"Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, tôi vẫn nhớ hôm đó là một ngày nắng rất đẹp để dạo phố, thời tiết không lạnh không quá nóng, tôi thảnh thơi với đôi bàn tay nhẹ tênh, trống rỗng vì để máy ảnh ở nhà. Chợt nhận ra cho dù chụp ảnh là để ghi lại những điều đẹp đẽ nhưng chính những khung hình ấy dưới mắt thường, khi ta trải nghiệm nó một cách trọn vẹn bằng năm giác quan còn đẹp hơn biết bao nhiêu." (Nguồn : Mannup.vn)
Đó là đoạn tâm sự của một nhiếp ảnh gia mà tôi mới đọc được. Là một người cũng có chút vui thích khi chụp được một vài cái ảnh nhàng nhàng, trước đây khi tôi đọc đoạn này, tôi chỉ thấy nó cũng có gì đó đúng đúng. Nhưng thật sự chỉ đến gần đây, tôi mới thấy được hết cái cảm giác bất lực của đống đồ nghề chụp ảnh mà mình cầm theo trước vẻ đẹp của thiên nhiên mà tôi đang tận mắt chứng kiến. Chỉ có điều vẻ đẹp mà tôi chứng kiến không phải trên những điều đẹp đẽ với con đường rực rỡ nắng vàng với thời tiết dễ chịu. Đó là đoạn đường 4km cuối của chặng đường chinh phục đỉnh Kinabalu - Malaysia. Chắc đây cũng là quãng đường khó đi nhất trên cả hành trình. Khung cảnh tôi may mắn quan sát được, là bầu trời đêm đen tuyền với những vệt mây trắng mờ của màn đêm. Điều làm nên vẻ đẹp giữa màn đêm đen ảm đạm đó lại là ánh sáng. Từ những đốm sáng nhiều màu sắc của khu nhà nghỉ Laban Ratan đến vô vàn đốm sáng của các ngôi sao, thêm vào đó là ánh vàng le lói của mặt trời xa xa nơi đường chân trời. tất cả hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh hùng vĩ đến kỳ ảo.
Theo thói quen, tôi định đưa máy ảnh lên chụp, nhưng buồn thay, một màu đen kịt với le lói vài đốm sáng yếu ớt trên màn hình là tất cả những gì mà cái máy của tôi có thể ghi lại. Và lúc đó tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cố gắng ghi nhớ và cảm nhận những gì tôi đang được chứng kiến thay vì phải nhờ đến máy móc như thường lệ.
Nhưng không chỉ có bầu trời đêm trên đường lên Kinabalu mới khiến máy ảnh của tôi bất lực. Những khó khắn vất vả và mỗi con người chúng tôi gặp trên đường đi cũng là điều khó có thể diễn tả bằng hình ảnh. Trái với những gì chúng tôi đọc được trước chuyến đi, đường đi lên đỉnh Kinabalu phức tạp mệt mỏi hơn chúng tôi tưởng. Khác với Fansipan, đoạn lên đoạn xuống và đường đi khá bằng phẳng, con đường xuất phát từ Mesilau đường đi hầu hết là dốc lên, chỉ có duy nhất 1 đoạn đi xuống nhưng sau đó lại leo dốc, đoạn này nối tiếp đoạn kia. 8km đường mấp mô, gồ ghề của đá núi làm cảm giác như đi mãi không bao giờ dứt. Nhiều đoạn phải dùng cả tay mà bò chứ không đi nữa, do dốc quá cao và mệt. Sự khác biệt so với review chúng tôi đọc được trước khi đi ám ảnh tôi mãi đến khi về mới sáng tỏ. Khi về chúng tôi không đi theo đường cũ nữa mà đi theo lối dẫn đến cổng Timpohon. Đoạn đường này ngắn hơn chặng đường đi từ Mesilau 2km, mà cũng bằng phẳng hơn, dễ đi hơn hẳn. Dường như những review chúng tôi đọc được là của các bạn đi và về đều bằng lối qua cổng Timpohon thì phải.
Nhưng đi lên bằng đường Mesilau cũng có khá nhiều cảnh đẹp, chứ đi theo lối Timpohon thì hơi âm u, (em chả có ảnh nào chụp trên lối đi Timpohon cả
)
Ảnh hiếm hoi cả đoàn chụp được với nhau trên đường đi
Đó là đoạn tâm sự của một nhiếp ảnh gia mà tôi mới đọc được. Là một người cũng có chút vui thích khi chụp được một vài cái ảnh nhàng nhàng, trước đây khi tôi đọc đoạn này, tôi chỉ thấy nó cũng có gì đó đúng đúng. Nhưng thật sự chỉ đến gần đây, tôi mới thấy được hết cái cảm giác bất lực của đống đồ nghề chụp ảnh mà mình cầm theo trước vẻ đẹp của thiên nhiên mà tôi đang tận mắt chứng kiến. Chỉ có điều vẻ đẹp mà tôi chứng kiến không phải trên những điều đẹp đẽ với con đường rực rỡ nắng vàng với thời tiết dễ chịu. Đó là đoạn đường 4km cuối của chặng đường chinh phục đỉnh Kinabalu - Malaysia. Chắc đây cũng là quãng đường khó đi nhất trên cả hành trình. Khung cảnh tôi may mắn quan sát được, là bầu trời đêm đen tuyền với những vệt mây trắng mờ của màn đêm. Điều làm nên vẻ đẹp giữa màn đêm đen ảm đạm đó lại là ánh sáng. Từ những đốm sáng nhiều màu sắc của khu nhà nghỉ Laban Ratan đến vô vàn đốm sáng của các ngôi sao, thêm vào đó là ánh vàng le lói của mặt trời xa xa nơi đường chân trời. tất cả hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh hùng vĩ đến kỳ ảo.
Theo thói quen, tôi định đưa máy ảnh lên chụp, nhưng buồn thay, một màu đen kịt với le lói vài đốm sáng yếu ớt trên màn hình là tất cả những gì mà cái máy của tôi có thể ghi lại. Và lúc đó tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cố gắng ghi nhớ và cảm nhận những gì tôi đang được chứng kiến thay vì phải nhờ đến máy móc như thường lệ.
Nhưng không chỉ có bầu trời đêm trên đường lên Kinabalu mới khiến máy ảnh của tôi bất lực. Những khó khắn vất vả và mỗi con người chúng tôi gặp trên đường đi cũng là điều khó có thể diễn tả bằng hình ảnh. Trái với những gì chúng tôi đọc được trước chuyến đi, đường đi lên đỉnh Kinabalu phức tạp mệt mỏi hơn chúng tôi tưởng. Khác với Fansipan, đoạn lên đoạn xuống và đường đi khá bằng phẳng, con đường xuất phát từ Mesilau đường đi hầu hết là dốc lên, chỉ có duy nhất 1 đoạn đi xuống nhưng sau đó lại leo dốc, đoạn này nối tiếp đoạn kia. 8km đường mấp mô, gồ ghề của đá núi làm cảm giác như đi mãi không bao giờ dứt. Nhiều đoạn phải dùng cả tay mà bò chứ không đi nữa, do dốc quá cao và mệt. Sự khác biệt so với review chúng tôi đọc được trước khi đi ám ảnh tôi mãi đến khi về mới sáng tỏ. Khi về chúng tôi không đi theo đường cũ nữa mà đi theo lối dẫn đến cổng Timpohon. Đoạn đường này ngắn hơn chặng đường đi từ Mesilau 2km, mà cũng bằng phẳng hơn, dễ đi hơn hẳn. Dường như những review chúng tôi đọc được là của các bạn đi và về đều bằng lối qua cổng Timpohon thì phải.
Nhưng đi lên bằng đường Mesilau cũng có khá nhiều cảnh đẹp, chứ đi theo lối Timpohon thì hơi âm u, (em chả có ảnh nào chụp trên lối đi Timpohon cả
Ảnh hiếm hoi cả đoàn chụp được với nhau trên đường đi
Last edited: