Tôi không nghĩ mình sẽ có dịp quay lại Apchai. Lần trước khi tôi đến, đường đi còn vô cùng khó khăn, đường núi gập ghềnh, chưa có cầu, phải lội xe qua suối. Buổi chiều sau khi leo lên cột mốc số 0, mệt thở cả ra tai nhưng nhìn cơn mưa sập tới dù các anh bộ đội đồn biên phòng 317 và 405 nhiệt tình giữ lại nhưng chúng tôi đã vội vã quay ra vì sợ nước lũ ngăn đường chúng tôi.
Ấn tượng đấy dường như níu chân cản bước tôi khi các anh đồn biên phòng 405 gọi điện rủ chúng tôi quay lại Apachai vui tết năm mới cùng bà con dân tộc Hà Nhì. Nhưng rồi tính ham vui đã chiến thắng, tôi lại xách ba lô lên đường. Lần này chúng tôi đi xe khách lên Điện Biên, lên đến nơi trời còn mờ mịt sương, chẳng biết làm gì, sẵn có xe vào Mường Nhé, lại tính vốn cả nể, chỉ cần vài lời chèo kéo của bác tài thế là chúng tôi lên xe đi tiếp dù kế hoạch lúc đầu là nghỉ ngơi một tí ở Điện Biên cho lại sức.
Thị trấn Mường Nhé không thay đổi gì so với lần trước chúng tôi đến. Vẫn con đường to rộng, chắc trải nhựa xong đã lâu nhưng lại bụi mù đất đỏ. Vẫn bến xe dường như chưa xây xong quây tạm bằng tre nứa. Chúng tôi tìm đến quán cơm lần trước vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với bác chủ quán một hồi mà bác vẫn chẳng nhớ chúng tôi đã từng qua.
Ăn xong, theo đúng chỉ dẫn của anh Lệ, đồn phó đồn biên phòng 405 chúng tôi đi xe ôm lên đồn. Lái xe người Mông thật thà chất phác dọc đường chẳng nói một câu, nhưng hỏi sao mặc phong phanh không lạnh thì trả lời: Đứng không thì thấy lạnh nhưng thấy có khách thì nóng hết cả người chả biết lạnh là gì.
Đồn biên phòng 405 đón chúng tôi vẫn nhiệt tình như lần trước, vẫn rượu rót tràn ly, vẫn những món ăn lấy từ vườn tăng gia của doanh trại. Những cán bộ đồn chủ chốt vẫn thế, các anh có những người bám đồn, bám bản đến cả chục năm như anh Lệ, anh Thọ, anh Trìu, ngay cả những bạn trẻ cũng có bạn thâm niên ở các đồn biên phòng đến 6-7 năm. Chỉ có chiến sỹ là mới, có những bạn hết nghĩa vụ trở về quê hương, hoặc những bạn chuyển sang đóng quân đồn khác. Nâng chén rượu mà mũi cay cay, giữa chốn biên cương rừng xanh núi thẳm mà các anh vẫn bám trụ đến cùng, trong khi mình khó khăn một tí đã thấy nản, thấy chùn bước chân. Trong đầu cứ văng vẳng câu hát: "Mời anh mời chị mùa xuân lên đây thăm tôi, nơi biên cương khuất nẻo xa người, núi rừng mịt mù sương. Mời em một lần rời xa nơi đang yên vui, lên đây thăm lính ở trên rừng để cùng ngọt bùi sớt chia..."
Ấn tượng đấy dường như níu chân cản bước tôi khi các anh đồn biên phòng 405 gọi điện rủ chúng tôi quay lại Apachai vui tết năm mới cùng bà con dân tộc Hà Nhì. Nhưng rồi tính ham vui đã chiến thắng, tôi lại xách ba lô lên đường. Lần này chúng tôi đi xe khách lên Điện Biên, lên đến nơi trời còn mờ mịt sương, chẳng biết làm gì, sẵn có xe vào Mường Nhé, lại tính vốn cả nể, chỉ cần vài lời chèo kéo của bác tài thế là chúng tôi lên xe đi tiếp dù kế hoạch lúc đầu là nghỉ ngơi một tí ở Điện Biên cho lại sức.
Thị trấn Mường Nhé không thay đổi gì so với lần trước chúng tôi đến. Vẫn con đường to rộng, chắc trải nhựa xong đã lâu nhưng lại bụi mù đất đỏ. Vẫn bến xe dường như chưa xây xong quây tạm bằng tre nứa. Chúng tôi tìm đến quán cơm lần trước vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với bác chủ quán một hồi mà bác vẫn chẳng nhớ chúng tôi đã từng qua.
Ăn xong, theo đúng chỉ dẫn của anh Lệ, đồn phó đồn biên phòng 405 chúng tôi đi xe ôm lên đồn. Lái xe người Mông thật thà chất phác dọc đường chẳng nói một câu, nhưng hỏi sao mặc phong phanh không lạnh thì trả lời: Đứng không thì thấy lạnh nhưng thấy có khách thì nóng hết cả người chả biết lạnh là gì.
Đồn biên phòng 405 đón chúng tôi vẫn nhiệt tình như lần trước, vẫn rượu rót tràn ly, vẫn những món ăn lấy từ vườn tăng gia của doanh trại. Những cán bộ đồn chủ chốt vẫn thế, các anh có những người bám đồn, bám bản đến cả chục năm như anh Lệ, anh Thọ, anh Trìu, ngay cả những bạn trẻ cũng có bạn thâm niên ở các đồn biên phòng đến 6-7 năm. Chỉ có chiến sỹ là mới, có những bạn hết nghĩa vụ trở về quê hương, hoặc những bạn chuyển sang đóng quân đồn khác. Nâng chén rượu mà mũi cay cay, giữa chốn biên cương rừng xanh núi thẳm mà các anh vẫn bám trụ đến cùng, trong khi mình khó khăn một tí đã thấy nản, thấy chùn bước chân. Trong đầu cứ văng vẳng câu hát: "Mời anh mời chị mùa xuân lên đây thăm tôi, nơi biên cương khuất nẻo xa người, núi rừng mịt mù sương. Mời em một lần rời xa nơi đang yên vui, lên đây thăm lính ở trên rừng để cùng ngọt bùi sớt chia..."
Last edited: