What's new

[Chia sẻ] Bình Dương Quy Nhơn và những cung đường...

Cuộc hành xác bắt đầu...

Báo thức reo inh ỏi lúc 3:00 sáng, đang lơ mơ với tay tắt báo thức như thường lệ chợt sực nhớ, thôi, chết mẹ... Hình như sáng nay bắt đầu đạp xe về Huế! Gần 1200km đang đợi mình, nghĩ tới đó xong là tỉnh cả ngủ. Đầu còn váng vất chút beer buổi nhậu chiều qua. Trước lúc nghỉ lễ dài ngày dịp 30/4, anh em trong công ty hẹn nhau tan làm ra quán ngay sau công ty làm bữa beer mừng ngày lao động. Bụng bảo dạ, mẹ, mấy thằng thèm beer lại lấy cớ chứ lao động quanh năm, có vẹo gì mà mừng, kiểu gì cũng phải nhất định từ chối thôi. Thế rồi nghe thằng mấy thằng ku bơm bơm mấy câu kiểu, không có anh còn gì vui, tụi em uống beer sao thiếu anh được… thế ếu nào lại gật, nghĩ lại già đầu tầm này tuổi rồi mà vẫn bị tụi nó giật dây, ngu vãi lều. Đằng nào cũng đã gật rồi, ra quán đóng liền 3 chai rồi đứng dậy bảo, tao xong, mai tao về quê sớm.

- Anh về bằng gì đấy? Máy bay hửm?
- Tao đạp xe về.

Mấy thằng cu em nhìn thằng anh, cười lắc lư kiểu, khứa này mới ba chai mà đã vờ say, chó nó tin... haha.

Mua con xe touring được gần năm, thời điểm mà bản thân tự nhiên thấy ngán chạy bộ tới tận cổ. Mấy năm nay vẫn loay hoay mãi với mấy cái marathon, rồi cũng có lúc đâm chán, thôi thử đạp xe xem có gì vui. Lệ thường cái gì mới mẻ cũng thấy hay, chăm tập, cũng tích lũy được trên dưới 100k/tuần, cuối tuần qưỡn đôi lúc đạp đi Dầu Tiếng, Đồng Nai… trong ba tháng từ tháng 4 đến tháng 6 tích lũy tổng cộng hơn 1100km đạp xe, tan nát luôn bộ lip, may được bảo hành miễn phí bởi Điện Máy Xanh,… Và rồi cái gì đến cũng phải đến, tại sao không đạp xe về Huế?!

Kế hoạch manh nha từ trước Tết nhưng mãi tới tháng 3 mới bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, sắm balo, mượn lều (lý do mang lều khá mơ mộng, cái này nói sau, hehe), đèn trước, đèn sau, tay nghỉ, áo mưa, túi ba ga, bình nước, săm xe... đủ cả. Book 3 ngày phép tổng cộng nghỉ được 9 ngày, vậy là chiến thôi. Cũng lên google map tính toán khoảng cách này nọ, ăn đâu, ngủ đâu, đoạn nào có chỗ nào có thế ngó nghiêng được, chơi đâu làm gì... Cả một cái sớ dài mấy trang toàn địa điểm dọc đường biển… Mũi này mũi nọ, hòn này hòn kia, có cả suối và thác... Ối dồi ơi cha mẹ ơi!!! Sau này đi về đọc lại cái danh sách này mà xấu hổ. Thôi kệ, ai chả có thời ngu dại, hehe.

Kế hoạch là đi càng sát biển càng tốt, đi đến chừng nào ngán (tận họng) biển thì thôi. Nhẩm tính tốc độ trung bình 20km/h, sáng dậy sớm đạp 5 tiếng, trưa trưa 9-10 giờ ra biển kiếm cái dù hóng gió, gọi trái dừa, đọc sách, nghỉ mệt, 2-3 giờ chiều đạp tiếp, ngày đạp 9-10 tiếng cũng ngót nghét 200km, 9 ngày lễ dư sức tới nhà... Tuy nhiên đời không như là mơ, hô hô…
 

Attachments

  • Deo ca.png
    Deo ca.png
    1.5 MB · Views: 6,099
Day 1: Thủ Dầu Một - Lagi - Vỡ mộng từ ngày đầu tiên...

Rời Thủ Dầu Một lúc 3 giờ rưỡi, con xe oằn lưng vì nặng. Loay hoay mãi mới dựng được nó lên … giữa đường. Làm một kiểu ảnh trước lúc xuất phát nào. Lên đường thôi! Đồng Nai thẳng tiến! Đến cầu An Hảo trời vẫn còn chưa sáng, bà con buổi sớm đạp xe tập thể dục dọc tuyến đường đông phết. Có tốp đến 20-30 người, lướt qua cái vèo, tốc độ dễ đến 40-45km/h. Kệ, hì hụi kéo con xe với đám balo lỉnh kỉnh lên tựa vào lan can cầu làm hớp nước đã. Sáng sớm trời khá mát mẻ, đoạn này còn sung sức, vẫn duy trì được tốc độ khoảng 20km/h. Từ đây nhìn qua hướng cầu Đồng Nai, cảng Đồng Nai, điện đóm sáng rực một vùng.

Qua khỏi Ajinomoto, rẽ vào QL51 trời vẫn còn tối. Đoạn này đường tối thực sự nguy hiểm cho dân đạp xe vào sáng sớm và là tuyến đường bắt buộc phải qua để đạp xe từ BD, HCM đi Bà Rịa, Vũng Tàu. Đường chả có đèn đóm gì, tối om. Đèn xe đạp bật lên cũng chỉ thấy được leo lét vài mét trước mặt. Làn đường sát bên thì mấy bác công vẫn điềm nhiên đạp ga như đã mua đường. Chưa kể lâu lâu có đám xe máy phân khối lớn không biết từ đâu rồ ga vọt lên, nẹt pô inh ỏi. Lạng lách giữa các làn xe ô tô. Lúc đấy chỉ muốn hét vào mặt tụi nó, đậu phộng tụi mày, vặn vặn mà cũng gọi là phượt hả, như tao đây này, đạp xe! Chạy động cơ chạy bằng cơm, hiểu chưa?! (đoạn này viết cho vui thôi chứ thực tế không đến nỗi sân si thế, hehe).

Tới Bà Rịa trời hửng sáng, mặt trời lên, nhiệt độ thay đổi nhanh đáng kể. Trời không chút gợn mây. Tấp đại vào quán café rửa mặt làm ly cà fe cho tỉnh táo, nhắn tin cho đám bạn, tao còn sống nha tụi bay, và tiếp tục lên đường.

Qua khỏi ngã ba rẽ vào núi Thị Vải, trời mới 9h sáng mà nắng tưởng như 11-12 giờ trưa. Bắt đầu thấy đuổi, nhưng vẫn ráng để duy trì tốc độ 20km/h…. Bài học số 1, đạp xe đường dài đừng bao giờ ráng! Dù gì cũng nên đạp vừa sức mới đi xa được, giữ ở tốc độ mà bản thân vẫn còn thấy thoải mái, chậm cũng được nhưng không được ráng vì nếu không bạn sẽ phải trả giá cho cả đoạn đường dài sau đó.

Và cũng chính đoạn này kẻ thù số một của chuyến hành trình bắt đầu xuất hiện… GIÓ! Kiểu này phải thay đổi chiến thuật gấp, tấp luôn vào quán nước mía, kiểu gì cũng phải bơm ít đường cái đã, vài giờ đồng hồ mà phải vào quán 2 lần, khó có thể chấp nhận được… Ôi cái kế hoạch nằm ườn bãi biển nghỉ trưa, uống nước dừa, đọc sách bãi biển biển coi như toang. (Giờ nghĩ lại tình tiết này vẫn còn thấy mắc cười =))) Thôi, không lang thang ngó nghiêng gì nữa, không check in check ọ gì nữa, và sớm nhận ra là mình đã đánh giá thấp hành trình xe đạp này! Lôi máy nhắn tin cho đứa bạn:"Đù má gió!" xong tiếp tục gò lưng ngược gió hướng về Long Hải. Thực ra gió cũng là một trong những thứ đã được tiên liệu trước lúc lên đường, xem dự báo thời tiết thấy hướng gió mùa này hướng Tây Nam, vậy là sẽ đi ngược gió, nhưng lúc đó chỉ nghĩ, ừ thì gió thì mát có sao đâu… Ha ha ha, mát mát cài đầu mày, mát đâu không thấy, nhiều lúc chỉ muốn chửi thề thôi, đặc biệt là đoạn đường sau này đi qua cánh đồng điện gió ở Ninh Thuận!

Lết tới được Long Hải lúc 12 giờ trưa, làm bát bún đậu mắm tôm, hơi buồn ngủ, tính lủi vào quán café võng chợp mắt tí, nhưng nhẩm tính thấy bị tụt lại khá xa so với kế hoạch, (Đích đến ngày đầu là Lagi), còn cả tám chục cây nữa nên lại phải bấm bụng, trùm mũ nón, găng tay, kính mát lên đường đi ra phía đèo Nước Ngọt. Có thể nói đây là một điểm checkin khá đẹp của ngày đầu tiên, từ mũi dôi ra của Đèo Nước Ngọt, nhìn ra cả một vùng biển mênh mông xanh ngát, lộng gió. Từ đây có thể nhìn thấy một dãi nhấp nhô bé xíu phía xa xa là bãi sau Vũng Tàu. Và cũng tại đây, đầu gối bắt đầu đưa ra những cảnh báo đầu tiên lúc leo dốc. Cảm giác đau này chưa gặp bao giờ trong suốt gần cả một năm đạp xe vừa qua, kể cả những lúc kiệt sức tì pê đan leo đỉnh núi Dinh hay lang thang cả ngày đi về Tây Ninh không nghỉ. Trong những chuyến đi trước đây, có những lúc bã người kiệt sức, chuột rút đến độ chỉ cần dừng đèn xanh đèn đỏ cũng có nguy cơ chuột rút ngã lăn ra đường, lần này không phải ở cơ, mà hình như xương đầu gối đang cạ vào nhau, kiểu đau này chưa gặp bao giờ! Tự an ủi, nếu mày chưa gặp điều gì đó trong đời, là do mày sống chưa đủ lâu thôi, ráng tí nữa được đổ dốc rồi, cố lên...hehe.
 
Day1..BD Lagi tiếp tục....

Đoạn đường ven biển Hồ Tràm Hồ Cốc là một đoạn đường khá đẹp và dễ đi, san sát cơ man là khu du lịch nghỉ dưỡng và các biệt thự. Không biết bao nhiêu tiền đã đổ vào đây nhưng có vẻ khi này thực sự chưa thu hút được du lịch như mong đợi. Hầu hết các nhà biện thự là trống, các khu tắm biển cũng khá thưa thớt người. Nếu chỉ xuống đây nghỉ dưỡng và tắm biển thì có thể nói hơi chán. Chỉ tắm biển và ngắm trời đất dù có dễ chịu đến đâu đi nữa, bãi biển có thơ mộng bao nhiêu đi nữa thì với người bình thường cũng khoảng đến ngày thứ ba là chán nếu không có việc gì khác để làm, và có lẽ nơi đây đang thiếu cái đó. Dịch vụ dồi dào nhưng không đa dạng thì cũng khó mà thu hút được du khách.

Dọc đường thình thoảng cũng có đoạn có cây cối, nhưng hơi nóng phả lên từ mặt đường cộng với mặt trời thiêu đốt từ trên, cảm giác như đang đi xuyên qua một lò hơi khổng lồ, phải liên tục dừng lại uống nước. Ngày đầu tiên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, cứ cắm đầu đạp, mệt là nghỉ, thấy bớt mệt là đạp… thực ra đạp kiểu tự phát này khó có thể hoạch định được cho những mục tiêu khoảng cách tiếp theo, vì chả biết lúc nào mệt, và cũng chả biết lúc nào hết mệt. Những ngày sau đó, tôi thường chia ra từng chặn nhỏ, trừ những đoạn nhiều đèo dốc ra, cứ đạp liên tục một giờ, có còn sức cũng dừng không ráng. Chưa đủ 1 giờ, dù đã mệt vẫn cố lết, chỉ có điều không ráng quá. Điều này với mục đích huấn luyện cho cơ thể thích nghi với việc vận động này trong vài ngày tới. Dù gì đi nữa cũng phải tìm cách thích nghi thôi. Đây cũng là điều nên được áp dụng nếu bạn thực hiện các dự án dài hơi, cho công việc hay cho chính mình. Chia ra từng chặng nhỏ, học cách thích nghi và đảm bảo mọi thứ luôn tiến về phía trước. Và lịch sử cũng đã chứng minh điều này, trong mọi biến cố thì kẻ sống sót không phải là kẻ mạnh nhất mà là kẻ có khả năng thích nghi tốt nhất! Muốn làm gì thì làm, phải sống sót được cái đã, đó là mục tiêu duy nhất hiện nay!

Trên đoạn này cũng gặp 2 tay cũng đạp xe đi phượt. Đầu tiên là một chú Mẽo hay Pháp gì đó quên rồi, đi cùng chiều, tuổi tầm ngoài 30, áo ba lỗ, cái quần cộc và cái nón kết là 3 thứ duy nhất trên người hắn. Nhìn nó xong nhìn lại minh, nón, khăn, mũ, đồ đạng lỉnh kỉnh như thằng dở người...Phía sau ba ga hắn chỉ ràng một cái túi nhỏ chắc ít áo quần và giấy tờ tùy thân. Hỏi qua thì hắn bảo tao đang đi Muôi Nế, Pan Tít, hi vọng tối là tới. Đu theo nó được một đoạn thì bảo mày đi trước đi, tao đi chậm ngắm cảnh tí, sắp tới chỗ dừng chân của tao rồi. Nói oai vậy thôi chứ thặc ra ra đang mệt bỏ mẹ, sức đâu mà đua nổi với nó. Hắn vui vẻ huơ tay rồi vọt lên, hình như gió và nắng chả động được gì đến hắn. Thứ hai là một chú, khoảng hăm mấy tuổi, đi ngược chiều. Đang ngồi nghỉ làm cái bánh gạo vệ đường lấy sức thì chú ấy vút qua cái vèo sau đó quành lại, hai bên qua lại tám được dăm phút rồi chia tay. Em ấy đap từ Bắc vào, đang là chặng cuối của hành trình rồi, tính tối là tới được Đồng Nai. Em ấy đạp để quyên góp quỹ chữa bệnh gì đấy cho trẻ em thì phải, nghe bảo thế mà chả thấy có băng rôn biểu ngữ gì, cũng chả hỏi quyên góp được bao nhiêu, nghe bảo đi đâu xin ngủ xin ăn ở đó và cập nhật thông tin lên website để kêu gọi đóng góp. Mình thú thật chả hứng thú gì với mấy chuyện đi rồi quyên góp kêu gọi này lắm nên nghe qua loa, chỉ cứ thắc mắc mỗi chuyện làm thế quái nào mà lao vun vút được ở cái đoạn toàn nắng và gió thế? Sau này nghĩ lại mới nghĩ ra, à thì ra nó đi xuôi gió. Bà mẹ, năm sau bố mà đi là sẽ đi hướng ngược lại như mài, lúc đấy Gió sẽ là bạn, không còn là kẻ thù nữa. Là bạn hay thù tùy trong từng trường hợp, hoàn cảnh khác nhau… (triết lý vãi nồi ra nhưng nghĩ lại nó cũng khá đúng, hehe)

Ra khỏi khu biệt thự nghỉ dưỡng Hồ Cốc, qua một đoạn rừng dương trước lúc vào quốc lộ 55 là một đoạn đường ven khá đẹp, đặc biệt là đoạn bãi biển Bình Châu, chỉ một vấn đề không nhỏ, vẫn lại là GIÓ. Gió mạnh tới mức khá khó để duy trì được tốc độ 10km/giờ, ngang tốc độ chạy bộ. Và nếu không ghì chân trên pedal, có cảm tưởng gió sẽ đẩy cả người và xe chạy tụt lùi. Dọc biển là các khối đá nằm rải rác, đủ các kích cỡ, sóng lớn đập rầm rầm và các tảng đá, bọt nước bắn tung tóe, cả một dãi dài bờ biển trắng xoá bọt nước...
 
Last edited:
Day1..BD Lagi ... Phù...xong ngày đầu tiên

Tới ngã ba nhập vào QL 55 đâu tầm 5h rưỡi chiều, quyết định ghé vào một quán bánh canh cá lóc ăn tối. May mà bánh canh khá ngon chứ không thì khá mà khó mà nuốt trôi vì … mệt. Chân vẫn ê ẩm từ đoạn đèo Nước Ngọt, và cảm giác đau nó tăng dần lên chứ không hề giảm. Trước đây với những kiểu đau và mệt lúc vận động, đặc biệt là lúc chạy bộ, tôi thường đọc câu thần chú: "Đau chỉ là tạm thời, mệt chỉ là tạm thời, có đi rồi sẽ có đến". Điều này, thú thật (một cách ngạc nhiên) là khá hiệu quả, đặc biệt là đối với những lần chuột rút, đau cơ hoặc đau gang bàn chân khi chạy bộ. Cắn răng đọc thần chú, các chỗ đau nó biến mất lúc nào không hay, có lúc thay bằng cái đau khác. Nhưng có vẻ lần này không thế. Vẫn cảm giác xương đầu gối cạ vào nhau và cường độ tăng dần. Nghĩ lại, ngay ngày đầu bị vả luôn hai phát, Gió và Đầu gối đau… không biết còn điều gì đang đợi mình ở những ngày tiếp theo. Dù sao thì cũng sẳn sàng đón nhận thôi, chả còn đường mà lùi nữa.

Nguyên cả một đoạn đường gần 30km quốc lộ 55 đến Lagi là đi khi trời đã tối, bớt gió nhưng đầu gối bắt đầu đau khủng khiếp. Nhiều đoạn chỉ đạp được 1 chân và chân trái thẳng đơ ra như chân gỗ. Dừng nghỉ một lúc là hết mà cứ đạp là đau. Tốc độ có gắng duy trì được khoảng 12-15km/h. Kiểu gì cũng phải bò tới được chỗ homestay vì đã book từ trưa. Còn 10km chịu hết nổi ghé vào một quầy tạp hóa, bên cạnh là thuốc tây mua ít thuốc mỡ bôi giảm đau. Cả quầy thuốc tây và tạp hóa đều nằm phía trước của sân của một căn nhà, có vẻ đều là của chủ nhà. Con bé bán hàng thật thà bảo, em nghe nói cũng có hiệu quả nhưng em không chắc nữa, dù sao cũng không có lựa chọn nào khác, đắt rẻ gì cũng phải xuống tiền thôi. Nhưng bôi kiểu gì giờ? Cái quần dài không kéo được qua đầu gối! Vậy là phải lễ mễ cầm cái quần đùi và lọ thuốc, đi qua phòng khách nhà người ta (cả nhà đang ăn cơm, haha), nhờ nhà vệ sinh để thay quần. Có vẻ bớt đau thì phải, nhưng sau này nghĩ lại chắc chỉ là vấn đề tâm lý thôi, vì khoảng vài km sau đâu cũng vào đấy, hình như thuốc chả còn tác dụng gì nữa. Tới homestay ở Lagi lúc 10h tối, chân trái gần như vô dụng. Ngoài việc phụ chân phải đi tập tễnh ra nó chả làm được gì khác. Cơ thể mệt rã rời, năng lượng tụt dưới không. Khó để có thể thấy tệ hơn về mặt thể xác.

Nói về homestay, Homestay được làm từ các thùng công tơ nơ chồng lên nhau, màu mè hơi lòe loẹt, chắc dành cho dân sống ảo check in. cảnh quanh xung quanh không được thường xuyên chỉnh tu nên khá nhếch nhác. Phòng chất lượng hơi tệ so với giá tiền, vòi nước và nhà vệ sinh có vẻ lâu ngày chưa được bảo dưỡng, không có nước nóng, vòi nước chắp vá hình như đã bị hư và được thay bằng vòi mới không đồng bộ với hệ thống cũ. Bà chị tiếp tân, và có thể là chủ cơ sở này tầm 40, không hề tỏ ra thân thiện với khách, mặt không hề nhăn nhó nhưng làm cho người đối diện có cảm giác như đang phải chịu đựng và ám ảnh chuyện gì đó khó chịu không thể dứt được, một kiểu mặt có vẻ là từ lâu không thay đổi, và rất khó để có thể tưởng tượng, với người này khi cười sẽ trông như thế nào. Mặc dù đã được check kỹ lưỡng nhưng cũng khó mà tránh được những chuyện này, hàng trăm bức hình được update ở địa địa điểm này đều thuộc loại lung linh ảo diệu. Thôi kệ, có chỗ đặt lưng đã… Vò và xả nước vội bộ đồ hôm nay phơi lên trước quạt điện, gió thổi vù vù, chỉ nghĩ được mỗi chuyện rằng sáng mai ngủ dậy sẽ suy nghĩ về chuyện tiếp tục đi quay về, và sau đó vật ra ngủ như chết.
 
Day 2 - Lagi Phan Thiết ... dốc nối tiếp dốc!

Ngủ dậy trễ, đương nhiên! Mở mắt ra vẫn chưa tin là mình đang ở Lagi, cách Bình Dương gần 200km, tuy nhiên cái chân trái đã kịp nhắc nhớ lại tất cả. Việc đầu tiên là đứng dậy đi lui đi tới vài vòng trong phòng, coi bộ ổn. Cảm giác đau vẫn còn nhưng không quá tệ như hôm qua. Mấy bồ đồ để trước quạt chạy nguyên đêm đã khô ráo.

Nói một tí về áo quần… Đạp xe nên mua loại quần chuyên dụng có đệm mông. Cả trăm km từ ngày này sang ngày khác tì trên yên xe là một cảm giác không hề dễ chịu tí nào. Đợt này chưa lường chuyện này nên có nhiều đoạn phải đạp đứng để thả lỏng cái mông! Không hẳn là đau quá nhưng nói chung là khó chịu. Bọc yên cũng là một giải pháp nhưng thường hay bị xộc xệch sau một thời gian, đã từng mua và thấy không tiện nên bỏ… Áo quần thì nên mặc đồ càng dễ khô càng tốt, che nắng là được, nếu không ngại đen thì tẩn kem chống nắng vào rồi cứ phơi ra mà đi… đi về trên người sẽ có từng khúc đen khúc trắng, nhìn rất ngộ, hehe. Và quan trọng là không cần mang quá nhiều áo quần! Trời nắng chỉ cần kẹp sau baga, đi khoảng hai tiếng là ổn. Hơi bụi bặm tí nhưng đạp xe ngoài đường mà, khó mà sạch sẽ thơm tho được. Có nhiều đoạn, tối áo quần chưa kịp khô, sáng đi đằng sau như cái sào phơi quần áo di động, áo quần xanh đỏ như cờ xí bay phần phật trong gió nom rất mắc cười, nhưng kệ. Lúc mà thực sự chả màng tới việc bị người ta cười chê chỉ chỏ, là lúc mà cảm giác về tự do bắt đầu xuất hiện, haha.

Sau khi kiểm tra chân cẳng xong, không đến nào, nhưng vẫn chưa thực sự cảm thấy tự tin để đi tiếp. Vẫn còn bị ảm ảnh nặng nề bởi cái đau hôm qua. Cảm giác phải chịu xương cạ vào nhau mấy tiếng đồng hồ, phải nói là khủng khiếp! Và với kinh nghiệm vận động mấy năm qua, thì thừa biết rằng cái cảm giác ổn này chỉ làm tạm thời. Cơ thể đã đưa ra cảnh báo rõ ràng và phản ứng khá gay gắt! Nó bảo rằng tao cần phải được nghỉ ngơi! Và một điều chắc chắn rằng chỉ cần vận động trở lại thì cơn đau sẽ trở lại, nếu phớt lờ thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn. Nằm vật ra giường nhìn trân trân vào trần nhà, vụ này phải suy nghĩ cẩn thận mới được. Cái đau thực sự là một nỗi ám ảnh, quên luôn là mình đang đói. Đi bộ ra góc đường gọi một bát phở đặt biệt lấy lại sức. Mở google map lên thấy cách vài trăm mét có một quán cafe khá ổn, vừa cuốc bộ qua đó vừa test cái chân luôn.

Khu này gần biển, xung quanh chỉ thấy homestay, quán café, tạp hóa. Tuồng như bà con xuống đây chỉ để tắm biển, nghỉ ngơi chụp choẹt và nhậu tưng bừng, chả biết làm gì khác. Cũng tính vác xe đạp lượn vài vòng ngó nghiêng xung quanh song chân đang còn đau, hơi lười mà một phần trời nắng. Vào café để suy nghĩ nên đi tiếp hay không đã. HAGA Tea & Coffe là một quán café khá rộng rãi, và bài trí khá đẹp, có cả sân chơi cho trẻ em. Khách trong quán chủ yếu là du khách ở các homestay lân cận, ai cũng xúng xính áo mũ tự sướng liên hồi. Nhâm nhi li café đậm đặc, tranh thủ co duỗi chân thì thấy tạm ổn, càng nghĩ càng thiên về chuyện đi tiếp… Không phải do hy vọng rằng chân sẽ ổn hơn, mà đơn giản là nếu bây giờ quay lại, khó mà nuốt trôi nổi 7-8 ngày nghỉ còn lại. Cảm giác đó càng đáng sợ hơn! Thôi quyết đi!

Sau khi gói gém ràng buộc, thanh toán tiền trọ xong thì đúng 12h, trưa xách xe lên đường thôi! Vừa đi vừa thăm dò phản ứng của chân trái. Việc đầu tiên là ghé và tiệm thuốc, mua một mớ gạc ràng quanh đầu gối, không nhớ rõ lúc đó nghĩ sao mà làm thế, có thể là liệu pháp tinh thần chăng? Sau đó tấp vào quán nước làm quả dừa, đổ đầy đá bi vào các chai nước, mua vài chai nước suối treo lủng lẳng trước ghi đông và tiếp tục hành trình cho ngày hành xác thứ 2...
 
Last edited:
Day 2 Lagi Phan Thiết tiếp theo … Tránh gió gặp dốc.

Đoạn đường dọc biển Bàu Trắng mini là một đoạn đường dễ đi, trời vẫn nắng nhưng có vẻ hôm nay đã quen với cái nóng mặt đường nên cũng không cảm thấy quá mệt. Đường gần biển, cách biển một cái dải đồi thấp cát trắng, tuy không thấy biển nhưng vẫn cảm nhận được hơi muối, mặn nồng phảng phất trong gió. Nhà cửa thưa thớt, đường không một bóng cây nhưng nhờ gió biển nên cái nóng không quá gay gắt, cứ trùm kín là ổn, đạp chầm chập hướng về Tân Hải. Qua đoạn bãi tắm Lagi, những ngày đầu của lễ nên có khá nhiều khách du lịch, xe du lịch đậu đầy bãi. Qua khỏi Tân Hải là đên ngã ba Tân Thuận, mở google map lên coi, thấy đường ra hướng Kê Gà là một đường khá sát biển! Hẳn là đẹp nhưng kèm theo chắc chắn là là gió! Hôm qua đã thấm đòn rồi nên quyết định đi thẳng ra hướng ra quốc lộ chứ rẽ vào mũi Kê Gà. Phải để cho chân nghỉ ngơi tí đã. Mục tiêu ban đầu là "đạp xe dạo ngắm biển" đã được thay bằng "đường nào cũng được miễn là hoàn thành", và có thể còn thay đổi thành "đi bằng gì cũng được…" không biết chừng.

Từ đây, lượn một vòng quanh núi Tà Cú là ra tới QL1. Xung quanh núi Tà Cú là một khoảng rộng bằng phẳng, ít đèo dốc. Địa hình khu vực này khá giống với địa hình khu vực Đồng Nai, Tây Ninh. Có núi nhưng khu vực xung quanh tương đối bằng phẳng. Đường không quá tốt nhưng cũng không quá tệ. Cơ man nào là các vựa thu gom nông sản trái cây địa phương, mà phần lớn là Thanh Long. Trên đoạn đường này có núi Đức Mẹ Hiệp Nghĩa, từ dưới nhìn lên, bậc cấp thẳng tắp lên thẳng tới đỉnh núi. Bình thường cứ thấy núi là leo, không thì ngứa chân không chịu được, nhưng hôm nay tự nhiên chả thấy ngứa chân, chắc do mệt, hi hi.

Đoạn Quốc Lộ từ Thuận Nam, Hàm Thuận đi Phan Thiết khoảng 30km, cũng nhưng bao đoạn đường quốc lộ khác, nắng, bụi, nhà cửa, hàng hiệu san sát, cứ cắm đầu đạp mà chẳng lưu lại được gì. Cũng hơi tiếc vì không đi ra hướng biển Kê Gà, nhưng bù lại chân có vẻ ít đau hơn hôm qua do ít đèo dốc và không quá gió. Cái gì cũng có cái giá của nó, không thể cầu toàn được. Dừng lại ăn trừ ở một quán cơm sườn lề đường, chị bán quán cơm đậm người, cầm cái khăn hươ hươ đuổi ruồi hỏi, cô chú đi đâu đấy. Mình cười bảo tụi này từ trong Nam, đang đạp xe đi Huế, nay là ngày thứ 2. Bả tỉnh bơ, thôi đi về đi, từ đây trở đi còn nhiều đèo dốc lắm, đạp xe đạp không nổi đâu. Nghe cũng hơi lo nhưng cứ cười cười bảo, thì đi mệt bỏ xe lên tàu đi, lo chi. Thấy tính cũng cởi mở, nên vừa ăn cơm vừa tán dốc cho quên cái nóng. Bả còn bảo bữa còn thấy cha kia đi bộ nữa kia, đi từ Bắc chí Nam, 2 năm mới tới…. Mình nhẩm tính, chắc cha nội chém gió hoặc giữa đường dừng lại xin theo tàu đi đánh cá ở đâu nữa chứ mang tiếng đi phượt, ngày vài km chả bõ công. Tính tiền xong bà chị còn hỏi lại lần nữa, đi thật à, mình trợn mắt bảo lớn rồi ai đùa, rồi nuốt lo, chia tay bà chị dễ thương lên đường thẳng tiến Phan Thiết.

Tới Phan Thiết lúc gần 5h chiều. Cũng đã đến đây một lần cách đây vài năm, nhưng hồi đó chỉ biết kéo ra quán nhậu hết beer rồi về chứ chả nhớ nổi Phan Thiết có gì. Đợt này cũng chẳng khá hơn, ghé qua chút rồi đi thôi chứ không đi loanh quanh được. Nhưng cảm nhận chung thành phố khá ổn, đường sá sạch sẽ, rộng rãi. Gió biển, lồng lộng, mang chút hơi muối mằn mặn, tưởng chừng cứ chiều ra bờ biển ngồi một lúc, buồn phiền chắc sẽ theo gió mà bay đi hết mất. Ướm thử xem có thể sống ở đây không thì lại thấy không hợp. Chả hiểu tại sao. Nhận được tin nhắn đưa em hỏi anh đâu rồi, trả lời gỏn lọn, "Phan cmn Thiết", và tiếp tục đạp xe ra hướng đường Võ Nguyên Giáp,… lại tránh gió. Điểm đến hôm nay là Hòa Thắng, vẫn còn 40km nữa! Trời sập tối, thành phố Phan Thiết tiễn chân bằng con dốc ná thở, chỗ Tháp Chăm Po Sah Inu. Ráng được 2/3 dốc, tuột xích 2 lần (do thay đổi số đột ngột!) thì thôi không ráng nữa, dắt xe đi bộ. Võ Nguyên Giáp là con đường dài thẳng tắp và đẹp. Dọc được chốc chốc lại có biển cảnh báo cấm đua xe, nghĩ bụng cũng đúng thôi được đẹp thế kia mà, mình mà có máu đua xe thì cũng xách xe ra đây đua thôi, hehe. Và đoạn này đúng như bà chị bán cơm sườn bảo, dốc lên dốc xuống liên tiếp bất tận, và điều nản lòng nhất là không ít lần, sau khi lên được một cái dốc, chuẩn bị tâm lý thả dốc thì ôi thôi, lại là một con dốc khác! Các con dốc nối dài vô tận, đổ dốc được tí là lại thấy một con dốc khác trước mặt đợi mình. Lúc này nghĩ chắc bà chị kia nói đoạn này đây, chứ thật mà đoạn nào cũng dốc thế này thì chỉ có vứt xe lên tàu thôi! Hóa ra điều này còn lặp lại nhiều lần ở quãng đường còn lại, đặc biệt là đoạn đường ven biển trước khi vào Đại Lãnh! Trước giờ đi xe bắc nam, nằm máy lạnh giường nằm, lim dim ngủ chả biết gì, không nghĩ rằng đường đi có nhiều đèo và dốc đến thế! Càng sát với thực tại thì trải nghiệm bao giờ cũng chân thực hơn, luôn là thế.

Dừng lại chỗ đồi cát đỏ ăn tối. Tiếc là trời đã tối nên chả chụp choẹt được gì. Đợt này đi do chưa nhiều kinh nghiệm nên có khá nhiều địa điểm check in đáng giá bị bỏ qua vì đi quốc lộ tránh gió, hoặc đi ngang lúc trời đã tối. Vả lại sau vụ vỡ mộng ngày đầu tiên, việc hoàn thành cung đường giờ đây là mục tiêu quan trọng hơn cả, đi đâu làm gì không còn quan trọng. Khi mục tiêu đã rõ ràng thì mọi chuyện có vẻ đơn giản hơn, bằng cách nào đó để hoàn thành nó thôi, không nghĩ ngợi nữa, không tiếc nuối gì nữa, từ giờ chỉ có đi và đi….Qua khỏi Hòn Rơm là một đoạn đường biển khá đẹp. Một thành bê tông dài, ngăn giữa đường đi và phía thấp bên dưới là bãi biển, gió biển tối mát lạnh, sóng rạt rào từng cơn không ngớt, nối nhau chồm lên bãi cát rồi lùi ra xa. Vũ điệu dồn dập của sóng, âm thanh của gió tất cả tạo thành một bản giao hưởng bất tận của trời đất. Âm thanh ồn ã mà không khó chịu, dồn dập mà không vội vả hối thúc, dữ dội nhưng lại lại làm cho ta an lòng. Đi dọc đường này, cả người và xe như tan vào gió và sóng…

Kiểm tra bản đồ thì thấy còn khoảng 10km nữa là đến homestay, hôm nay xuất phát trễ mà vẫn đi được gần 100km, không đến nỗi nào. Tuy nhiên để vượt 10km cuối cùng này không hề đơn giản, dốc nối tiếp dốc cứ dần hiện ra trong đêm tối. Trăng sáng lờ mờ chiếu lên các đồi cát hai bên đường đi, cảnh tượng đẹp mờ ảo thật khó diễn tả. Xong đoạn này thì phần cơm sườn ban nãy chắc cũng đã làm xong nhiệm vụ của nó, tự an ủi cũng may mà qua đoạn này trời tối, chứ nếu là ban ngày thì chắc còn đáng sợ hơn.

Tới homestay lúc khoảng 9h tối, Homestay DragonFly nằm giữa một khu đất rộng, có vài căn nhà gỗ mái hình chóp làm home stay, phía sau là một vườn trống, chia từng góc nhỏ, mỗi góc là một sàn bê tông rộng vài mét vuông cao hơn mét, 4 phía giăng đèn, chỗ này để dựng lều nếu không thích ở trong nhà gỗ. Nhà gỗ mới làm xong, vẫn còn nặng mùi vecni nên mình quyết định thuê một cái lều ở sàn bê tông một góc trong vườn. Cơ thể không mệt bằng hôm qua, chân đã bớt đau. Nắng gió hai ngày nó ám vào người cảm giác hơi rít rát khó chịu, có tắm gội cũng khó mà tẩy rửa hết được. Gọi một lon coca, chưa bao giờ cảm giác coca lại ngon đến thế. Nhìn thằng cu loay hoay dựng lều chợt nhớ tới cái lều mang theo. Chả là kế hoạch ban đầu, chủ yếu là cắm trại ngủ ngoài biển, vài hôm mới thuê khách sạn ngủ một đêm. Không phải là vấn đề chi phí, mà chỉ thích cảm giác thức dậy mở mắt ra là thấy biển. Quả là một ý nghĩ mơ mộng! Thực tế thì khó có thể làm được điều này vì một số lý do, thứ nhất cắm trại phải ở chỗ các khu camping của các khu du lịch, mấy cái này không nhiều. Bạ đâu hạ trại đó cũng được thôi nhưng cái này khá nhiều rủi ro, không khuyến khích. Thứ 2 sau một ngày vật lộn với nắng gió, kiểu gì cũng phải nên được tắm rửa đàng hoàng, chưa kể các nhu cầu vệ sinh tối thiểu. Thứ nữa là vấn đề về an ninh. Đi kiểu này tối thường ngủ như chết, đứa nào tiện tay nó thó mất cái xe đạp thì đúng là tình huống dở khóc dở cười. Chả hiểu sao đợt đó lại lên được một kế hoạch mơ mộng không kém phần ấu trĩ thế. Tuy nhiên, nếu lần sau mình có nên mang lêu đi không thì câu trả lời vẫn là nên! Một giải pháp dự phòng trong trường hợp bất khả kháng, vả lại cũng không chiếm quá nhiều không gian và cân nặng.

Sau một hồi loay hoay tắm rửa phơi đồ, cắm một đám lỉnh kỉnh dây sạc điện thoại, sạc dự phòng, sạc đồng hồ, đèn… lại lăn ra ngủ như chết.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,616
Bài viết
1,153,979
Members
190,148
Latest member
thuocphathai
Back
Top