc nhiều.
- Bao giờ thì cô trở về, Hùng đột ngột hỏi, mắt vẫn nhắm
- Tôi không biết. Còn anh?
- Tôi cũng không biết. Đây là nơi chúng tôi gặp nhau, từ hồi Tà Xùa này chưa được nhiều người biết đến. Sau đấy thì tôi với cô ấy đi khắp nơi ngoài này, giờ đi thăm lại hết những chỗ đấy 1 lần, cả tháng có khi còn không đủ.
- Vậy cô ấy đâu?
- Đây
Hùng nhắm mắt, dùng tay vỗ vào ngực trái rồi ngồi dậy nướng thịt thản nhiên. Hùng rất khéo, còn chuẩn bị một cục thịt mỡ vuông bé bé, lăn qua lăn lại trên hòn đá cho ra mỡ rồi mới đặt thịt bò lên. Hòn đá đặt được 2 miếng thịt bò đỏ tươi. Tiếng xèo xèo phát ra, cùng lúc Sam ngửi thấy mùi thơm đặc biệt mà trước giờ cô chưa từng thấy
- Thơm quá
Hùng cười bảo Sam
- Cô đi hái ít lá cây để chuẩn bị đựng thịt đi
- Lá gì bây giờ?
- Gì cũng được
Sam đi lang thang hái lá, tiện thể cô hái luôn ít hoa sim hay hoa mua cũng chẳng phân biệt được nữa. Hùng nhìn đống hoa trên tay cô hỏi:
- Bảo cô hái lá thôi mà
- Có hoa nữa cho đẹp, trang trí mà
- Bó tay
Sam thích thú với trò trẻ con này, cứ tưởng như mình đang chơi đồ hàng hồi bé, và tất thảy những gì nấu ra đều chỉ nhìn rồi ăn giả vờ mà thôi.
- Xuống suối lấy cho tôi 2 lon bia lên đi
- Hả, bia gì ở đâu?
- Dưới suối, tôi ngâm chỗ hòn đá ấy
Sam cảm giác mình trở thành một người bị sai vặt đúng kiểu ở nhà, mỗi lần có dịp về quấn ở bếp xem mẹ cô nấu ăn cũng sẽ bị sai lấy cái này cái kia luôn tay luôn chân. Mà Sam riết sẽ thích thú với việc bị sai vặt đó. Sam mang 2 lon bia vào thì Hùng đã dùng cây đũa tre tự chế gắp 2 miếng thịt bò đặt vào cái đĩa lá cây trang trí đầy hoa sim của Sam. Hùng khui cả 2 lon bia rồi đưa Sam một lon. Sam có cảm giác như đó là món thịt bò ngon nhất mà cô từng ăn, thịt mềm và thơm ăn trong miệng mà cô cứ nuốt nước bọt liên tục. Nhấp một ngụm bia mát lạnh ngâm dưới suối nữa cảm thấy đúng là của ngon vật lạ chẳng gì bằng, Sam thầm cảm thán “Thằng cha này biết ăn uống quá”.
- Cho cô thử nướng 2 miếng này đấy, Hùng đặt 2 miếng thịt còn lại lên viên đá rồi đứng lên cởi cái áo sơ mi ra vứt xuống vệ cỏ
- Anh đi đâu?
- Đi tắm
Nói rồi Hùng đi xuống suối, mặc Sam ngồi ngẩn ngơ. Sam lắc đầu, cầm chiếc áo sơ mi của anh ta treo lên cành cây, bỗng nhiên có một tấm ảnh rơi xuống. Sam vội vàng nhặt nó để không bị cuốn vào đống lửa. Nhưng rồi cô chợt sững lại. Trong bức ảnh, là gương mặt Hùng cùng một cô gái mà nếu đưa cho Lee xem Lee sẽ hỏi vì sao Sam lại chụp chung với người đàn ông này? Cô gái rất giống Sam, nhất là chiếc răng khểnh bên trái. Mặt sau bức ảnh có một dòng chữ ghi “Sủng Là, mùa xuân năm 2015 – nơi tình yêu bắt đầu”. Tim Sam như thắt lại, Sam gặp D cuối năm 2014 những ngày lạnh nhất, nơi mà cả 2 cùng dự định quay lại vào mùa xuân 2015, thế rồi đó mãi mãi là một điều dang dở của cô và D, một điều day dứt của Sam cho đến bây giờ. Sam vội vàng đặt tấm ảnh trở lại túi áo của Hùng, từ đó đến tận buổi chiều, Sam không nói chuyện gì với Hùng khiến anh ta đôi lần nhìn sang cô với ánh mắt khó hiểu kiểu như đã làm gì có lỗi với cô sao. Thậm chí đến lúc từ bờ suối trở lên đường, Sam đã bỏ mặc anh ta đứng đó và chạy trước không chào hỏi gì.
Buổi sáng hôm sau, Sam thức dậy sớm, mang balo xuống cột vào yên xe, Nhị tóc bù xù còn ngái ngủ vùng chạy ra ngơ ngác:
- Đằng ấy đi bây giờ á?
- Ừ
- Sao bảo ở một tuần
- Không, tôi muốn đi rồi
- Ơ, làm tôi chuẩn bị thịt dê tối nướng này, ông Hùng còn mua thêm bia để trong tủ đấy
Sam im lặng cứ thế cột balo. Nhị vùng vằng bỏ vào trong nhà, lát sau trở ra treo lên xe Sam 2 cái túi
- Bình kim chi, cho đằng ấy mang theo ăn mì, chỗ nào cũng có thể ăn được, yên tâm. Còn đây là táo, mang theo gặm dọc đường. Lúc buồn chỉ cần gặm một quả táo là hết veo
- Cảm ơn
- Không chào ông Hùng một tiếng à?
- Tôi thấy ông ấy còn ngủ, gửi lời chào ông ấy giúp tôi nhé
- Tưởng hai người đi cùng nhau
- Có duyên sẽ gặp trên đường mà. Đằng ấy có ở đây đón năm mới không hay về?
- Tôi cũng không biết nữa. À, mà này… Dù thế nào cũng đừng đón giao thừa trên đường nhé, buồn lắm đấy. Cần giúp gì gọi điện cho tôi nhá
Sam phải nổ máy xe đi để không bịn rịn với Nhị nữa. Cô nàng ngổ ngáo này nhìn vậy mà lại quyến luyến quá làm Sam cũng bồn chồn. Sam tạm biệt ổ Ngỗng, tạm biệt thiên đường mây, chẳng biết điểm đến tiếp theo là đâu.
Suốt tuần đó, Sam chạy khắp Hà Giang, chạy lên Lũng Phìn, chạy lên Xín Mần, leo lên Chiêu Lầu Thi. Ngược xuôi khắp ngả người ta chở vải vóc ra chợ bán, chở heo chở bò đi mổ, chở bánh kẹo xanh xanh đỏ đỏ về nhà, miền núi cũng tất tả hối hả đông vui như miền xuôi. Chỉ có Sam là vẫn nhởn nhơ mặc cho Lee mỗi ngày đều đặn nhắn tin lúc 8h tối bảo mày có chịu về Sài Gòn đi không. Sam bảo hay là mày ra đây với tao đi, hai đứa đi du xuân tiếp. Lee nghe cũng có vẻ đang xuôi xuôi. Mẹ Sam thì đã sớm được nghe về cái dự định đi xuyên Tết của cô nên cũng chỉ đành vài ngày gọi một cuộc điện thoại kể đang đi lựa quất, đang đi đặt bánh. Không có Sam thì vẫn có anh chị và các cháu cô, cả nhà vẫn đón Tết.
15418384_1584071988276287_4341746079243514547_o by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Chiều buông ở Sủng Là

Sam đến Sủng Là chiều 30 Tết. Hoa đào nở dọc bên đường, những ruộng cải vàng ươm dưới nắng, đẹp và bình yên đến lạ. Sam dừng xe đúng chỗ nhìn xuống thung lũng, nơi cô và D từng chụp hình, ngồi đó mở bài “Lặng yên” nghe một lúc lâu, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Rút cuộc cô cũng quay trở lại Sủng Là vào mùa xuân, có khói đốt nương, có hoa đào hoa cải, có bọn trẻ chạy tung tăng khắp nơi, nhưng lại chỉ có một mình. Sam ở đúng cái homestay khi trước cô và D từng ở, bác chủ nhà không nhớ cô. Nhưng tối đó bác cũng bày một mâm cơm cúng giao thừa, mời hàng xóm và Sam cùng ăn. Sam nhớ tới Nhị, cô đã làm như lời Nhị nói “Không đón giao thừa ngoài đường”. Sam gọi điện cho Nhị hỏi xem cô đón giao thừa ở Ngỗng có buồn không ai ngờ Nhị bảo ông Dũng lái xe lên từ hôm qua, chở lên cả xe bánh chưng lẫn bánh kẹo, mứt, thịt như đi tiếp tế, trang trí lại ổ Ngỗng, với có thêm một nhóm nào ở trong Nam cũng ở đó đến mai, nên giờ ở Ngỗng xôm tụ lắm. Sam nghe vậy thì cười bảo hóa ra cô lo lắng thừa. Nhị đột nhiên hỏi cô từ hôm đi đến giờ Hùng có gọi cho Sam không vì Nhị đã cho số điện thoại của Sam cho Hùng. Sam bảo không. Sam cũng không biết giờ này anh ta đang ở nơi nào, có đón giao thừa ở nơi nào đó trên đường không, nếu vậy chắc buồn chết. Ở Sủng Là không tổ chức bắn pháo hoa, muốn xem pháo hoa phải vào thị trấn Đồng Văn, bác chủ nhà bảo vậy, chỉ có những đống củi to trước nhà đốt suốt từ tối, có tiếng pháo của bọn trẻ con nổ trộm đì đùng khắp nơi. Con chó của bác chủ nhà nghe tiếng pháo sợ trốn tít vào gầm giường run bần bật. Sam vào nhà lấy áo khoác thêm vào đi ra khỏi nhà, ra giữa bản chỗ cái sân đất to bọn trẻ con đang tụ tập chơi bên đống lửa dưới mấy gốc đào. Vài tốp người già, đàn ông, đàn bà cũng đứng tụ tập, chẳng làm gì, chỉ là đứng đó trò chuyện cười đùa. Dưới gốc cây gần nhất, có một người đàn ông đứng nghiêng mặt, đang hút thuốc. Sam có linh cảm điều gì đó rất quen thuộc, cô tiến lại, người đàn ông cũng vừa vặn quay mặt lại. Hùng nhìn cô, ngạc nhiên nhíu mày nhìn Sam. Sam ấp úng mở lời trước:
- Thật hay khi có một người quen ở đây
- Chúng ta quen nhau sao?
- Anh…
 
Sam tức giận bỏ đi về phía chiếc ghế gỗ mãi xa. Cô không nghĩ anh ta lại có thái độ như vậy. Cũng phải thôi, ở Tà Xùa, cô là kẻ khó hiểu mà. Sam ngồi đó một lúc thì tiếng pháo đột nhiên rộ lên, bọn trẻ rủ nhau cùng nổ một lúc những tiếng rền vang. Chắc là đã giao thừa, cảm giác này lạ quá, vừa quen thuộc vừa có chút xót xa, tủi thân khi đang ở một nơi xa lạ. Nhị nói đúng, đừng đón giao thừa ngoài đường
- Chúc mừng năm mới, mừng tuổi cho cô này
Hùng đến trước mặt Sam từ lúc nào, Sam vẫn nhìn anh ta không nói gì
- Tôi xin lỗi, nhưng vì tôi tưởng cô sẽ bơ tôi như hôm ở Tà Xùa nên tôi mới nói vậy
Nghe Hùng nói Sam mới thấy mình càng tội lỗi, cười toe đưa tay cầm ngay bao lì xì của anh ta
- Anh chuẩn bị cái này từ khi nào thế?
- Lúc chiều, cho bọn trẻ con khi cần thôi
- Cả tôi cũng là trẻ con à?
- Một đứa trẻ lớn đầu khó hiểu, Hùng nhún vai cười
Sam cười
- Tôi thì chẳng chuẩn bị gì cho anh cả
- Cô có thể cho tôi một lời giải thích không? Tôi đã làm gì sai?
- Không có gì, anh không làm gì sai. Chỉ là, sao anh không nói cho tôi biết là tôi rất giống bạn gái của anh, Sam quyết định nói thẳng
- Từ lúc gặp cô tôi đã thấy cô rất giống và tôi cũng bị choáng. Nhưng mà tôi cũng chẳng biết nói sao cả. Không lẽ lại bảo rằng nhìn cô rất giống bạn gái đã mất của tôi sao? Như vậy vô duyên quá, giọng Hùng thoáng chua xót
- Tôi… tôi xin lỗi, là tôi vô duyên mới đúng, Sam ngỡ ngàng khi nghe Hùng nói
- Chuyện cũng lâu rồi, bỏ qua đi
Giọng Hùng nhẹ như gió. Hóa ra chẳng phải mình Sam mang trong mình nỗi đau cần người khác hiểu nhưng luôn muốn che giấu. Có lẽ cả Hùng, cả Nhị, đều có những bí mật riêng sau cái vẻ ngoài ngông cuồng, bất cần, chỉ là họ có nói ra hay không, hoặc giả, Sam có đủ trưởng thành để nhận ra không. Gió thổi lay lay những tán hoa đào làm vài cánh rớt xuống ngay vai áo Sam. Cô đút tay vào túi áo, rồi bỗng vui vẻ quay sang Hùng, chìa tay ra:
- Này, cho anh, mừng tuổi đấy
- Bằng táo à?
- Phải. Nhị bảo, buồn chán gì gặm một quả táo là tự thấy vui lên. Ăn đi. Chúc mừng năm mới
Hùng cười, rồi cũng bắt chước Sam cắn một miếng táo thật to.
- Ở đây đốt pháo như quê tôi lúc tôi còn bé ấy. Hồi ấy bố tôi treo dây pháo trước cửa nhà, đến giao thừa thì đốt, nổ to lắm, tôi phải bịt tai lại. Sáng hôm sau tôi thức dậy việc đầu tiên là ùa ra sân nhặt xác pháo
- Thế à? Có đeo túi đi nhận lì xì không?
- Có chứ, chuẩn bị sẵn một bài thơ, mấy bài hát, bài chúc Tết, đi khắp nơi là đầy một túi
- Haha, cô cũng lắm trò thật
Giao thừa ở Sủng Là, Sam ngồi kể rất nhiều câu chuyện trong kí ức của cô cho một người xa lạ nghe. Cả chuyện của cô và D, chuyện về mùa đông năm ấy. Giao thừa, cô cùng Hùng ngồi ăn táo, buồn vui của hôm qua trút hết. Giao thừa, gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa đào phấp phới.
 
Có thể viết thành truyện ,hay và lôi cuốn .Rất giỏi ,chỉ có thể khen được như thế ,còn lại không biết nói gì và chờ xem tiếp.

Cháu cảm ơn chú ạ. Chỉ là muốn lưu giữ lại cảm xúc ở nơi mình đã qua, vì có rất nhiều chi tiết trong truyện này là bản thân cháu đã gặp trong chuyến đi
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,187
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top