Điều mà có lẽ cả đoàn chúng tôi không bao giờ quên được là cuộc hành trình trên con đường 14C huyền thoại.
Những thông tin mà tôi góp nhặt được về 14C còn quá ít ỏi, vả lại ngay từ khi lập cung, chốt đoàn, không ai nghĩ mình sẽ in dấu chân trên con đường ấy.
Sau một ngày dài vất vả trong những con đường làng quanh co đất đỏ ở gần đường 14B, cả đoàn chạy theo quốc lộ 14 từ Pleyku về Buôn Mê Thuột. Rời xa thành phố tinh tươm sạch sẽ, chúng tôi lên đường.
Cái biển chỉ báo QL 14C 60km làm tôi rạo rực. Tôi quyết định dừng xe để nói chuyện với cả đoàn. Vậy là đi, đi vào nơi mà chính chúng tôi còn không biết 14C thực sự như thế nào. Những đoạn đường rải nhựa sang loáng chỉ vẻn vẹn có vài cây số, khiêm nhường nhường chỗ cho những đoạn đường đầy bụi đỏ, cát trơn..
Chúng tôi đi qua những buôn làng buồn tẻ, những vườn hồ tiêu xanh miên man trong nắng tháng 3 và đi qua cả những ánh mắt trong veo ngơ ngáo của những đứa trẻ vùng núi đại ngàn… để đến với những cánh rừng ảm đạm. Xung quanh con đường nhỏ mà chúng tôi đi, thi thoảng lại hiện lên những đám cháy rừng. Phải rồi, Tây Nguyên đang mùa khô. Có đi qua những vùng đất ấy, chúng tôi mới hiểu được điều mà đã từng đọc trong sách giáo khoa, rằng có những cơn cháy rừng âm ỷ kéo dài suốt mùa khô hạn nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Giữa trưa nắng, đoàn xe của chúng tôi cứ mải miết đi… Trên bản đồ định vị, chúng tôi còn không biết mình đang đi đâu.
Một vài người trong đoàn bắt đầu run tay, mồ hôi của lái xe vã ra như tắm, không rõ vì nắng nóng hay vì cố gắng giữ cho bánh xe khỏi trôi đi trên những con đường cát lún sâu đến nửa bánh xe. Có lẽ vì tất cả.
Cái cảm giác mình sắp bắt gặp con đường biên giới ấy, làm tôi cảm thấy phấn chấn vô cùng.
Biên giới hiện dần ra trước mắt. Cả đoàn dừng chân tại một thị trấn nhỏ có cái tên Eamer. Tôi vẫn thường trêu mọi người mỗi khi thấy khu dân cư hay làng bản nào đó là bắt gặp ánh sang văn minh. Dù ánh sang lần này chỉ rất nhỏ nhoi. Sau khi trình báo với đồn biên phòng Eamer, chúng tôi đi qua 1 con suối nước trong vắt… 14C thực sự hiện ra.
Cái từ Quốc lộ mà người ta dành cho nó phải chăng quá xa xỉ, bởi cái quốc lộ ấy cũng chỉ giống như một con đường mòn đất đỏ xuyên qua những khu rừng xanh mải miết.
Vẫn là bụi đỏ, là nắng chói chang…
Cả đoàn đến với đồn biên phòng 729 bây giờ có tên mới và trụ sở mới, cách biên giới đúng 1km. Sau màn chào hỏi, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.
Xe của tôi sắp hết xăng, một xe khác mất chìa khóa điện…
Sau vài chục Km đường rừng, mọi người đành dừng chân bên một gốc cây to.
Nước uống bắt đầu hết, Áo mưa được trải ra để dành cho một giấc ngủ trưa tạm bợ. Các xế xuống tinh thần, nhìn chiếc xe mất chìa khóa mà long nặng trĩu.
Chúng tôi phải về đến thành phố Ban Mê trước trời tối, vậy mà hơn 2h chiều, giữa khoảng rừng vắng lặng không một bóng người, có tiếng hát chúc mừng sinh nhật cất lên.
Sẽ là một kỷ niệm không thể quên trên con đường 14C ngầu đỏ, một kỷ niệm đáng nhớ của những thành viên lần đầu tiên đi phượt. Có thể với một ai đó, đây cũng sẽ là lần phượt duy nhất trong cuộc đời… Tôi không còn dám chắc.
Sau những nỗ lực, hi vọng và cuối cùng chúng tôi cũng được lên đường. Quãng đường trở về với văn minh mới thực sự là cơn ác mộng.
Tôi không tin là đoàn mình đã đi qua những con đường toàn đá gồ ghề như thế, Easup giờ này thật xa xôi, Ban Mê cũng thật xa xôi.
Tốc độ của đoàn bị chậm lại, những khuôn mặt không còn háo hức như lúc vừa bước chân vào lối rẽ đi 14C…
Cuối cùng chúng tôi cũng về tới thành phố khi trời chập choạng tối.
Có những lời trách móc, những giận hờn… tất cả sẽ qua đi và sẽ là kỷ niệm không thể quên khi lần đầu tiên chúng tôi đặt chân lên con đường 14C huyền thoại.