What's new

Mật mã Tây Giang: Hành trình đi tìm Bùa yêu

Chúng tôi là một bọn người Kinh, chưa vợ chưa chồng, đầu đôi thứ tóc, tuổi ngấp nghé ba mươi.
Như bao bọn người kinh ế ẩm khác, chúng tôi mơ mộng về những cuộc tình, kiểu tình yêu sét đánh, chí ít cũng như Chí Phèo - Thị Nở hay vợ chồng A Phủ. Nhưng tình nơi đâu mà sao chẳng đến???

Một ngày đầu hè, mặc kệ gió mùa về, mặc kệ bão số 1 đang biến hóa khôn lường trên biển, chúng tôi đọn đồ, quấn khăn rằn, áo mũ, bắt xe khách rẻ tiền, đi Tây Giang. Tôi mơ mộng, rộn ràng. Lũ người Kinh bạn tôi chắc cũng thế

Nơi ấy chả có gì, nhưng người với người vẫn yêu nhau nhờ bùa ngải. Đó chỉ là một truyền thuyết, hay là một sự thực hiện hữu trên dãy Trường Sơn.
Thôi thì đi mới tỏ.

Ngày bé, tôi níu áo ngoại rồi hỏi: Sao người làng mình cứ đi về phía Đông?
Bà tôi cười hiền từ: Vì người Việt vốn là dân đi Biển, đàn ông đi ra biển đánh cá, họ đi về phía Đông để kiếm cái ăn, còn phụ nữ, họ yêu thương đàn ông, nên đi về phía biển để chờ đợi.
Lớn lên, tôi không đi về phía Đông như bao người phụ nữ khác, lại cứ ngược lên phía Tây. Tôi không muốn chờ đợi người đàn ông của tôi, nên tôi nên núi tìm chàng. Hay chăng đó là lời bao biện, cho việc mê những con đường thuộc về phía Tây tổ quốc...

Bạn tôi hớn hở bay từ Sài Gòn ra Đà Nẵng chờ đợi. Kẻ thì bay từ Sài Gòn về Hà Nội để lên xe khách, đi cùng đoàn.
Ngày chúng tôi đi, gió sông Hồng thổi phần phật, có ngờ đâu rằng, hành trình đi tìm bùa yêu khó khăn mới chỉ bắt đầu.
18h30, tôi uống thuốc ngủ, co ro nằm trên chiếc giường bé tý tẹo của một chiếc xe chở toàn hàng là hàng. Những kẻ to xác, chắc vì mải nghĩ đến hạnh phúc bùa yêu, mà cắn răng chịu đựng đi ngủ. Đoàn người Kinh bỏ lại thủ đô mưa giông...
 
Cảm ơn bạn vì bài viết rất hay, mang lại nhiều cảm xúc khó tả trong tôi, lại thôi thúc mình khám phá vùng đất Tây Giang đã nhiều lần hứa mà vẫn chưa đi được.
 
Chỉ còn đó, một nụ cười ngờ nghệch của tôi và bạn đồng hành khi chơi trò " đổ đèo" trên chiếc ô tô hỏng sát mép vực. Tôi trèo qua cái cửa xe không kính, vào ngồi sau vô lăng, trên một đống rác toàn là thủy tinh và lá khô, cười toe toét. Còn bạn tôi thì ngồi bên cạnh, ra sức vỗ tay vào thân xe " tới luôn".
p2250edited_1334766909.jpg

Tôi rất muốn đi, đi tiếp...
Nhưng đó chỉ là ý muốn mà thôi...

Chiếc xe này vẫn thấy ở đấy ngày 3/6/2012 trong chuyến lên ĐBP Ga-Ri ở Tây Giang của đoàn Phượt Đà Nẵng
 
Last edited by a moderator:
Tôi bắt đầu viết về Hành trình của mình với cái tên như bây giờ khi phát hiện ra rằng: Bức ảnh cuối cùng của chuyến đi là một rừng cây bị tỉa hình trái tim được chụp taị Tây Giang, trên đường trở về. Không có một bức ảnh nào sau đấy nữa. Bùa yêu mà tôi mang theo về, phải chăng là nó.
p2258edited_1334768119.jpg

Nếu một ngày nào đó, bạn ghé nơi đây, và đứng trước trái tim này. Tôi tin bạn sẽ yêu thương và gửi gắm trái tim mình cho một ai đấy.
Và nếu một ngày nào đó, tôi tìm được người đàn ông đi cùng tôi suốt cuộc đời, thì tôi dám khẳng định rằng: Người đó yêu tôi bằng chính thứ “bùa yêu” tôi mang về từ Tây Giang xa xôi.

photo.php

Tôi đã đi và tôi đã thấy vẫn còn đấy trái, bùa yêu của b đấy, mình đã thấy nhưng bây h nó đã có màu xanh rùi (màu của hi vọng, màu của sự sống, màu của tình yêu)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,958
Bài viết
1,156,990
Members
190,289
Latest member
hhuydeptrai7
Back
Top