Nhân đọc một loạt bài về Vân Nam của các bang hội khác, mới thấy rằng bất kỳ việc gì dù là nhỏ cũng cần hội đủ ba yếu tố "Thiên thời, địa lợi, nhân hoà". Phượt, chưa ai gọi đúng tên, vì khẩu ngữ bao giờ cũng thế. Kiểu như ra Bắc bao nhiêu năm mà từ "Chuối" nói mãi vẫn không hiểu rõ là gì. Tuy nhiên, phượt theo tớ không có nghĩa cứ phải là hành xác. Quăng quật thân zai vào những chuyến đi với bao nhiêu chuyện chưa rõ ràng ở phía trước, nhưng lại tìm được sự tĩnh lặng và bình yên.
Nhân mấy ngày đô, vàng lên xuống chóng mặt, chọn buổi chiều thảnh thơi không công việc, ngồi phân tích chút chút về tình hình phượt, xu hướng phượt, hay đơn giản chỉ là cảm nhận phượt sau chuyến đi vừa rồi.
Bắt đầu là sự tình cờ, vé máy bay rất rẻ. 140 USD/khứ hồi cho Hà Nội-Kunming. Lờ mờ đâu đó, trong tiềm thức, dư âm của những buổi trà dư, tửu hậu về Lệ Giang, nghe đâu là một Venice thứ hai. Vẫn biết là khen chê là chuyện khó lường, vẫn biết chém gió vẩn vơ của ai đó đã từng hoặc đã dự định đi qua vùng đất nào đó cũng là lẽ thường. Thây kệ, vé rẻ thế này, ngày dài thế này, khoác ba lô lên đường.
Chẳng phải mất sức nhiều khi ì ạch tàu, xe để đến được Kunming. Nhẩn nha, làm việc đến gần giờ làm thủ tục mới gọi xe taxi lên Nội Bài. Đến Kunming, không phải vội vàng, vì 10pm mới lên tàu. Vé tàu đã có Phe, chẳng quen biết gì mua giúp. Khởi đầu đã là "thiên thời". Mong manh nghĩ "nhân sẽ hoà", mặc dù không dám, hay thấy hơi xa vời, vì thấy mặt Phe quá điêu, lại nói tiếng Tàu nhem nhẻm.
Vẫn rộn rảng tiếng nói cười, vẫn tấp nập ồn ào nơi bến tàu của người Trung Quốc anh em như bao nhiêu năm về trước. Nhưng chen chân được lên khoang tàu, đã thấy thoải mái vì sạch sẽ và khá tiện nghi. Một giấc ngủ sâu, mặc dù vẫn vương vấn chút cảnh giác về Phe, đã làm cho ngày khởi đầu thật sảng khoái.
Sẽ viết về điểm nhấn của chuyến đi là Shangri La (Thêm chữ h vào rồi nhé). Nhưng để đến được đây, rất thảnh thơi, phải nhờ rất nhiều về sự "hoà" của các nhân trong đoàn. Có thể zai may mắn, nên đã join một chuyến đi mang nhiều tinh thần phượt, đoàn kết, lắng nghe và cũng "mạo hiểm" đôi khi trong suốt hành trình. Zai làm về phát triển nên đánh giá rất cao về "Chim work". Một nhóm, có thể khá ngẫu nhiên vì quy tụ các ngôi sao đã xế chiều. Toàn 7X đời đầu. Một người một cá tính, như đã mô tả đâu đó trong các bài viết trước, nhưng trên hết cái tôi của mỗi người được nằm vào tinh thần của nhóm. Có thể là AQ, vì tuổi cao, sức không còn khỏe nữa, nên nhất định không đi theo kiểu lấy thành tích, hay cắm cờ. Sẽ cố gắng trong mức có thể để tham quan, nhưng không có nghĩa là phải hùng hục đi cho bằng hết. Tư tưởng chủ đạo như vậy, nên có sáng thức dậy, cứ nghĩ là đang ở nhà. Bình yên và thân quen.
Zai hồn nhiên, chẳng quan tâm là các bạn sẽ đưa đi đâu, chỉ nắm được thời gian của lịch trình để tránh tối đa không làm phiền mọi người. Cũng may là đạo đức cách mạng của các bạn khá cao, với lại đoàn có Phe còn muốn thảnh thơi hơn cả Zai nên lịch trình được thiết kế...ngẫu hứng sau từng ngày, chủ yếu vào bữa cơm tối, rất ổn. Chỉ trừ một hôm trốn vé, theo chỉ dẫn của đoàn bạn Peter, phải dậy từ sáng sớm, lịch trình còn lại rất nhẹ nhàng. Mọi người cứ đùa là bọn mình chỉ là PHƯỢT TÔN vì đi đâu cũng lên xe xuống ngựa.
Chi phí chuyến đi không vì thế mà cao. Hôm nào, Ngọc ác thu tiền tái hôm đấy, nhưng tổng thể cuối cùng, theo sổ sách của nàng, quá rẻ. Không quá lời, thì rẻ hơn so với vô Sài Gòn một tuần (bao gồm tất cả tiền xe tàu, ăn ở). Cái này một phần cũng do là "địa lợi". Đại Lục mênh mông, thu nhập đầu người không nhỉnh hơn Việt Nam nhiều, nên có thể vì thế mà chi phí hợp lý.
Mặc dù đã được "Sống chậm" trong những chuyến đi, đòi hỏi sự hối hả, vẫn thăm quan được nhiều điểm khó quên. Cám ơn những chỉ dẫn, cho dù đôi khi hơi chém gió của các "tiền nhân" trên phượt. Cám ơn cái sự hoà, của các nhân trong đoàn. Cám ơn Phe lần nữa, cho dù điêu điêu, nhưng được cái biếng lười dễ thương.