Còn đây là chia sẻ của Trangnhu - một bạn nữ 8X đời cuối, một em gái xứ Nghệ giàu cá tính.
Mẫu Sơn - chuyến đi cuối của Trangnhu ^^
Thật đáng tiếc khi phải rời xa Ê mông sau 4 tháng gặp gỡ.
Khoảng thời gian ngắn ngủi đó chưa đủ để em thân thiết với một ai, chưa đủ để trở thành một phần của nhà Mông.
Nhưng em đã có rất nhiều chuyến đi và kỉ niệm đáng nhớ.
Và cú chốt Mẫu Sơn lại là chuyến đi bất ngờ nhất.
***
Ấn tượng đẹp trong cuộc hành trình:
- Anh Long ngồi bên cửa sổ tàu đọc Totochan - tự hỏi không biết anh đã học hỏi thú vui tao nhã này của anh Hiếu từ bao giờ.
- Lạng Sơn - là sim chín tim tím ^^
- Mẫu Sơn - là quan tâm, là hỏi han, là cố gắng.
Cách đỉnh 2300m: nơi mọi người ngồi bệt ra đường, đánh chén tất cả những thứ có thể chén và trêu nhau ầm ĩ - nơi em bắt đầu cảm thấy mình cũng là một phần trong Ê mông. Cảm giác khó quên.
Mẫu Sơn có róc rách, có chim kêu và mây phủ trùng trùng điệp điệp lên rừng thông cao vút, quả là nơi con người hòa quyện cùng thiên nhiên ^^
- Ngày về đầy cảm xúc.
Một vài điều còn miên man trong suy nghĩ
- Mẫu Sơn thật kinh khủng nhưng đường về còn khủng hơn!
Leo Mẫu Sơn với 1 chiếc xe quá khổ, tưởng chừng như không thể nhưng mình cũng đã hoàn thành tốt đoạn đường gian nan đó. Cảm ơn chiếc xe đã luôn cố hợp với mình và không để mình xảy ra một chuyện đáng tiếc nào (điều này nhận ra khi leo lên cái xe Người cá của anh Hado).
Những tưởng leo xong Mẫu Sơn là ngon ăn, đường về chỉ còn là đường quốc lộ rộng rãi bằng phẳng, nhưng đoạn đường về này mới là khủng khiếp. Lúc mới bắt đầu mình đã cảm thấy oải. Đường ở đây rất oái oăm, người ta không thèm dùng đường rải nhựa mà chơi hẳn đường rải đá dăm. Và rất công bằng! đường toàn một lên một xuống, chả cho ai sướng hết cũng như khổ hết bao giờ. Nếu lúc leo Mẫu Sơn, bạn mỏi chân và ê một số thứ thì tới đoạn đường này bạn sướng nhé: ngoài 2 cái trên còn được bonus thêm quả trẹo tay với cả đau tim, loạn óc. Trangnhu luôn lẩm bẩm sẵn câu thần chú của chuyến đi để nếu ngã thì hô cho kịp, rất may là chưa phải dùng đến. 2km đổ dốc cuối cùng, khi mà dốc dựng đứng và cái xe của anh Hado thì chúi hẳn xuống, mình vừa đi vừa tưởng ra cảnh cả xe cả người bay lên rồi lộn cù mèo vài vòng, ơn trời giờ này mình đang ngồi trước máy tính.
- Cuối cùng là nếu có chuyến đi sau và nếu có lựa chọn, mình vẫn sẽ chọn đi xe đạp.
Có thể tại mình còn tuổi trẻ nông cạn, nhưng mình thích cái cảm giác ấy. Cảm giác được các chị thương và cưng chiều, được nhường hết phần ăn và được xuýt xoa mỗi khi mình mặt mũi róc rách mồ hồi, đỏ bừng bừng khi leo dốc mặc dù mình chưa mệt lắm.
Nhưng các chị ơi, lần sau đừng thương bọn em quá nhé. Mỗi lần các chị hỏi mệt chưa và để chị kéo lên là em toàn tót ngay lên xe máy thôi. Và có thể trong một lúc đói bụng vô tâm, bọn em lỡ chén hết cả phần các chị.
Được cưng chiều quá sinh hư mà
Cảm nhận về một vài người bạn đồng hành
- Anh Long: khi nói chuyện thì nên lại gần nhưng khi ăn cố gắng khác mâm.
- Chị Phương: em ghét con trai hút thuốc nhưng nhìn chị hút thì cứ phê phê.
- Hòa thượng: Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, THỦNG SĂM RỒI!
- Anh Hoàng: mặt mũi chân tay đi ngược lại với tuổi tác và đi ngược lại cả con ẻm trắng thanh cảnh. Được cái tính cách vẫn xì ten chứ chả triết lắm.
- Chị Sâm: lần đầu tiên đi xe và leo luôn 2 dốc và đổ 3 dốc với duy nhất 1 cặp số 2-4
- Anh Linh béo: "anh đi tìm ổi!"
Một vài tình huống mang đậm dấu ấn Hollywood
- Con tàu cổ vượt qua đoạn hầm với ánh sáng đèn leo lét chập chờn, rất thích hợp để làm bối cảnh xây dựng một bộ phim kinh dị.
- Cascadeur Hado và cú đổ dốc kiêm phi thân qua nóc ô tô, một bên là vực thẳm một bên là núi đá.
- " Chiếc túi ngủ và căn nhà hoang - theo giọng đọc của Nguyễn Hoàng Long"
***
Một chuyến đi vô cùng vô cùng... Cơ mà cảm xúc của em nó ngắn tũn, mải đạp xe với cả ăn nên ít để ý tới xung quanh, đành dừng chân tại đây, để dành một ít trong lòng để sau này lôi ảnh ra xem lại tự cười một mình.