Những tháng ngày đầu tiên nơi đất khách quê người.Điều thật sự khủng khiếp nhất chính là nỗi nhớ.Nhớ Bố,nhớ Mẹ,nhớ em Hưng,nhớ tất cả những gì thuộc về quê hương...Tôi còn nhớ hồi đó tôi có đeo một chiếc đồng hồ đeo tay,mà suốt mấy tháng trời đầu tiên tôi vẫn giữ nguyên giờ Việt Nam mà không buồn chỉnh sang giờ mới.Tôi hay nhìn đồng hồ để biết rằng giờ này ở nhà đang là mấy giờ,và lúc này Bố của tôi bình thường đang làm gì,Mẹ và em Hưng của tôi đang làm gì?Nỗi nhớ nhà và cô đơn cứ theo đuổi tôi suốt cả một học kì đầu tiên cho tới khi tôi dần thích nghi được với nó...
Không chỉ có nỗi nhớ nhà,mà những khó khăn trong cuộc sống,trong việc học những năm tháng đầu tiên mới thật sự là những điều tồi tệ nhất.Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng,ngành Y không dành cho những con người thiếu hoài bão và sự kiên trì.Nhìn những người bạn học chung với tôi lúc đó thi rớt rụng như sung,rồi không ít người phải bỏ về giữa chừng...Áp lực nặng nề của việc học tập những năm tháng đầu tiên vì chưa quen,cộng thêm cú shock lớn trong chuyện tình cảm khiến cho quãng thời gian cuối năm 2007,đầu năm 2008 đối với tôi trở thành quãng thời gian đen tối và tồi tệ nhất....
Viếng thăm cố đô Kraków-Ba Lan tháng 04 năm 2008
Những năm tháng về sau này cho tới ngày tôi ra trường vào tháng 09.2013,cuộc sống êm ả và không có nhiều sự biến động.Việc học hành được thuận buồn xuôi gió.Đây cũng chính là quãng thời gian tôi lưu giữ lại thật nhiều tình yêu cho mảnh đất cựu lục địa.Ngoài việc học ra,khi có thời gian là tôi lại xách ba lô lên đi khắp mọi chân trời tại mảnh đất Âu châu cổ kính.Hồi đó có nhiều người nói tôi dại dột vì yêu xa,người ta yêu nhau gần có dịp đi chơi cùng với nhau.Còn tôi chỉ một ba lô một thân mình đi mà nhìn những đôi tình nhân tay trong tay môi kề môi trên khắp mọi nẻo đường lãng mạn nơi cựu lục địa.Ừ thì nhìn đôi khi cũng thấy hơi buồn và tủi thân thật.Nhưng nào có hề gì,không có người yêu bên cạnh thì tôi có được nhiều thời gian hơn để khám phá những tình yêu xung quanh mình,đôi khi chỉ là những thứ rất tầm thường thôi,như là niềm vui khi cho một vài chú chim bồ câu ăn tại quảng trường Piazza San Marco,Venezia nước Ý.Hay là trong đêm mưa to gió lớn vào cuối tháng 03 năm 2014, tại nhà ga Roma Termini khi tôi đang chờ đón tàu hỏa để rời nước Ý đi sang đất Đức,có một hình ảnh làm tôi nhớ mãi đó là hình ảnh một người da đen đội mưa tầm tã cầm lấy những cây dù để bán,mà dòng người hối hả qua lại chẳng ai để ý tới anh cả trông rất tội nghiệp...Cảm ơn cuộc sống thật nhiều,vì đã cho tôi cảm nhận ra được sắc màu muôn vẻ của cuộc sống xung quanh hàng ngày,cho tôi thêm yêu cuộc sống này hơn,để tôi biết cố gắng và nỗ lực hơn nhiều nữa...
"Con người ta đã sinh ra trên cõi đời này,ở đâu cũng vậy,dù là ở những đất nước giàu có hay nghèo đói, là đã phải chấp nhận lao vào cuộc sống vốn luôn có nhiều phức tạp,cạm bẫy để mưu sinh.Có những người tài giỏi,may mắn thì có được cuộc sống sung túc cả đời,nhưng ngược lại có những người cố gắng lao động kiếm sống hết cả một đời mà vẫn ko lo đủ cho bữa ăn của chính bản thân họ hàng ngày...Nhưng nói gì thì nói,bao giờ bạn cũng phải là một người lao động chân chính!Xã hội luôn luôn trân trọng những con người lao động bằng chính mồ hôi nước mắt của họ,mặc dù họ phải chấp nhận cái lạnh cắt da trong những ngày Đông,mà đứng cho thiên hạ đi qua trầm trồ nhìn,thảy cho vài đồng xu lẻ như thế này..."
(Trích nhật kí nước Áo-Innsbruck,Áo quốc,tháng 12 năm 2011)
Ngả lưng xuống,nằm mãi mà không tài nào ngủ được,hai con mắt cứ nhìn thẫn thờ lên trần nhà sân bay...Ban ngày cuộc sống dù có bận rộn,có xô bồ đến mấy,thì khi màn đêm buông xuống cuối mỗi ngày,cũng chính là khoảng thời gian mà mỗi người chúng ta tự kiểm điểm lại chính mình,là khi mà tâm hồn của chúng ta trở về đúng nhất với bản chất thực của mỗi người...Bao nhiêu kỉ niệm những năm xa xưa ùa về,hình bóng 6 người bạn đồng hành gần 7 năm về trước,cùng nhau cười nói râm ran khi lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Âu châu giàu có và hào nhoáng này...Gần 7 năm trời xa quê hương đất Mẹ thân yêu,có thể nói tuổi trẻ của tớ gắn chặt với mảnh đất lục địa già...Cái khoảng thời gian mà nó là quan trọng nhất để học tập,phấn đấu và xây dựng tương lai,nhưng cũng không kém phần lãng mạn và mơ mộng nhất,của một đời người...Hoài bão và tình yêu của tuổi trẻ,lục địa già,7 năm trời gắn bó,....quá khứ như là một thước phim được chiếu chậm lại vậy....
Lạnh lẽo,cô đơn và lãng du,độc hành cùng với tiếng gọi của đêm khuya...mặc dù đang là tại sân bay lớn và hiện đại nhất,của một trong những đất nước văn minh và giàu có nhất nhì trên Thế giới....
(Trích nhật kí-Phi trường quốc tế Zürich,Thụy Sĩ,tháng 02 năm 2012)