Trong kí ức của những người dân đầu tiên ra lập nghiệp ở đảo Thổ Chu, có lẽ những ngày đầu tháng 8/1997 là một trong những kí ức sẽ còn lâu lắm mới phai nhòa. Bãi Dong và bãi Ngự toàn xác của tàu thuyền và ngư dân bị nạn từ các tỉnh Cà Mau, Kiên Giang…..Ngày nay Thổ Chu là một đảo quân sự, chưa bao giờ những chữ “đảo xa” “đảo quân sự” lại đúng nghĩa như vậy khi bạn vừa đặt chân lên đảo. Không biết có nên so sánh Thổ Chu với Đà Lạt hay không vì cả đảo được bao phủ bởi những rừng cây cao, xanh tốt, khí hậu mát mẻ. Những con đường do công binh làm chạy ngoằn ngoèo lên các đỉnh núi, hai bên là những hàng cây mát rượi, bóng nó phủ xuống che hết cả ánh nắng nắng chiều. Đảo quân sự có nhiều qui định riêng của họ….
Hồi chiều con bác Hai có gọi điện hỏi thăm, mình cũng nói nỗi băn khoăn duy nhất “….em không biết em có làm ảnh hưởng gì nhà mình không nữa vì dù sao Bố anh cũng là người kì cựu trên đảo, em nghĩ chắc bên biên phòng cũng sẽ hỏi Bác ấy này nọ phải không anh…”. Anh cười xuề xòa nói nói không có gì, qui định của đảo vốn là thế mà, đừng để ý và rồi “…anh em mình có dịp gặp nhau là quí lắm, ai thay đổi số điện thoại thì phải cho nhau biết nha. Em ở Sài Gòn đi thăm anh dễ chứ dân ở Thổ Chu muốn đi Sài Gòn thì phải làm cả năm mới có tiền đi ghe, đi đò lên Sài Gòn. Mà dễ gì, anh em mình sẽ có dịp gặp lại mà…..”. Tối hôm đó trời Thổ Chu mưa rả rích, gió thổi từng cơn báo hiệu áp thấp nhiệt đới sắp vào, được ngồi đó nhâm nhi ly rượu, ăn bữa cơm chung với gia đình bác Hai, nghe mọi người hát đờn ca tài tử. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, thật đơn giản nhưng có lẽ chưa có một local show nào mình có dịp join lại chứa nhiều cảm xúc hơn như thế…..
Thổ Chu ở nơi Tây Nam tổ quốc….
Hồi chiều con bác Hai có gọi điện hỏi thăm, mình cũng nói nỗi băn khoăn duy nhất “….em không biết em có làm ảnh hưởng gì nhà mình không nữa vì dù sao Bố anh cũng là người kì cựu trên đảo, em nghĩ chắc bên biên phòng cũng sẽ hỏi Bác ấy này nọ phải không anh…”. Anh cười xuề xòa nói nói không có gì, qui định của đảo vốn là thế mà, đừng để ý và rồi “…anh em mình có dịp gặp nhau là quí lắm, ai thay đổi số điện thoại thì phải cho nhau biết nha. Em ở Sài Gòn đi thăm anh dễ chứ dân ở Thổ Chu muốn đi Sài Gòn thì phải làm cả năm mới có tiền đi ghe, đi đò lên Sài Gòn. Mà dễ gì, anh em mình sẽ có dịp gặp lại mà…..”. Tối hôm đó trời Thổ Chu mưa rả rích, gió thổi từng cơn báo hiệu áp thấp nhiệt đới sắp vào, được ngồi đó nhâm nhi ly rượu, ăn bữa cơm chung với gia đình bác Hai, nghe mọi người hát đờn ca tài tử. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, thật đơn giản nhưng có lẽ chưa có một local show nào mình có dịp join lại chứa nhiều cảm xúc hơn như thế…..
Thổ Chu ở nơi Tây Nam tổ quốc….
