What's new

[Chia sẻ] 35 ngày ở Nhật

35 ngày, thời gian quá dài cho một chuyến đi, ở duy nhất một nước? Nhật mà, đi chi lâu vậy? Tiền nào chịu cho nổi. Nhiều người cứ thắc mắc nhiêu đó làm tôi cũng đắn đo đôi chút nhưng cuối cùng cũng đi. Đến rồi mới thấy 35 ngày có thấm vào đâu, vẫn là chạy nước rút vì những nơi muốn đến tính ra nhiều quá.

Đáng lẽ đã đến Nhật vào 5 năm trước, khi cơn sốt tôi dành cho xứ hoa anh đào đang ở 39.8 độ C. Nóng hực phải chườm đá cả tháng. Đùng một cái sóng thần ập đến, nước Nhật mất mát quá nhiều từ con người, tài sản đến cây cỏ đến không khí sạch. Tôi cũng mất một phần nhỏ xíu so với họ, nhưng lớn lớn so với tài sản trong tài khoản lúcđó. Số là mọi thứ đã đặt trước trả tiền rồi nên dù là thiên tai vẫn không lấy lại 100%.

Bây giờ già hơn, chín chắn và nhiều kinh nghiệm đi hơn. Nhất là sốt đã hạ nhiệt, mát rười rượi nên khi đặt chân lên đất Nhật ít vồn vã hơn tôi tưởng. Có lẽ một phần vì toan tính đi Châu Âu tìm hoa thơm cỏ quen (như đã nói nhiều lần) nhưng bao nhiêu chuyện lùm xùm, sợ lạc đạn nên thôi.

Nhật chẳng hề xa lạ với bạn và nhiều người. Còn tôi, lần đầu. Cái gì đầu tiên cũng bỡ ngỡ và để lại ấn tượng sâu, có đẹp có xấu.

Ghé từ giữa tháng Ba.

Sạch và yên lặng quá. Đó là những cảm nhận đầu tiên khi mới đến. Sau hơn 3 tuần, qua nhiều thành phố, vẫn là sạch và yên. Không phải ở đâu cũng vậy nhưng hầu hết. Tiếng nhắc để điện thoại di động ở chế độ run và tránh trả lời máy vẫn nghe mỗi ngày trên xe lửa. Người ta vẫn dán mắt vào điện thoại nhưng không một âm thanh, người đọc sách, người ngủ, người nhìn tôi trân trân, hay cười mỉm. Ai biết tại sao. Nhà hàng đang có khách rất đông mà nhìn bên ngoài tưởng bữa nay nghỉ bán. Cho đến tông quần áo họ mặc cũng mang một vẻ trầm tối, lặng lẽ. Trừ màu tóc.
Thấy ai mặc xanh đỏ tím vàng khỏi cần họ mở miệng cũng biết người đó chỉ ghé đây chơi. Kinh nghiệm cá nhân nên khỏi nhìn đâu cho xa.

Thời gian rộng. Đủ cho mình trải nghiệm những cách ăn ở, đi lại ( chủ yếu vẫn bằng train) và va chạm với những người khác nhau.

Một Takayama đẹp cổ như người già. Phố nhỏ, yên. Ấn tượng với hai chú khỉ trên cầu gì đó gần chợ. Gì chứ sau tiếng Đức, tiếng Nhật coi bộ khó thứ hai. Khiêng valy mình vào phòng là hai bác gái nhỏ người chắc đã quá sáu mươi. Nặng nha, tự nói tự hiểu. Giằng lại cách nào cũng không xong, thôi buông. Hình như số lượng người sống khỏe sống thọ đông nhất ở Nhật thì phải.

Một Toyama trẻ hơn, ồn ào hơn. Lần đầu ở Airbnb, với tấm bảng nhỏ hình chữ nhật "welcome... " treo lủng lẳng trước phòng đã đạt điểm 90.

Matsumoto castle với tôi cho đến bây giờ vẫn là đẹp nhất dù lúc đến vườn hoa mới lấm tấm nở. Cho điểm nhỉn hơn cả Himeji. Mỗi nơi mang vẻ đẹp riêng. Hơi thiên vị nên sẽ có nhiều người lên tiếng đây.

Manazuru nhỏ như một làng chài thời đại mà tôi chưa từng nghe nhắc đến mặc dù ở gần Odawara và Hakone. Con đường về nhà lên xuống dốc bất chợt, nhà được giấu trong cái hẻm bé xíu lên mấy bậc tam cấp, thêm hàng cây nửa lớn nửa bonsai trước nhà. Vì mấy thứ linh tinh như thế mà tôi đã chọn nơi này. Buổi sáng, kéo vẹt cánh cửa mỏng, cái lạnh thoảng vào nhà mang theo mấy chùm nắng non đầu xuân. Đôi chân dưới bàn được sưởi, tay vân vê ly trà thô ấm. Mùi trà xanh quyện vào với cái trong trẻo sớm mai, ước gì đừng đi nữa.
Vậy mà hai ngày sau lại bùi ngùi kéo valy ra cửa. Bước tới giữa bậc thềm còn quay lại hỏi bạn chủ nhà ở dài hạn chắc rẻ hơn nhiều chứ ha?

Rồi leo núi tìm mây. Lake Ashi hôm đó gần như chìm trong mây. Tuyết rơi lả tả.

Rồi mưa ở Takamatsu, băng qua cây cầu Great Seto Bridge dài ơi là dài, cảnh đẹp trên đoạn này theo tôi nên thêm vào list phải đến nếu ai đi xuống hướng Hiroshima. Rồi còn món mì sanuki udon đặc sản bên đất này cũng thêm vào list ẩm thực nhé. Cảnh đẹp đồ ăn ngon lại thêm vụ bỏ quên máy ảnh trên xe lửa. Nhớ hoài.

Ueno park đẹp, hoa ngập trời người ngập đường. Đi vì hoa mà ồn ào nhức đầu quá bèn qua bên Yokohama ở, cả đường hoa là của riêng mười mấy mạng lác đác. Hoa trèo ngập hai bên bờ sông.

Rồi Yamadera với 1000 mấy bậc thang. Hoa chưa nở cũng chẳng phải thu mà đẹp ngất cần người đỡ. Cheo leo ở lưng núi, lưng đèo. Nói rồi, sau này muốn đi tu vì bất cứ lý do nào cũng sẽ cuốn gói qua đây.

Một buổi xế chiều lạnh teo, mưa lâm râm lại ghé Ginzan Onsen. Làng nằm lọt thỏm giữa núi. Con đường đến đó cũng chẳng êm ái gì, xe bus thuộc loại xe cổ đi như cưỡi ngựa. Hai khách, một tài. Đi về y chang. Tuyết còn nhiều, đã tan cũng nhiều nên lạnh co ro. Hai dãy phố dọc theo dòng nước chìm lờ mờ trong sương, trong khói bốc lên từ đặc sản của vùng là nước khoáng.

Rồi một sáng ở Nara, vừa phơi nắng vừa uống cà phê trong vườn một Airbnb lớn tuổi. Tulip nở đầy, đủ màu. Hồng mới ra đọt nọn, xanh bóng. Chắc là tường vi nhiều hơn. Trong góc lơ thơ mấy cọng hành, mấy ngọn rau húng.

8:45 tối một ngày khác. Ngồi trên bậc thềm trước Notre Dame Kobe xem nhạc nước. Cảm giác không quen. Tôi không rành về nhạc nhưng hôm đó đã nhắm mắt lại một chút (vì mỏi?) , tưởng mình đang ở đâu đó trong “Troy”. Khi hai đối thủ đang cầm kiếm sẵn sàng nhắm thẳng tim đối phương, đằng sau họ là biển quân đang chực xông vào.

Tạm thời chỉ nháp bi nhiêu. Coi bộ ấn tượng đẹp hơi nhiều, phần không đẹp sẽ chi tiết sau.

...Tôi đang đi
Bao giờ bạn bước qua ngạch cửa?
Cứ đi đi mà
Thả hồn vào từng ô cửa lắm lúc đầy hoa.
 
Chuyện về anh nhạc công chơi cello bị mất việc, đành phải bán cây đàn mắc ơi là mắc tậu chưa được bao lâu. Bỏ Tokyo dắt vợ về nhà ba mẹ ở Yamagata. Con đường nhỏ như đường đê dẫn vào nhà. Trong nhà tối om, vừa vào cửa gặp ngay nhà bếp vì ba mẹ anh từng mở quán ăn. Vài cái ghế cao kê ngay quầy. Cái nhà tắm lâu đời, bà chủ với chiếc khăn tơ, và một mớ chuyện hàng xóm được mấy làn khói chứng kiến bao đời qua. Tiếng đàn trong đêm khuya. Tiếng đàn trên bờ đê ngân theo nắng, dội từ dòng suối trong vắt đến những cánh đồng khô, đến những dãy núi tuyết phủ trắng. Tiếng đàn giữa bàn tiệc ba người và những nắp quan tài được lau chùi kỹ lưỡng. “Departures” gom lại nhiều chuyến đi không trở lại nhưng cũng không ít những cuộc đi ngắn và nhiều bận trở về.

Một năm qua đã quên nhiều.

Khi coi phim thấy lại nhiều cảnh quen quen, nghe lại cái yên lặng của miền quê cách Tokyo gần bốn tiếng đi xe lửa.

Nơi duy nhất ăn tối cùng một quán đến hai đêm. Một quán ăn gia đình nhỏ. Ông nấu, bà phục vụ trà và lau dọn, cô con gái giao tiếp bưng bê. Quán nhỏ đủ kê hai cái bàn ngồi bệt, mỗi bàn bốn người. Hai bàn nhỏ hai ghế. Và bốn ghế cao ngồi sát quầy. Menu chỉ có vài món, khách lai rai. Hình như họ chỉ cần như thế, nhàn nhã, trò chuyện với khách, cùng coi vài lượt bơi lội trên TV và hô lớn ủng hộ. Mình cũng cần có vậy khi bên ngoài đầy gió, rét căm. Cơm trắng ăn với cá nướng và cải mặn. Trà ấm.

Yamagata là nơi ít chụp hình nhất vì đã sống mấy ngày thư thả như người dân nơi này, lo hưởng thụ rảnh đâu lấy máy ra chụp. Sáng dậy trễ, ăn sáng rồi đi bộ một vòng. Ngày nào cũng dừng lại tiệm hoa lâu nhất, tươi đẹp quá mà cũng mắc quá. Sau đó đi bộ ra ga đón xe đến một phố nào đó lân cận. Yamadera, Ginzan Onsen, Kaminoyama, Yonezawa và xa nhất là Fukushima. Những ngày khách du lịch chưa chen chân trên các con đường quê quê. Hoa chưa rộ và khách lạ chỉ có mấy mình.

Nhớ mùi khoai nướng “trong khạp” ở Kaminoyama. Đi ngang thấy cái khạp với hàng chữ không biết nói gì, tò mò nên thò đầu vô hỏi ông chủ. Ổng chỉ cười không trả lời, ra mở nắp, khói phà ra mang theo mùi khoai nướng thơm cả khúc đường. Ngọt và nóng hổi. Có những chuyện nhỏ xíu như thế đọng lại, hay nhắc nhớ về cả chuyến đi dài…no bụng.

Lại nhớ về lần đi taxi duy nhất trong gần cả tháng. Buổi sáng cuối cùng rời phía Băc xuôi Nam. Hôm đó mưa ướt sũng từ Yamagata đến Nara. Hoa rụng trắng dọc đường.

33546875725_2f16013cd5_z.jpg

Yamagata hoa mới nở cỡ này thôi

33507114126_2d8e552bc2_z.jpg

Cơm ở “quán quen”

33163030680_b92a2d2875_z.jpg

Góc sân ở Samurai District/Street, Kaminoyama
32732262173_d3149dc5fc_z.jpg


33505791576_5a27f575f9_z.jpg

Nhìn vậy chứ mở nắp ra thơm cả khúc đường

33505720766_a67589e981_z.jpg

Ở Fukushima hay bắt gặp tượng lạ

33546834505_466a1a065e_z.jpg

Ta đã ở kia ràng buộc mấy chừng…
 
Last edited:
Có nhiều nơi đã đi qua mỗi lần nhớ lại tùy theo nơi nào, ở đâu, khoảng thời gian nào sẽ gợi lại những điều khác nhau. Có thể là một màu đặc trưng nào đó, một con đường, một mùi hương, một món ăn, một câu nói hay một cái nhìn. Những điều này chưa hẳn là những điều mình thích hay hài lòng nhưng bằng cách nào đó đã ở lại trong ký ức lâu và rõ nhất. Và mỗi khi bắt gặp lại hay có cảm giác từa tựa thì hoặc là có chút nao nao, hoặc là mỉm cười vu vơ hoặc là đá đại thứ gì đó đang ở dưới chân nghe “xoảng” một tiếng và bước tiếp...

Ăn trưa nhằm lúc TV đang chiếu “Silk”. Tuyết trắng xoá. Những con ngựa đang cúi đầu đi từng bước chậm trên triền núi. Những người đàn ông áo mũ lù xù, cả Tây cả Nhật đang trên đường đi kiếm…tằm. Chiều trên đường lái xe về vẫn nghĩ tới mấy cảnh phim, như vẫn còn nghe tiếng nhạc. Nhẹ, có chút ray rức.

Nãy giờ search thì ra phim có đoạn quay ở Sakata, thuộc vùng Yamagata. Một nơi nổi tiếng với những đồng lúa, vựa gạo lớn của Nhật. Một nơi có dãy nhà gỗ khoảng mười căn nằm sát cạnh nhau từng được dùng để chứa gạo. Sankyo Soko Warehouse. Ảnh con đường dọc dãy nhà này dễ bắt gặp nhất, có lẽ là nơi ai cũng đi qua khi đến Sakata với hàng cây cổ thụ có táng lá chồm ngang chạm vào những nóc nhọn. Nhìn rất thơ, bất kể mùa nào.

Giờ mới biết nhiều cảnh trong phim Oshin đã được quay ở Sakata. Nhớ hồi đó từng mê phim này. Lâu quá giờ quên hết chi tiết, chỉ nhớ cô bé Oshin lơ ngơ về nhà chủ lúc nhỏ, nhớ chuyện mỗi sáng họ nắm cơm từ tờ mờ sáng để đem ra đồng ăn, những nồi củ cải trắng được giã ra để ăn độn..

Một phim khác chẳng có liên quan gì đến Nhật nhưng khi xem chẳng hiểu sao lại nghĩ về Nhật là “Night train to Lisbon”. Chuyện về một người thầy giáo bỏ lớp học mình đang dạy bước lên chuyến tàu đêm từ Bern đi Lisbon chỉ vì một cô gái bỏ lại cái áo khoác đỏ với một cuốn sách cũ mà vừa nhìn thấy hình tác giả, đọc mấy dòng đầu ông đã bỏ lại tất cả. Trong sách có kẹp tấm vé tàu. Chỉ còn mười lăm phút là xe chạy. Căn phòng trọ cũ sờn với chiếc giường, tủ áo và màn cửa sổ dày. Những con đường dốc ở Lisbon. Cặp kiếng mới. Những chuyến phà. Những bao thuốc lá. Dù tác giả cuốn sách kia không còn trên đời nữa nhưng những nhân vật trong sách vẫn sống, họ đã già đi nhiều, cảnh cũ vẫn còn và những điều được kể lại như chưa xa lắm. Tiếng đàn guitar và cảnh ở sân ga làm tôi nhớ lại nhiều nơi mình đã qua. Chẳng bà con gì với cảnh Nhật cả nhưng câu cuối trong phim đã làm tôi nhớ những ngày ở Nhật. “Hay là ở lại, đừng đi nữa”.

Một cốc matcha beer uống gần nhà
Một góc đâu đó ở Yamagata
Một nơi chưa qua
Một nơi dừng lại
Một tiếng đàn chiều âm mãi trên vai.

40077314750_beeefca1f7_z.jpg


33163108540_ff88b3fe80_z.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,626
Bài viết
1,154,144
Members
190,153
Latest member
kientruckhangvinh
Back
Top