What's new

Viết cho Anh – xế có đôi Mắt Đen của em

jamebon000

Phượt tử
Đây là một bài của 1 bạn share trên face thì phải mình thấy khá hay và thụ vị nên share cho mọi người cùng đọc
Nếu có thể quay ngược thời gian, em sẽ ko để anh phải nói: Đừng làm tổn thương anh.
Em post lên đây bởi em biết – Anh sẽ đọc được và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trả lời: “Anh đây” khi nghe điện của em.

9.jpg


Em tình cờ quen Anh trong chuyến Mộc Châu. Chuyến đó em ko phải ôm của A vì anh đi độc hành, anh nhận nhiệm vụ chở đồ đoàn cho cả đoàn. Ko biết có phải anh hay đi 1 mình nên phải chuẩn bị đủ mọi thứ như săm lốp, bơm hơi, dụng cụ sửa xe hay ko mà chiếc xe anh đi có 2 chiếc túi đeo 2 bên toàn dụng cụ treo lủng lẳng. Vì đi 1 mình đã thế lại nhận nhiệm vụ là chốt đoàn, đi cuối đoàn trong khi các xe đi trước toàn đi có cặp, cười nói tíu tít với nhau trên suốt chặng đường, những lúc dừng nghỉ nên chắc anh cô đơn lắm.

Chuyến ấy, đoàn 2 lần có xe bị thủng săm, và anh cho mọi người thấy thế nào là vai trò 1 người chốt đoàn tin cậy. Loáng 1 cái anh đã sửa xong, đoàn tiếp tục lên đường.

Chẳng hiểu sao em có cảm tình với anh ngay từ chuyến ấy, em lấm lét nhìn trộm anh, quan tâm trộm, lén lút như trẻ con mắc lỗi bị bắt quả tang. Mỗi khi đoàn dừng, em chẳng thèm quan tâm xế của em mà chỉ đợi có cơ hội là chạy lại gần anh, đưa anh chai nước và cầu xin anh sẽ nhận lấy.

Ko, lần đầu tiên em đưa chai nước cho anh, anh đã ko nhận hoặc anh đã nhận nhưng từ chối rất khéo, anh nói a ko khát. Em chăm xế của em đi, cậu ấy cần người chăm hơn, anh đi 1 mình quen nên tự lo cho bản thân đc.

Tối hôm đấy, đoàn ngủ nhà sàn homestay ở bản Áng. Anh ngồi đàn hát cùng cả đoàn, giọng hát anh ấm, vang và anh hay pha trò khiến cả đoàn đều vui vẻ, cười nói ko ngớt. Anh có đôi mắt đen, đến tận khoảnh khắc ấy, dưới ánh lửa bập bùng em mới nhận ra đôi mắt ấy có ẩn chứa điều gì tận sâu bên trong. Anh cười nói nhưng giấu tận trong đáy lòng mình 1 nỗi buồn mênh mang, ko ai giải thích được.
Hôm ấy, em và các bạn nữ đi ngủ nửa nhà bên này, anh và các xế ngủ bên kia, ngăn cách nhau bởi 1 tấm rido.

Em khó ngủ bởi em bị ám ảnh đôi mắt của anh, trằn trọc cả đêm ko ngủ được. Nhiều lần em muốn kéo tấm rido xem anh đã ngủ chưa nhưng ko dám, đến nửa đêm e nghe trong gió tiếng ai thở dài, tiếng thở rất khẽ nhưng em nghe rõ mồn một như ở ngay bên tai mình.

Em nhìn qua cửa sổ thấy anh đang ngồi bên đống lửa, cả đêm đấy anh thức. Em ở trên nhà, nằm nghĩ vu vơ rồi tự lúc nào chìm vào giấc ngủ quên mất sự có mặt của anh trong đêm sương lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, mọi việc diễn ra bình thường, em vẫn lén nhìn anh, anh biết nhưng ko phản ứng gì. Đến tận khi đoàn đã về tới Hà Nội em vẫn ko tin chuyến đi đã kết thúc, đoàn chia tay, em ko còn được nhìn sâu vào đôi mắt đen ấy nữa.

Bỗng dưng giữa tuần sau anh nhắn tin: Đi Mẫu Sơn với anh, mùa này là mùa hoa Cẩm Tú Cầu. Em xốn sang, tim đập loạn nhịp nhưng e vẫn đủ tỉnh táo để trả lời. Vâng, anh đưa em theo với.
Chuyến đi đầu tiên của em với anh có lẽ có nhiều điều buồn cười nhất. Khi vừa lên xe anh hỏi em thích nghe nhạc gì?

Em trả lời: Em thích nghe nhạc đỏ, bố em ngày nào cũng mở rất to nên em nghe nhạc đỏ từ hồi còn chưa biết đọc, biết viết.

Mà anh hỏi thế để làm gì, ko phải anh hát nhạc đỏ cho em nghe chứ?
Anh bảo: Ko, anh hỏi để xem em có chung sở thích âm nhạc với anh ko? Nếu 2 người có gu âm nhạc quá khác nhau thì mọi thứ sẽ khác, ko thể hòa hợp đc.

Trong suốt chuyến đi anh kể em nghe về những chuyến trước đây, những gì anh thấy, những người anh gặp, những món ăn anh được ăn, những tình cảm anh nhận đc, những sẻ chia giúp đỡ trên từng chặng đường. Anh là 1 người từng trải, ngồi sau xe anh em có cảm giác an yên ...

Cứ thế, anh đưa em đi nhiều hơn, xa hơn. Ban đầu anh thường chọn điểm đến rồi nhắn tin hay gọi điện hỏi em trước nhưng từ lúc nào anh đi theo sự sắp đặt của em. Mỗi lần lên các trang phượt, thấy những bức ảnh mọi người chia sẻ cho nhau về những bức ảnh đẹp như hoa cải, hoa dã quỳ, mùa lúa chín em đều nhắn cho anh ngay và bảo: Em thích đi chỗ này

Anh trả lời: Cuối tuần này em sẽ được tới đó
Và mỗi khi anh thông báo như thế, y như rằng cuối tuần em lại được ngồi sau xe anh, được ôm chặt lấy anh và được anh đưa đi trên mọi nẻo đường ...
Cảm giác đi bên anh bình yên đến lạ, em ko phải lo nghĩ ngày mai giảng đường, cứ thế cuộc sống của em, 1 cô gái 22 tuổi trôi qua với những tấm ảnh check-in về treo stt khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi sao được đi nhiều nơi thế.

Tự khi nào, tự bao giờ em có cảm giác mình may mắn hơn tất thảy mọi người vì có anh, anh ở bên chở che em trên những chặng đường, quan tâm lo lắng khi em ốm hoặc có triệu chứng ốm. Em nhớ những hôm em giả ốm để được anh quan tâm, anh mang cả đồ ăn tới KTX rồi nhờ người mang vào tận phòng cho em kèm theo mảnh giấy: Mau khỏe em nhé

Những lúc ấy anh biết em giả vờ nên ko gặp mà chỉ để lại mảnh giấy vì anh biết, em sẽ mở ra đọc lại mảnh giấy đó cả trăm lần mặc dù em đã biết nội dung mảnh giấy đó là gì, em mở ra để nhìn nét chữ, hình dung ra tâm trạng của anh khi viết cho em.

Em là cô gái thích bay nhảy nên có anh, em như được chắp thêm đôi cánh. Em nói với anh em thích đi Hà Giang mùa hoa tam giác mạch. Anh nói: tháng 9 anh đưa em đi.
Em như 1 người đang mơ giữa đời thường nên lắm lúc nghĩ mình nghiễm nhiên được hưởng thụ vậy.

Khi cần đi chơi, có anh.
Khi cần ăn kem Tràng Tiền, có anh
Khi muốn xem phim, có anh.
Khi muốn tâm sự, có anh.

Mọi thứ tưởng chừng như mỹ mãn, như chỉ dành cho em ấy em đã vô tư quá mà đánh đổ tất cả.
Cuối tháng 8, chỉ còn 1 tuần nữa là đến dịp nghỉ lễ 2-9 anh nói đã sắp xếp mọi thứ để đưa em đi Hà Giang. Em vui sướng như ở trên mây vì giấc mơ tới nơi có con đèo Mã Pí Lèng sắp thành hiện thực. Em sẽ đòi bằng được anh mua cho em bó hoa tam giác mạch để cài lên mái tóc và anh chụp em cùng hoa, cùng đá, cùng con đường Hạnh Phúc trên phố cổ Đồng Văn.

Giấc mơ tưởng chừng đã đến trong tầm tay nhưng em vô tâm đánh vỡ tất cả.
Chỉ còn 2 ngày nữa là chuyến đi khởi hành, em thông báo với anh: Ngày mai em đi với chị gái đi Hạ Long. Chị em mua được cặp vé du thuyền giá rẻ 1999k dành cho 2 người, được ăn, ở 3 ngày trên du thuyền Paradise Cruise ngoài Hạ Long.

Em vẫn nhớ đôi mắt anh nhìn em khi ấy, đôi mắt đen ko còn sâu hun hút mà tối sầm lại. Anh bảo: Em đã đồng ý đi Hà Giang với anh rồi mà.
Anh nói thêm, quyết định là ở em nhưng “đừng làm anh tổn thương”
Anh ngược đường, ngược nắng để đưa em đi đến những nơi em muốn đi, đưa em tới những mùa hoa em muốn tới, vậy mà phút cuối cùng, chuyến đi anh giành trọn cho em thì em lại từ chối.
Em ngốc nghếch như cái tuổi của em vậy – 1 cô gái 22 tuổi chưa hiểu được ý tứ của người đàn ông trong câu nói: Đừng làm tổn thương anh
Em hồn nhiên nghĩ, Đồ Ngốc, em đi với chị gái chứ có phải đi với anh nào đâu mà lại làm anh tổn thương được chứ.

Ngày đó đã tới, 2-9 như đã hẹn, anh vẫn đến trước cổng KTX đón em như kế hoạch ban đầu và em đã ko ra. Anh cũng chẳng thèm gọi điện, anh đến để em biết chuyến đi này dành cho em, yêu thương này dành cho em, nhận lấy hay từ chối là do em quyết định.

Em đi Hạ Long về liền tíu tít gọi anh, khoe anh những món em được ăn, những người nước ngoài em được gặp trên du thuyền, những cảnh đẹp em được thấy trên cả hành trình. Những ánh sáng lấp lánh trong đêm, trên bầu trời sao Hạ Long lung linh, huyền ảo vô thường.

Đấy chỉ là những gì em tưởng tượng ra bởi sau khi em đi Hạ Long về anh ko còn gặp em nữa, có chăng chỉ những phút lướt qua đời nhau. Em biết anh giận nhưng ko ngờ anh bị tổn thương đến thế.
Em hỏi những người lớn, tham gia các diễn đàn tâm sự eva để hiểu tâm sự đàn ông và hiểu ra khi anh nói: Đừng làm tổn thương anh đấy mới là vế đầu, còn 1 điều anh chưa nói và giờ đây, sau gần 2 năm xa anh em mới hiểu làm tổn thương anh chính là làm đau em.

Em là cô gái yêu thích phượt, em tiếp tục dấn mình vào những chuyến đi để quên anh hoặc quen với cảm giác ko còn anh ở bên. Mỗi chuyến đi em tham gia với tư cách 1 ôm lẻ, được lead sắp xếp cho đi với nhiều xế khác nhau nhưng ko 1 ai cho em cảm giác ấm áp, thân thuộc, bình yên như ở bên anh. Em cảm giác mình cô đơn, lạc lõng giữa cả đoàn cười nói vô tư, em them muốn được nhìn thấy đôi MẮT ĐEN của em.

2 năm qua e đi nhiều nơi hơn, em đi xa hơn nhưng chỉ mỗi Hà Giang em chưa đi bởi em đợi 1 ngày nào đó, anh trở lại và đưa em đi Hà Giang như những gì tốt đẹp nhất anh đã từng dành cho em.
2 năm trong cuộc đời mỗi người ko phải là dài, em đã ra trường, đi làm, kinh tế ổn định, được đi nhiều nơi nhưng ko lúc nào em ko nhớ về anh. Mỗi lần đi đâu em vẫn nhắn tin thông báo cho anh biết chỉ để nhận lại lời nhắn: Em đi an toàn

Anh vẫn ở đây, gần em nhưng xa xôi quá, em hẹn anh ko gặp, gọi điện anh ko nghe. Em chỉ là 1 cô bé ngốc ngếch 22 tuổi, làm sao em hiểu hết được làm tổn thương 1 người đàn ông sẽ gây hậu quả thế nào.

Em thèm được nghe tiếng “Anh đây” mỗi khi gọi điện cho anh nhưng những âm thanh ấy quá xa mất rồi. Em thèm cái ôm ấm áp, cảm giác an yên khi ở sau xe anh, thèm những cái cụng trán nói em ngốc ơi là ngốc ...

Nếu có thể quay ngược được thời gian em sẽ ko bjo để anh phải nói:
Đừng làm tổn thương anh
P/S: Em bây giờ đã là cô gái 24 tuổi – em đợi anh thủ thỉ 1 tiếng đồ ngốc vào tai em

Nguồn copy:http://www.taigamekool.com/2016/03/viet-cho-anh-xe-co-oi-mat-en-cua-em.html
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,563
Bài viết
1,153,709
Members
190,126
Latest member
ThanhDuyStore
Back
Top