04/11/2016
Dậy sớm, đi bộ vòng quanh phố cổ để dòm ngó, ghé quán nào đó uống ly cà phê nóng rồi trở về chỗ ở thu gom đồ đạc. Đồ không nhiều nhưng vẫn nặng đến 11kg (Mình xem cái balo như là thứ để rèn luyện sức khỏe, sau 2 ngày vác lên vác xuống, không thấy nó còn nặng nữa và thấy thích cảm giác o bế nó trên vai, nghe có vẻ điên cuồng :3).
14956052_1123585574415030_7392125791722151736_n by
Không nhớ mấy giờ thì bắt đầu chạy xe lên cột cờ Lũng Cú, Dọc đường thì sương mù bay lãng đãng, nên đôi lúc có ghé lại thích thú chụp hình và hít hít như để thu hơi sương vào trong người.
Một khúc nào đó ngừng lại thì cũng gặp 1 bạn nam cũng ngừng lại ngay đoạn mình đang đứng. Đôi 3 câu nói chuyện, phát hiện cũng đi 1 mình lên Lũng Cú thế là đi chung.
14947471_1123585667748354_5221097119604837598_n by
Kim Sang, trên Flickr
Cột cờ giống như một cột mốc, thế nên đến được tới đây với mình chỉ như một cảm giác tới điểm dừng chân, và vẫn chưa thấy được cảm giác mà mình mong muốn thấy. (Lúc nào trong người mình cũng luôn mong ngóng đến 1 cảm giác đạc biệt nào đó của vùng đất này -_-)...
14900608_1123585727748348_233495614491507348_n by
Kim Sang, trên Flickr
Lúc từ Lũng Cú đi về Mèo Vạc, một tai nạn đáng tiếc xảy ra - Bị té xe. Chẳng biết mô tả nặng nhẹ nó ra sao nhưng cũng bị trầy tay, chầy chân, dập môi chảy máu. Tự lấy bông băng thuốc đỏ sơ cứu qua vết thương rồi tiếp tục cuộc hành trình. Có hơi bất ngờ với sự bình tĩnh của bản thân trong những trường hợp như thế này. Và tự đưa bản thân vào trạng thái kiểm soát chặt chẽ tốc độ tay lái của mình.
Và trước mắt là con đèo Mã Pì Lèng, con đèo huyền thoại luôn khao khát được đặt chân tới. Mình là kẻ thích chinh phục đèo, nhưng hơn hết mình còn thích nhìn ngắm cảnh đẹp và chụp ảnh nên cứ thong thả. Đường dốc quanh co và đẹp mê hồn. Cái đẹp của núi miền bắc hùng vĩ theo cách của riêng nó. Mình thích cảm giác này, đúng là cảm giác này, cảm giác luôn trông đợi: cái lạnh, độ cao chênh vênh, cái đẹp, hoang sơ mà hùng vĩ…
14908320_1123585857748335_3547735909657613794_n by
Kim Sang, trên Flickr
14907054_1123585844415003_8804412858181833719_n by
Kim Sang, trên Flickr
14915569_1123585587748362_2513895655762344007_n by
Kim Sang, trên Flickr
14947917_1123585794415008_3605805657811414460_n by
Kim Sang, trên Flickr
14976472_1131702743603313_6600786243692551129_o by
Kim Sang, trên Flickr
Như một cô gái trẻ lần đầu bước ra đời, lạ lẫm, rụt rè và thích thú.
Nếu như có cảm giác tim đập, chân run thì ắt hẳn đó là do cảnh quá đẹp chứ không phải vì đường đi hiểm trở.
Mà đối với kẻ phong lưu, đa tình với thiên nhiên, cây cối như vậy thì chỉ cần một cơn gió mơn man trên mặt, làn sương mỏng thấm lạnh trên tay, trên mi mắt, hoặc tiên cảnh đang hiện hữu trước mắt cũng đủ là cô gái đắm chìm và mê muội. Hết chạy men dưới thung lũng lại trồi lên đỉnh đồi... Bỗng thấy con tim dễ dãi, bỗng thấy lòng rạo rực như cảm giác mới yêu lần đầu tiên, bỗng thấy như biến thành cô gái Di-Gan phóng khoáng, man dại.
Qua hết con đèo là một đoạn cao nguyên trông hơi bằng phẳng, không gian rộng mở, con đường quốc lộ nhỏ hẹp với cỏ dại mọc lùa xùa và một cánh đồng hoa tam giác mạch đang bắt đầu xuống sắc, đôi ba em nhỏ đi xuyên qua cánh đồng ấy cười khúc khích, vài ba người phụ nữ còm lưng với các ghánh cỏ hoặc ghánh ngô trên vai, cơn gió mang hơi lạnh dễ chịu… Đây, và cảm giác này, cô gái đứng nơi này thật lâu, để thu dồn cảnh vật này vô đầu, không dùng máy ảnh vì cô biết cô không có khả năng ghi lại được khung cảnh nơi đây bằng một cổ máy vô hồn.
Thật lâu, như chính để nghiền ngẫm, như chính để tâm hồn lạc vào nơi đây, để tâm trí mình không bao giờ có thể xóa bỏ được nó, để tim mình cảm nhận nó.
Kim Sang, trên Flickr
14915268_1123344351105819_5816778119323441834_n by
Chia tay người bạn mới quen ở dọc đường đèo Mã Pì Lèng, mỗi người mỗi hướng. Bạn ấy nghe đồn qua Bắc Kạn, Cao Bằng gì đó rồi về lại Hà Nội.
Sau khi rời khỏi nơi này, tiếp tục đến Mèo Vạc. Cảm giác luyến tiếc, như vẫn là chưa đủ. Ở Mèo Vạc, tôi không tìm cho mình một cảm giác nào mới mẻ hơn nên quyết định không dừng lại đây và tiếp tục đi. Lúc này chắc khoảng 2 hoặc 3 giờ chiều gì đấy. Trong lòng thầm nhủ, có thể về Yên Minh ngủ xem cảm giác có khá hơn không. Dọc đường đi thấy nhiều bé con ngồi bên đường vẫy vẫy tay, ghé lại cho mấy cái bánh trong balo. Dường như mấy em đã quen với cảnh này nên vẻ mặt đầy vẻ chờ đợi. Vẫn vừa đi vừa ngắm cảnh, chụp hình như thói quen thường có.
Về đến Yên Minh thì trời bắt đầu đổ sang chiều. Ngồi uống ly nước mía ngay ngã 3, rồi quyết định luôn sẽ chạy thẳng về thành phố Hà Giang dù biết trời sẽ tối nhanh chóng.
Đôi ba đoạn nào đó khi trời chuyển sang chiều, sông chảy dài 1 bên, rừng núi lặng ngắt một bên không một bóng người, tiếng chim cộng với tiếng nhiều con gì đó lao xao, cảm giác như lạc vào một vùng đất hoang dã không người sống
Về đến thành phố Hà Giang hình như khoảng 8 giờ tối, đói, mệt, đôi tay tê cứng, vừa lạnh vừa cố giữ xe chạy đường tối nên ghé vào đâu đó ăn món cháo thịt mà cảm thấy ngon ơi là ngon.
Ghé ks nào cũng kêu kín hết chỗ (lúc này suy nghĩ, nếu ko còn phòng thì sẽ chạy về km 17 đã ngủ hôm trước để ở), may có con nhỏ kia ở ks một mình, gặp mình đang đi kiếm phòng nên kêu ở ghép chung. Phòng 300k nên chia đôi còn 150k. Tối ấy lo hãi nó sẽ lấy đồ mình bỏ đi nên cố giữ cái túi có máy ảnh, có tiền trong mền. Tối hôm ấy thật ngủ không ngon. >_< (chỉ lo thôi chứ sáng hôm sau nó còn ngủ dậy sau mình).
-------------------------------------------------------------------