Chúng tôi ăn chay trong suốt cả 6 ngày. Các món ăn cũng vô cùng phong phú và thay đổi. Nào cà xanh xào, chả rán, đậu phụ sốt, canh rau muống, hoặc xôi, bún, cháo, khoai luộc. Tôi vốn là kẻ mê mẩn món khoai, nhưng chỉ 2 bữa có khoai luộc ăn kèm với bún. Tôi cũng không dám lấy nhiều vì đằng sau tôi còn rất nhiều bạn khác đang xếp hàng, và cũng vì một phần thức ăn đã bị thiếu ngay buổi đầu tiên chúng tôi Thọ Trai (Thọ Trai là cách nói của nhà Phật khi bạn đi ăn cơm, có nghĩa là Giờ ăn. Còn nhà ăn được gọi là Trai Đường).
Bữa cơm đầu tiên với biết bao bỡ ngỡ đã diễn ra. Chúng tôi, những đứa trẻ ngây ngô lần đầu được đi học đã răm rắp tuân theo những nhắc nhở của các bạn tình nguyện viên. Nào là im lặng nhé, đừng nói chuyện. Nào là đứng vào hàng cho ngay cho thẳng. Nào là, bạn cầm bát sai rồi, phải như thế này nhé, lấy tay trái ôm bát, tay phải dùng ngón cái giữ chiếc đĩa bên trên cho chắc chắn. Nào là, bát to dùng lấy cơm và thức ăn, bát nhỏ dùng lấy canh, còn đĩa dùng để lấy đồ tráng miệng hoặc đồ ăn thêm như khoai, sắn, bỏng…. Rồi nữa, khi các thầy đến thì quay mặt về phía các thầy và cúi người xuống đón chào. Chờ cho các thầy đi qua thì lại tiếp tục công việc lấy cơm canh của mình… Cứ thế, cứ thế, mỗi bữa ăn của chúng tôi bạn sẽ chỉ nghe thấy tiếng những bước chân, tiếng lanh canh rất khẽ của thìa bát và vẳng ngoài kia, bên song cửa sổ là tiếng gió, tiếng ve, tiếng bầy Cồ Cộ đang ngân lên da diết giữa những ngày tháng 5 bắt đầu oi ả…
Tôi vẫn nhớ bữa cơm trưa hôm ấy, đoàn người xếp hàng dài cắt ngang cả con dốc phía bụi cây, nắng buổi trưa thu bóng hình cụt lủn, ai cũng đầu trần lặng im đứng đợi. Rồi người đi trước sợ rằng ăn chay sẽ đói nên cố tình lấy cho thật nhiều đồ ăn bỏ vào chiếc bát của mình, kết quả là (mãi sau này tôi mới được các bạn tình nguyện viên kể lại) những người phía sau chỉ được ăn cơm với muối vừng mà thôi. Thế là trong bữa ăn, khi thầy trụ trì đọc 5 điều quán rằng: 1. Quán thức ăn này từ đâu mà có (“Quán” là theo cách nói của nhà Phật, dịch nôm na ra là Nghĩ); 2. Quán xem công đức của mình đủ để ăn thức ăn này chưa; 3. Quán thức ăn này để diệt Tham, Sân, Si. 4. Quán thức ăn này như thuốc chữa được tất thảy mọi tật bệnh; 5. Quán để thành đạo nghiệp nên ăn thức ăn này; thì ai nấy cũng đều rơm rớm nước mắt với nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau. Và tôi, những lúc này cảm thấy mình như vô cùng bé nhỏ. Bởi cái việc ăn uống tưởng chừng như đơn giản mỗi ngày, mỗi giờ ấy khi được thực hiện trong một bối cảnh với sự im ắng, trang nghiêm, thanh tịnh thì đã khiến những con người đầy toan tính, bụi bặm cũng tự dưng biến đổi mà dành trọn cho nhau những ưu ái, yêu thương. Vậy thì, tại sao bạn không thử chỉ một ngày thôi để thấy cả một thế giới khác đang mở ra, khác hẳn với thế giới của những ồn ào rôm rả thường ngày mà bạn và tôi đã thưởng thức suốt mấy chục năm trời…