What's new

[Chia sẻ] MetroManila - Mabuhay and Welcome

Nằm chơi vơi ngoài biển Thái Bình Dương, nếu nhìn thẳng vào đất liền, láng giềng gần nhất với đảo quốc Philippines chính là Việt Nam. Nhưng xem ra mối quan hệ giữa hai bên vẫn còn mờ nhạt. Ngoại trừ các lần gặp gỡ trong khuôn khổ khối ASEAN, các mối liên hệ khác về văn hóa, kinh tế không có gì đặc biệt lắm. Ngay sách du lịch, bản đồ của cả HCM và Manila đều tràn ngập các địa điểm như Thailand, Malaysia, Châu Âu, Trung quốc, ... nhưng mảy may không có sách về VN và P.

Trong những năm gần đây, làn sóng osin quốc tế và các ban nhạc cho các quán bar đổ bộ vào SG, đã làm cho đường bay HCM-Manila trở nên rộn rịp. Nhưng nếu đi từ HN, bạn phải bay vào HCM trước, nếu không muốn nhân tiện xem sex show ở Bangkok hay ăn cháo ếch ở Singapore.

Ở P, thủ đô được gọi là Metro - Manila, và các khu khác được gọi là city. Ví dụ như Makati city, Pasay city,....Giống như 1 số cty tự upgrade tất cả vị trí manager lên thành director cho nó oách. Các khu khác không có đuôi city, chắc chỉ tầm huyện chứ chưa được quận. Chả bù cho các tỉnh của TQ, có khi còn to hơn 1 quốc gia, xét cả về diện tích, dân số và tiền bạc. Với diện tích chỉ hơn 600km2, bằng 1/3 HCM, nhưng với dân số hơn mười mấy triệu người, Maniala quả là một metro-city hoành tráng.

Mabuhay and welcome to Metro-Manila

Một góc phố Makati giàu có

picture.php
 
Với hơn 7000 hòn đảo, không có gì ngạc nhiên khi P có hàng ngàn bãi biển xinh đẹp với các resort ken dày, kiểu như các bãi biển miền trung của VN. Do bị cách ly ngoài khơi, hệ động thực vật của P rất đa dạng và đặc chủng, so với các nước khác trong khu vực. Từ con taiser nổi tiếng ở Bohoh đến những cây bonsai tự nhiên trên các vùng núi cao được người Nhật mê mẫn. Từ những ruộng bậc thang nổi tiếng ở phía bắc đảo Luzon cho đến các rặng san hô ở biển Sulu. Tiếc thay, vịnh Manila lại bị ô nhiểm trầm trọng bởi các tàu chiến, tàu nhà hàng khách sạn nên chẳng tắm táp gì được. Du khách đến thủ đô, ngồi ở vịnh chỉ có uống bia mà không có 1 cảm giác gì về biển. Do vịnh quá kín nên hoàn toàn không có sóng rì rào, không có màu xanh của biển, cũng chẳng nghe gió hay mùi biển.

Vịnh Manila

picture.php
 
Ở P không được an ninh cho lắm. Ngay cả người P cũng ít ai bén mảng đến khu tự trị hồi giáo ở miền nam Mindanao. Tại các khách sạn lớn, các khu mua sắm,... đều thực hiện các thủ tục an ninh chặt chẻ. Thường thì có 1 cảnh sát với thiết bị rà kim loại và gương tìm bom, sau đó chó nghiệp vụ sẽ ngửi tất cả các hành lý. Vượt qua được mức này thì đến 1 cái cổng có khung từ như ở sân bay, chia làm hai bên male - female để tiện bề sờ soạng tìm bom. Ở các siêu thị thì chia ra hai bên như bag - w/o bag để tiện kiểm soát.

Các khách sạn lớn ở Makati, nhất là khách sạn có lính Mỹ ở, thì tình hình càng nghiêm ngặt hơn. Với các siêu thị con con cở saigoncorp ở những vùng quê thì ít nhất cũng có 1 cổng từ, 1 cảnh sát cầm que từ như ở sân bay. Còn ở sân bay thì có thêm tiết mục cởi giày và thắt lưng. Nhưng suy cho cùng, đã "bùm" thì trời kêu ai nấy dạ. Đã phượt thì cứ, ngại làm gì.

picture.php
 
Sir, Tip - Tip, Sir!
Chắc có lẻ ngoài Singapore, không có nước nào mà người dân hầu hết nói tiếng Anh như ở P. Và họ cũng rất lịch sự, ít nhất là trong lời ăn tiếng nói. Good morning, Sir! Yes, sir. No, sir! what would you like, sir! Thank you sir!.....

Mặc dù đã được đọc các bài của Vigro, Rosy,...về tip ở P nhưng tớ cũng không khỏi sốc. Vừa đến sân bay đang điền giấy tờ, có 1 chú security rất lich sự đến đề nghị được giúp đỡ. Thấy bạn tôi có vẻ không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên anh ta nói luôn là sau đó nhớ tip. Phần chưa đổi tiền, phần chẳng biết tip thế nào nên anh bạn tôi đành no thanks cho nó nhanh.

Nhưng ở đó vài ngày thì mình cũng hiểu, người P lúc nào cũng chờ tip, nhưng tip cũng chỉ vài chục cho đến 100 peso thôi. 100P khoảng 38 ngàn tiền Việt. Chắc có lẻ do người Mỹ tập hư cho họ. Lính Mỹ vẫn còn đóng quân khá nhiều. Người Mỹ nhiều tiền thích phục vụ gặp người Phi giao tiếp tốt lại tận tình. Tip là lẽ đương nhiên. Lâu dần thành quen. Và là du khách, bạn cũng cố đừng sốc mà quen với văn hóa tip này. Cũng tiện cho mình mà họ cũng vui. Từ taxi cho đến jeepney, từ khách sạn cho đến sân bay, chợ búa,...cứ thủ sẳn 20, 50, 100 peso trong túi thì vui vẻ cả làng. Khổ nhất là họ vừa làm cái gì cho mình xong, mà trong túi chỉ có 500P thì chẳng biết làm sao.

Có tip xong rồi thì anh bạn nay vui hẳn lên

picture.php


Để ý bạn sẽ thấy cái bàn này có 8 ổ cắm, 8 cái gạt tàn thuốc, và phía dưới là 8 cái plug để dùng cho internet. Cái này chắc design lâu rồi, chứ bây giờ vào Zenta của SG thì cứ wifi mà táng.
 
Phương tiện giao thôn ở P rất đa dạng. Do là đảo quốc nên họ có hàng trăm sân bay. Các đường bay nội địa rất rộn rịp. Phương tiện đường thủy rất đa dạng. Từ cano cho đến các loại tàu thuyền lớn nhỏ. Phương tiện trong thành phố thì có tàu lửa chạy điện (không có tàu điện), xe bus, jeep, jeepney, motor cycle, bike cycle, xe ngựa, taxi, ....

Bắt gặp 1 em xe ngựa peeing giữa đường phố Manila
picture.php
 
Có 1 điểm cũng khá tế nhị phải để ý mới biết. Ngựa của các xe ở khu vực Intramuros và China town chủ yếu là male. Chắc có lẽ male horse thì sẽ mạnh hơn và nếu có pee giữa đường thì cũng dễ xử lý hơn. Chứ gặp female horse thì không biết khách khứa ngồi đằng sau sẽ như thế nào. Trong khi đó ngựa đưa khách lên các miệng núi lửa tham quan toàn là female. Chắc sẽ an toàn hơn cho khách trên mình ngựa, ít nổi chứng. Việc tách biệt giới tính cũng quan trọng, vì dù kéo xe hay thồ khách lên núi, nếu có cả male-female mà nổi hứng lúc đang làm việc thì phiền lắm.

Xe jeep thì hệt như ở VN trước đây, tức xe địa hình không có cửa của Mỹ, tiện bề trinh sát và nhảy xuống bất cứ lúc nào. Ở Manila xe jeep là phương tiện cá nhân, không phải công cộng như jeepney. Jeepney thì lớn hơn, có 2 băng, chỡ được khoảng gần 20 người, lộ trình cố định. Xe được decor tùy theo chủ xe - lái xe. Từ ảnh tôn giáo cho đến sexy, từ vẽ chuyên nghiệp cho đến nguệch ngoạc, nhưng nói chung là rườm rà sặc sỡ. Jeepney cũng có vài kích cỡ, 1 vài cỡ lớn cũng to bằng cả xe tải, dùng để chở hàng.

Xe taxi thì giá mở cửa là 30p, nói chung cũng ngang ngang giá ở VN. Thường thì người Phi rất sợ khách nước ngoài đi taxi vì sợ bị chặt chém, lừa đảo. Nhưng tinh ý 1 chút thì vẫn xử dụng tốt. Đây là loại rất tiện dụng để di chuyển giữa các điểm tham quan ngăn ngắn. Vào xe cứ yêu cầu, meter on please! Tài xế có nói không cần mình cũng phải kiên quyết, mày không cần nhưng tao cần. Cầm máy hình lia lia quanh quanh, đến đoạn tên tài xê và số điện thoại trên xe thì "tách" một cái làm kỷ niệm. Đảm bảo đâu sẽ vào đấy.

Xe bike-cycle thì phổ biến ở miền quê hơn, trong khi hầu hết xe ở Manila là motor - cycle. Xe gồm 1 chiếc xe máy có gắn thùng giống như xe cảnh sát cơ động. Đủ loại thiết kế từ đơn sơ mỗi chiếc dù (ô) che nắng mưa cho đến mui trần hoành tráng như 1 chiếc xế hộp. Xe chở được tối đa 5 người và 1 cơ số hàng hóa. Cũng có gia đình sắm xe chỉ để chở vợ con đi vu vơ chứ không chở khách. Chẳng qua không đủ tiền mua xe hơi và nhà cũng không có chỗ đậu xe.

Một chiếc motor-cycle song hành cùng 1 jeepney ở miền nam đảo Luzon

picture.php
 
Last edited:
Biển số xe có 3 loại. Xe tư nhân, xe công cộng và các loại xe đặc biệt khác.
Xe tư nhân chữ xanh, những xe mới bảng số có background và có cả biểu tượng đài độc lập. Xe công cộng biển vàng chữ đen và luôn có câu "How's my driving? Call/text...số điện thoại nào đó" để nhận complaint. Là du khách thì ai mà gọi làm gì, nhưng dù sao thì nếu anh có "quá" lắm thì cũng còn có chỗ mà than van.

Có cần màu mè cho rối vậy không?
picture.php


Tượng đài ở công viên Rizal - vị anh hùng của dân tộc
picture.php
 
Trong Metro Manila có Manila City, là khu vực hành chính của thủ đô. Đối diện với công viên Rizal là km 0. Phía sau là cột đồng hồ kỷ niệm 100 năm 1898 -1998 ngày khởi nghĩa.

picture.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,184
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top