Tôi vốn là một đứa nhóc thành thị chính gốc, hội tụ đầy đủ nhiều yếu tố mà khi các bạn đọc vào có thể tìm thấy đâu đó bóng dáng của chính bản thân mình. Trường học gần nhà -> không cần xe -> không có xe. Suốt ngày quanh quẩn cái khu phố tôi ở và chẳng biết nơi nào khác ngoài nó. Dốt địa lý cho nên chẳng thể phân biệt như thế nào là Phan Thiết và như thế nào là Phan Rang, Ninh Thuận và Bình Thuận thì cứ nghĩ là 1 vì cô MC của chương trình dự báo thời tiết cứ gắn thành 1 cặp. Cả tuổi thơ của 1 con ếch ngồi mãi trong cái giếng nước của mình cho đến khi nó thấy được một thế giới rộng lớn bên ngoài là như nào khiến nó không bao giờ quên được. Dù đã gần 2 năm trôi qua kể từ sau chuyến đi ấy nhưng cho đến tận bây giờ mọi thứ vẫn còn như mới ngày hôm qua. Hôm nay tôi muốn được kể cho các bạn nghe về mảnh đất Phan Thiết. Có lẽ cái tên Phan Thiết đã quá quen thuộc với phần lớn những người ưa xê dịch nhưng với riêng tôi. Đây là mảnh đất thần tiên, đã giúp cho một đứa "city-kid" biết bên ngoài "cái giếng" bằng bê tông, cốt thép kia là trời xanh, là mây trắng, là hoàng hôn, là cát vàng.
Chạy đến một nơi mà tôi cũng chẳng rõ nơi nào, vừa qua thị xã Lagi. Một màu biển xanh ngọc bích hiện ra giữa cái nắng chói chang. Giờ đây tôi phải biết thế nào là nắng biển, nó khô và ấm chứ không ẩm nóng như nắng Sài Gòn khiến bạn khó chịu. Vì quá đẹp mà tôi phải nán lại nơi đây cũng gần 20-30 chỉ để ngồi trên chiếc xe và nhìn ra biển. Cũng sắp đến Phan Thiết nên tôi cũng chẳng vội gì. Thỉnh thoảng có vài xe oto đi ngang chắc là xe gia đình đi du lịch. Nói về biển thì trước đây tôi cũng đã có biết qua biển Vũng Tàu. Nhưng biển nơi đây, biển miền trung mới là điều khiến cho tôi phải choáng ngợp và ngất ngây trước vẻ đẹp của nó: rộng lớn, thuần khiết, đẹp đẽ nhưng không thể chạm vào.
(còn tiếp)
Last edited: