What's new

Hồi ức của một đôi giày

Hồi ức của một đôi giày sau khi chinh phục đỉnh Fansipan

Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống phục vụ trong quân đội – công ty 32 thuộc Cục Quân khu. Những người anh em của tôi, những đôi giày, những bộ quần áo lính đều phục vụ nhiều năm trong quân ngũ, và cùng những người chiến sĩ rong ruổi khắp mọi miền đất nước để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ và yên bình cho tổ quốc… Từ khi sinh ra, chúng tôi đã được sắp đặt sẵn cuộc sống của mình như thế… Nếu như không có một bất ngờ lớn…
DSCF0230Medium.jpg


Bước ngoặt của cuộc đời tôi xảy ra vào một buổi chiều, khi tôi đang nằm lim dim trong một cửa hàng bán đồ quân trang cấp phát dành cho lính chuyên nghiệp. Người bạn đồng hành của tôi sau này – đã bước vào – chọn mua tôi và những người anh em cùng một vài vật dụng khác như mũ tai bèo, găng tay cao su v.v… để chuẩn bị cho chuyến leo Fansipan vào dịp 08.03.2009. Người bạn của tôi, nhanh chóng vào cửa hàng, nhanh chóng chọn lựa, nhanh chóng trả tiền và đưa tôi về trên chiếc Vespa khói mù mịt và rung bần bật. Cuộc đời tôi sang trang từ đấy.
DSC03854.jpg


Thú thật, ban đầu tôi cũng hơi cảm thấy thất vọng khi rơi vào tay một “kẻ nghiệp dư” như vậy. Số phận của tôi được định sẵn dành cho những người lính chính quy cơ mà. Ai ngờ lại rơi vào “chân” một “tay phượt nghiệp dư” như thế… Tôi quyết định sẽ không thèm nói một lời nào với “hắn” cả. Và tôi thực sự đã làm như vậy. Tôi nằm im trong balo suốt chuyến tàu đêm từ Hà Nội lên Lào Cai. Và im lặng trên suốt quãng đường đi ô tô từ Lào Cai lên Sapa, thậm chí, cả cảm giác lượn đèo Trạm Tôn với nhiều khúc cua tay áo cũng không làm tôi vui lên được.
DSC03869.jpg


Đến Sapa, người bạn của tôi đưa tôi ra khỏi ba lô và bắt đầu mặc quần áo lính, đeo tất chống vắt, choàng khăn rằn Sa Đéc và mang tôi vào chân, chuẩn bị cho chuyến chinh phục đỉnh Fansipan theo đường Xín Chải – Trạm Tôn. Được ra ngoài hít thở khí núi rừng trong lành, đẫm mình trong sương sớm, cảm giác khó chịu của tôi dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác háo hức được chinh phục nóc nhà Đông Dương… Nhìn vẻ mặt bình thản của người bạn đồng hành – vì đã leo Fan lần này là lần thứ hai – tôi cụt hết cả hứng. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên tôi leo Fan. Lẽ ra “hắn” phải vui lây với tôi mới phải…
DSC03875.jpg


Tôi bắt đầu cảm nhận sự mát lạnh của đất, sự ấm áp của ánh nắng mặt trời khi bắt đầu cuộc hành trình từ bản Xín Chải, với độ cao 1250m để đi lên đỉnh Fansipan. Đường Xín Chải cũng khá dốc nhưng tương đối dễ đi. Dễ đi hơn khi so với Cát Cát và khó hơn khi so với Trạm Tôn.
DSC03880.jpg


Đang vào mùa xuân, các loài hoa đua nhau nở, đồng ruộng vẫn đang nghỉ ngơi trước khi lại bắt đầu một vụ mùa bận rộn. Các khe suối cũng nằm im đợi nước… Cảnh vật thật bình yên. Chỉ có những bước chân nối nhau không nghỉ, băng qua rừng, qua suối… Dấu chân nọ dẫm lên dấu chân kia, truyền tải cho nhau những cung đường khó đi, trao đổi với nhau dăm ba câu chuyện tếu táo, hát vu vơ vài câu cho quên đi mệt mỏi…
DSC03890.jpg


Trời khô ráo nên tôi leo rừng khá hăng, và người ngợm thì sạch sẽ, không bị bẩn chút nào. Thỉnh thoảng nghịch, tôi cũng thử nhảy vào bùn, lội xuống suối, trải nghiệm những cảm giác mới mẻ mà tôi chưa từng trải qua… Đế cao su của tôi dần mòn đi khi tiếp xúc với đá – để lại trên vạt đá xám những dấu chân mờ… Thích nhất là khi gặp được khu đất mềm… In lại những dấu giày trên đó thì thích chả gì bằng…
DSC03892.jpg
 
Buổi trưa, tôi và những người bạn mới dừng chân bên rừng thảo quả ăn trưa. Nào cơm nắm, muối vừng, giò lụa… Được nằm nghỉ ngơi, thưởng thức mùi thơm của đồ ăn bên tiếng lá reo xào xạc, những mệt mỏi dường như dịu đi nhiều…
DSC03997.jpg


Sau một giấc ngủ trưa ngắn, chúng tôi lại lên đường, lại leo dốc. Chiều nay chúng tôi sẽ nghỉ lại ở độ cao 2.200m. Vậy là còn phải leo đến 17h chiều mới được nghỉ. Lúc này tôi đã thấm mệt và chỉ biết cặm cụi leo. Và thở. Và uống nước. Và khi tôi bắt đầu thấy nhàm chán với cảnh lên rồi lại xuống dốc thì những xác hoa đỏ rực dưới lối đi khiến tôi chú ý và nhìn lên trời. Những cành hoa đỗ quyên đỏ rực đang soi bóng lên bầu trời trong xanh và khiến ánh nắng như có màu hồng tươi… Một cảnh đẹp mà chỉ có leo Fan vào dịp đầu xuân ta mới có dịp chứng kiến… Và cảnh tượng đó còn rải rác nhiều đoạn trên quãng đường leo lên đỉnh Fan…
DSC04046.jpg


Chúng tôi đến trại khi trời chưa tan nắng…Hoàng hôn chiều buông xuống lán trại, hắt những vệt hồng lên má chúng tôi, và dường như khiến chú lợn mán quay mau chín. Một bữa tối thật thịnh soạn với lợn mán nướng nguyên con trên bếp lửa đỏ rực. Tiếng than củi nổ lép bép, tiếng mỡ sôi xèo xèo, tiếng người xuýt xoa, tiếng nuốt nước bọt ừng ực và tiếng bụng kêu rồn rột. Một bữa tiệc thịnh soạn bằng âm thanh…
DSC03931.jpg


Và khi mặt trời đi ngủ, chùm qua đầu mình chiếc màn nhung đen thẫm, cũng là lúc chúng tôi ngồi vào mâm, cùng chia sẻ miếng thịt lợn quay giòn tan, ly rượu gạo êm dịu… Và những tiếng dzô…dzô lạ lẫm lần đầu tiên vang lên khiến tôi háo hức lắng nghe… Những kẻ nghiệp dư này có những thú vui thật kì lạ… Tôi thấy vui tai, hay hay và thinh thích…
DSC03962.jpg


Sau bữa ăn, chúng tôi lặng lẽ ra ngồi bên đống lửa, hát cho nhau nghe những bài ca cách mạng, những bản nhạc tình lãng mạn, trước khi vỡ òa ra trong tiếng cười của những bài hát xuyên tạc… Những lúc như thế này, tôi thấy gần gũi với những người bạn đồng hành hơn bao giờ hết. Họ cũng có cái lạc quan và tếu táo chả khác gì những người lính chiến, qua câu chuyện kể của ông bà, cha mẹ tôi…
DSC03975.jpg


Sáng hôm sau, giá rét và gió mạnh khiến tôi phờ phạc sau một đêm mất ngủ nhưng tinh thần vẫn khá hăng hái vì trưa nay tôi sẽ lên đến đỉnh Fansipan. Ngày hôm nay, dù có mệt đến mấy tôi vẫn sẽ hăng hái leo và không than vãn lấy một lời. Đơn giản vì hôm nay là ngày sinh nhật của người bạn đồng hành của tôi. Đây là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là một lần rất hiếm hoi, người bạn đồng hành của tôi lại đón sinh nhật của mình trên một đỉnh núi cao như vậy, bên cạnh những người bạn mới quen mà dường như thân thiết từ lâu lắm…
DSC04023.jpg


Nào mình cùng lên xe buýt, nào mình cùng leo Fan nhé… 1h trưa, chúng tôi đã có mặt trên đỉnh Fansipan. Người bạn đồng hành của tôi ôm chầm lấy một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh (mà sau này tôi mới biết đó là vợ của bạn tôi – vợ - một khái niệm quá xa lạ với một người lính chuyên nghiệp như tôi) và hôn nhau ngay cạnh mốc đánh dấu đỉnh 3.143m. Vợ - Hôn nhau – những khái niệm quá xa lạ… Tôi khẽ liếc và đỏ mặt. Làm người ai làm thế. Cứ sống một cuộc sống lãng tử, vô âu vô lo như thế này có lẽ sướng hơn nhiều. Tôi nghĩ vậy. Trẻ không chơi già sinh tật. Tôi cứ phải chơi gọi là… “cho lăn lóc đá cho mê mẩn đời” thì mới thôi…
DSC04078.jpg
 
Tiếp đó là đến màn leo xuống, quay lại nghỉ đêm ở mốc 2.200m. Thật là mệt. Giá như anh bạn lính dù của tôi có thể đến đón tôi bay một lèo theo đường chim bay xuống thì thích quá. Chứ cứ “chim đi bộ” thế này, oải ơi là oải. Đường Trạm Tôn tuy dễ đi nhưng cũng nhiều dốc, bàn chân nhiều khi không nghe theo điều khiển của tôi nữa… Cố gắng về trại trước khi trời tối nào…
DSC04056.jpg


Trời tối. Chị Hằng đã ló nửa khuôn mặt ra khỏi giường ngủ của mình và e ấp nhìn xuống chúng tôi, cái nhìn của một người phụ nữ nửa ngây thơ, nửa thành thục… Những ánh sáng trắng nhạt khẽ mơn man lên người tôi, nửa khuyến khích tôi tiếp bước, nửa níu kéo tôi ở lại… Nghĩ đến chuyện chị thỏ bông, sợ sau này có bầu lại nhức hết cả đầu vì không biết con mình màu gì, tôi lấy đèn pin đeo trán ra và lại tiếp tục cất bước. Và về đến trại… Cảm giác được đi vài chục phút trong rừng tối, dưới ánh đèn pin lấp loánh thật đặc biệt và mới mẻ.
DSC03941.jpg


Bữa tối hôm đó, chúng tôi ăn cơm thật vui nhưng quyết định đi ngủ sớm cho lại sức, để mai về Sapa ăn chơi nhảy múa và đập phá trên tàu. Một đêm yên bình. Mặc dù chúng tôi vẫn mất ngủ vì gió to và cát bay hết vào mũi, vào mồm… Fansipan mùa khô thật đẹp, không bị ướt át, giá lạnh nhưng lại gió và nhiều cát bay… Đúng là cuộc đời không có điều gì là trọn vẹn…
DSC03963.jpg


Sáng hôm sau, cả đoàn chúng tôi đi thong thả về Trạm Tôn, vừa đi vừa chụp ảnh. Và lại lên xe về Sapa. Trên đường đi, lần đầu tiên tôi được chứng kiến cảnh người ta cho nổ mìn phá núi. Đúng là giật hết cả nảy lên. Nhưng cảm giác rất mới mẻ. Và với tôi, một người hay tò mò, ưa khám phá thì cái gì mới mẻ đều đem lại cho tôi cảm giác hay hay… Chả biết sau này lấy vợ rồi tôi còn thế không chứ bây giờ thì thích lắm…
DSC04144.jpg


Về đến Sapa, việc đầu tiên tôi đi làm là tắm nước thuốc người Dao đỏ, gội đầu thư giãn và matxa chân… Cảm giác như vừa được sinh ra. Tiếp đó là đến một bữa lẩu cá hồi thật no nê. Và một chuyến đi dạo phố tương đối thú vị.
DSC04245.jpg


Sapa trong suy nghĩ của tôi bình yên và trong sáng hơn. Thực tế quả có hơi khác so với hình dung của tôi. Sapa giờ đông nhung nhúc khách du lịch và xô bồ, thực dụng. Những người dân tộc quay mặt đi, làu bàu khó chịu khi “bị” chụp ảnh. Lũ trẻ con lẽo đẽo bám theo ép khách mua những món quà lưu niệm. Những đầu óc ngây thơ tràn ngập những hình ảnh “chú Sam” và “Pô-ly-me” – khiến chúng cầm trên tay những đồng tiền từ khi vài ba tuổi – đôi chân rẽ vào con đường nhựa phẳng lỳ của cám dỗ, uể oải khi phải đặt chân lên những con đường mòn của làng bản, của ngôi trường nội trú, của những kiến thức khô khan nhưng cần thiết cho một tương lai dài hạn… Sự thành công, sự sung sướng cả về vật chất lẫn tinh thần không bao giờ nằm cuối một con đường bằng phẳng…
DSC04282.jpg


Sau một bữa tối thừa thãi và no nê với khau nhục và các món ăn ngon khác của Lào Cai, chúng tôi lên tàu về Hà Nội. Rượu mơ lại được truyền tay nhau, các lon bia dần vơi đi, niềm vui và tiếng cười đầy thêm, lấp đầy toa tàu, át đi tiếng máy phát kêu ầm ĩ ngay toa bên cạnh.
DSC04350.jpg
 
Những Một cõi đi về (Nhân dân chi tiền, mình cứ bia ôm, ai không bia ôm vô cùng khờ dại, ta đi bia ôm cho đời trẻ lại, kệ bố nhân dân dù đói hay nghèo) những Hoa Sữa (hoa sữa, vẫn ngọt ngào, đầu phố đêm đêm, thế …éo nào, anh lại yêu em, thế …éo nào, ta lại yêu nhau) lại vang lên, bên cạnh vô vàn những bài hát vui nhộn khác, khiến tiếng cười, dù ta cố dìm xuống, lại rúc rích vang lên suốt nữa quãng đường về Hà Nội, trước khi chợp mắt chút đỉnh trên quãng đường còn lại để sáng thứ hai về đến Hà Nội lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
DSC04369.jpg


Và giờ đây, bên ly nâu đá quen thuộc hàng sáng, nhìn lại 4 ngày vừa qua, với toàn là niềm vui, cảm giác thật thư giãn và thoải mái…
DSC04192.jpg


Đối với người bạn đồng hành của tôi, một năm làm việc đã thực sự bắt đầu. Và tôi, đôi giầy bộ đội chính quy, lại có những giây phút thảnh thơi trong tủ giầy, để nhấm nháp lại những niềm vui, những khoảnh khắc khó quên trong chuyến đi phượt đầu tiên của cuộc đời mình…
DSC04148.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,542
Bài viết
1,153,573
Members
190,113
Latest member
4AuFa
Back
Top