Barcelona – Chào miền nam nước Tây Ban Nha
http://stop2go.org/hello-barcelona/ (
Vậy là tôi đã đến Tây Ban Nha. Nơi mảnh đất nắng gió nhất của Châu Âu lạnh giá. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ ở Pháp, tôi về nhà, ngắm nhìn Paris lần cuối trước khi đóng gói đồ đạc và ra bến tàu Gare de Lyon, tôi sẽ đến xứ Tây.
Dự định hành trình của tôi là đi một vòng bờ biển của Tây Ban Nha từ Barcelona xuôi xuống Valencia rồi Mucia, Almeria, Granada, Malaga, Sevilla rồi sang Bồ Đào Nha trong vòng một tháng.
Tàu Renfe đưa tôi từ thủ đô Paris nước Pháp đến với bên Gare Sant của Barcelona chỉ trong hơn 7h đồng hồ. Những khung cảnh đồng quê quen thuộc nước Pháp tôi vẫn đắm chìm trong những chuyến đi của mình lại hiện ra qua khung cửa sổ với nắng chiều vàng suộm. Tôi yêu nước Pháp, một kỳ học mùa xuân ở Pháp đã mang lại cho tôi quá nhiều thứ, say đắm với Paris, khám phá Chamonix, rong ruổi ở Cote D’ar Zure, những người bạn ở Bordeux. France, Je t’aime.
Hít một hơi thật sâu để thấy rằng tôi đang ở Barcelona, nơi có đội bóng Barca tôi vẫn yêu thích của xứ Cataluyna. Cái sức nóng của miền Nam đổ xập vào cơ thể khiến tôi thấy khoan khoái và dễ chịu sau một chuyến đi dài. Gần 8h tối mà trời Barca vẫn sáng rực như 5h chiều mùa hè ở Hanoi. Tôi kéo vali theo chỉ dẫn của Google maps về nhà em Linh – người cho thuê nhà của tôi ở đây. Barcelona có những dãy nhà với kiến trúc không cầu kỳ như Pháp, hai bên đường cũng rợp bóng cây xanh che chắn cho con đường nhỏ, cộng với cái khí hậu mùa hè làm tôi thấy như mình đang ở Hà Nội, rất thân quen, rất dễ chịu.
Chẳng hiểu sao em Linh gửi tôi địa chỉ như thế nào mà google maps đưa đi một địa điểm khá xa bến tàu. Cuối cùng, sau hơn 30 phút kéo vali kêu lọc xọc trên những ô vỉa hè không hề bằng phẳng của Barca, tôi lại phải kéo ngược lại thêm 30 phút nữa. Hơi đói và mệt nhưng tôi tự nhủ, mình đang ở Barce cơ mà, xuống Tây Ban Nha là phải vui lên.
Về đến phòng trọ thi cô Mai (chủ nhà) và em Linh đã đi ra ngoài, mở cửa cho tôi là hai cậu bạn cũng ở Paris mới sang thăm Barca trong hai ngày cuối tuần. Ba thằng sẽ được ngủ ở phòng khách tối nay. Hơi thất vọng tý nhưng thôi, tôi cũng chỉ cần chỗ ngủ chứ có yêu cầu gì hơn.
Cô Mai là một người khá xởi lởi, dễ gần. Ban đầu tôi nghĩ ai làm nghề dịch vụ cho thuê nhà này thì chả thân thiện với khách, nhưng trong những ngày ở Barca và quan sát cô nói chuyện với các bạn làm tôi thấy rất có cảm tinh với cô.
8 năm trước cô thông qua một người hướng dẫn viên du lịch tiếng Tây ở Hà Nội quen được một du khách đã hơn 70 tuổi ở Việt Nam. Mặc dù nửa chữ tiếng Tây cô cũng không biết, nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh đã đem cô đến xứ sở này. Ông du khách về Tây Ban Nha thì thường xuyên viết thư hỏi thư hỏi thăm cô, thế là cô cũng mang thơ đi nhờ các bạn sinh viên dịch lại rồi viết thư lại cho ông. Rồi ông muốn cưới và mang cô và con gái của cô sang Barca. Hai năm sau ông mất và cô là người thừa hưởng toàn bộ tài sản với cơ ngơi là căn nhà 70m2 trên tầng thượng của một chung cư gần trung tâm thành phố.
Cô và con gái ở Barca cũng buồn nên cô cho em Linh (cháu họ) sang ở cùng khi học ở đây, rồi cô bắt đầu cho các bạn sinh viên đến Barca thuê chỗ ngủ với giá 10-15e/ đêm. Cô bảo có sinh viên đến làm cô như trẻ lại, lại có thêm thu nhập nên cô vui lắm. Cô đãi bọn tôi phở bò cho bữa sáng, rồi tối tôi lại được ăn cơm cá hồi nấu dưa. Nhà hôm nào có cô ở nhà thì không lúc nào ngớt chuyện, từ chuyện thằng A, con B đến đây thuê vui, rồi đứa C tắm lâu, rồi răng cô dạo này bị đau mà cô vẫn không thể ngừng ăn thịt
)))
Ở nhà cô, tôi cứ cảm giác như đang ở cái xóm trọ gần công viên Thủ Lệ của tôi ngày xưa, vui lắm.
Barcelona ngoài hút các fan cule với sân Camp Nou đẹp đẽ cùng bờ biển nhộn nhịp, thì còn phải kể đến kiến trúc Gaudi đặc trưng vùng này. Nhưng với đôi mắt tầm thường của tôi thì đi đâu tôi cũng thấy nó lổm chổm như tổ ong, rất cầu kỳ phức tạp, rất khác lạ và chấm hết. Thế nên sau một ngày đi bộ gần 30km từ điểm này sang điểm nọ, tôi dành toàn bộ thời gian còn lại nằm dài trên bờ biển Địa Trung Hải, nằm đọc sách, tận hưởng mùa hè đầu tiên tự do ở xứ Châu Âu này.
Bãi biển Barcelona không đẹp, nhưng vui, người dân và du khách ở đây rất biết tận hưởng ánh nắng bằng cách cởi hết để nằm phơi nắng trên bờ biển với mong muốn được có làn ra rám đều từ trên xuống dưới. Nhưng chẳng hiểu sao họ đen đi thì vẫn rất đều và đẹp. Còn tôi, một gã châu Á vốn lâu ngày ở Nauy, rồi trải qua một mùa đông ở Paris lạnh lẽo, them nắng đến phát cuồng cũng phơi thì chỗ cháy đỏ chỗ cháy đen, mặt mũi đen gì xấu xí. Chẹp.
Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha là hai nước thuộc bán đảo miền nam khá tách biệt với trung tâm Châu Âu nên các hãng bus quốc tế giá rẻ rất ít chuyến ở đây. Tôi chủ quan không tìm hiểu trước thành ra khi mà tìm bus để tiếp tục hành trình mới tá hỏa thì toàn 40e/ lượt. Cứ đà này thì chỉ đi mấy thành phố nữa là vốn 500e dắt lưng của tôi sẽ tiêu biến trong phút chốc.
Giải pháp tình thế ở đây là đi chung xe. Bên châu Âu rất thịnh hành việc chia sẻ chi phí chuyến đi trên website blablacar. Nếu bạn định đi từ thành phố A đến B rồi C, bạn có thể đăng lên website rồi tìm người đi chung cả hành trình hoặc một phần để san sẻ chi phí. Còn tên gọi “blablacar” là thể hiện cho việc chuyến đi của bạn sẽ được nói chuyện với lái xe là người dân ở đây. Bạn có thể chọn status là bla nghĩa là bạn ko thích nói nhiều, hay blabla hoặc blablabla =)))
Tôi đặt chuyến xe đêm xuống Valencia lúc 12h đêm và 5h sáng sẽ đến thành phố lớn thư ba nước Tây. Trước khi đi tôi đã may mắn tìm được Jose là một dân Valence đích thực host tôi ở thành phố này. Nhưng vì đến sớm nên tôi phải đợi đến 8h mới về nhà Jose. Lần đầu tiên một mình đứng giữa phố phường Châu Âu đồ sộ chỉ có một mình. Bất giác tôi hứng thú kéo vali lạch cạch vang vọng trên phố sớm. Đi thăm thành phố đang ngủ cũng không tệ, tôi kéo vali theo hướng ra bờ biển, ngồi một mình ngắm mặt trời đang hồng hào phía trời đông… Ở VN giờ này đã là 10h sáng, người người bận rộn đi học đi làm ở văn phòng, nhịp sống vẫn tất bật như mọi ngày như thế. Tự dưng tôi thấy mình may mắn khi có những giây phút tĩnh tại ngồi đây , trước vẻ đẹp của trời và biển buổi sớm, an lành và an yên.
My blog: www.stop2go.org/blog
http://stop2go.org/hello-barcelona/ (
Vậy là tôi đã đến Tây Ban Nha. Nơi mảnh đất nắng gió nhất của Châu Âu lạnh giá. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ ở Pháp, tôi về nhà, ngắm nhìn Paris lần cuối trước khi đóng gói đồ đạc và ra bến tàu Gare de Lyon, tôi sẽ đến xứ Tây.
Dự định hành trình của tôi là đi một vòng bờ biển của Tây Ban Nha từ Barcelona xuôi xuống Valencia rồi Mucia, Almeria, Granada, Malaga, Sevilla rồi sang Bồ Đào Nha trong vòng một tháng.
Tàu Renfe đưa tôi từ thủ đô Paris nước Pháp đến với bên Gare Sant của Barcelona chỉ trong hơn 7h đồng hồ. Những khung cảnh đồng quê quen thuộc nước Pháp tôi vẫn đắm chìm trong những chuyến đi của mình lại hiện ra qua khung cửa sổ với nắng chiều vàng suộm. Tôi yêu nước Pháp, một kỳ học mùa xuân ở Pháp đã mang lại cho tôi quá nhiều thứ, say đắm với Paris, khám phá Chamonix, rong ruổi ở Cote D’ar Zure, những người bạn ở Bordeux. France, Je t’aime.
Hít một hơi thật sâu để thấy rằng tôi đang ở Barcelona, nơi có đội bóng Barca tôi vẫn yêu thích của xứ Cataluyna. Cái sức nóng của miền Nam đổ xập vào cơ thể khiến tôi thấy khoan khoái và dễ chịu sau một chuyến đi dài. Gần 8h tối mà trời Barca vẫn sáng rực như 5h chiều mùa hè ở Hanoi. Tôi kéo vali theo chỉ dẫn của Google maps về nhà em Linh – người cho thuê nhà của tôi ở đây. Barcelona có những dãy nhà với kiến trúc không cầu kỳ như Pháp, hai bên đường cũng rợp bóng cây xanh che chắn cho con đường nhỏ, cộng với cái khí hậu mùa hè làm tôi thấy như mình đang ở Hà Nội, rất thân quen, rất dễ chịu.
Chẳng hiểu sao em Linh gửi tôi địa chỉ như thế nào mà google maps đưa đi một địa điểm khá xa bến tàu. Cuối cùng, sau hơn 30 phút kéo vali kêu lọc xọc trên những ô vỉa hè không hề bằng phẳng của Barca, tôi lại phải kéo ngược lại thêm 30 phút nữa. Hơi đói và mệt nhưng tôi tự nhủ, mình đang ở Barce cơ mà, xuống Tây Ban Nha là phải vui lên.
Về đến phòng trọ thi cô Mai (chủ nhà) và em Linh đã đi ra ngoài, mở cửa cho tôi là hai cậu bạn cũng ở Paris mới sang thăm Barca trong hai ngày cuối tuần. Ba thằng sẽ được ngủ ở phòng khách tối nay. Hơi thất vọng tý nhưng thôi, tôi cũng chỉ cần chỗ ngủ chứ có yêu cầu gì hơn.
Cô Mai là một người khá xởi lởi, dễ gần. Ban đầu tôi nghĩ ai làm nghề dịch vụ cho thuê nhà này thì chả thân thiện với khách, nhưng trong những ngày ở Barca và quan sát cô nói chuyện với các bạn làm tôi thấy rất có cảm tinh với cô.
8 năm trước cô thông qua một người hướng dẫn viên du lịch tiếng Tây ở Hà Nội quen được một du khách đã hơn 70 tuổi ở Việt Nam. Mặc dù nửa chữ tiếng Tây cô cũng không biết, nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh đã đem cô đến xứ sở này. Ông du khách về Tây Ban Nha thì thường xuyên viết thư hỏi thư hỏi thăm cô, thế là cô cũng mang thơ đi nhờ các bạn sinh viên dịch lại rồi viết thư lại cho ông. Rồi ông muốn cưới và mang cô và con gái của cô sang Barca. Hai năm sau ông mất và cô là người thừa hưởng toàn bộ tài sản với cơ ngơi là căn nhà 70m2 trên tầng thượng của một chung cư gần trung tâm thành phố.
Cô và con gái ở Barca cũng buồn nên cô cho em Linh (cháu họ) sang ở cùng khi học ở đây, rồi cô bắt đầu cho các bạn sinh viên đến Barca thuê chỗ ngủ với giá 10-15e/ đêm. Cô bảo có sinh viên đến làm cô như trẻ lại, lại có thêm thu nhập nên cô vui lắm. Cô đãi bọn tôi phở bò cho bữa sáng, rồi tối tôi lại được ăn cơm cá hồi nấu dưa. Nhà hôm nào có cô ở nhà thì không lúc nào ngớt chuyện, từ chuyện thằng A, con B đến đây thuê vui, rồi đứa C tắm lâu, rồi răng cô dạo này bị đau mà cô vẫn không thể ngừng ăn thịt
Ở nhà cô, tôi cứ cảm giác như đang ở cái xóm trọ gần công viên Thủ Lệ của tôi ngày xưa, vui lắm.
Barcelona ngoài hút các fan cule với sân Camp Nou đẹp đẽ cùng bờ biển nhộn nhịp, thì còn phải kể đến kiến trúc Gaudi đặc trưng vùng này. Nhưng với đôi mắt tầm thường của tôi thì đi đâu tôi cũng thấy nó lổm chổm như tổ ong, rất cầu kỳ phức tạp, rất khác lạ và chấm hết. Thế nên sau một ngày đi bộ gần 30km từ điểm này sang điểm nọ, tôi dành toàn bộ thời gian còn lại nằm dài trên bờ biển Địa Trung Hải, nằm đọc sách, tận hưởng mùa hè đầu tiên tự do ở xứ Châu Âu này.
Bãi biển Barcelona không đẹp, nhưng vui, người dân và du khách ở đây rất biết tận hưởng ánh nắng bằng cách cởi hết để nằm phơi nắng trên bờ biển với mong muốn được có làn ra rám đều từ trên xuống dưới. Nhưng chẳng hiểu sao họ đen đi thì vẫn rất đều và đẹp. Còn tôi, một gã châu Á vốn lâu ngày ở Nauy, rồi trải qua một mùa đông ở Paris lạnh lẽo, them nắng đến phát cuồng cũng phơi thì chỗ cháy đỏ chỗ cháy đen, mặt mũi đen gì xấu xí. Chẹp.
Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha là hai nước thuộc bán đảo miền nam khá tách biệt với trung tâm Châu Âu nên các hãng bus quốc tế giá rẻ rất ít chuyến ở đây. Tôi chủ quan không tìm hiểu trước thành ra khi mà tìm bus để tiếp tục hành trình mới tá hỏa thì toàn 40e/ lượt. Cứ đà này thì chỉ đi mấy thành phố nữa là vốn 500e dắt lưng của tôi sẽ tiêu biến trong phút chốc.
Giải pháp tình thế ở đây là đi chung xe. Bên châu Âu rất thịnh hành việc chia sẻ chi phí chuyến đi trên website blablacar. Nếu bạn định đi từ thành phố A đến B rồi C, bạn có thể đăng lên website rồi tìm người đi chung cả hành trình hoặc một phần để san sẻ chi phí. Còn tên gọi “blablacar” là thể hiện cho việc chuyến đi của bạn sẽ được nói chuyện với lái xe là người dân ở đây. Bạn có thể chọn status là bla nghĩa là bạn ko thích nói nhiều, hay blabla hoặc blablabla =)))
Tôi đặt chuyến xe đêm xuống Valencia lúc 12h đêm và 5h sáng sẽ đến thành phố lớn thư ba nước Tây. Trước khi đi tôi đã may mắn tìm được Jose là một dân Valence đích thực host tôi ở thành phố này. Nhưng vì đến sớm nên tôi phải đợi đến 8h mới về nhà Jose. Lần đầu tiên một mình đứng giữa phố phường Châu Âu đồ sộ chỉ có một mình. Bất giác tôi hứng thú kéo vali lạch cạch vang vọng trên phố sớm. Đi thăm thành phố đang ngủ cũng không tệ, tôi kéo vali theo hướng ra bờ biển, ngồi một mình ngắm mặt trời đang hồng hào phía trời đông… Ở VN giờ này đã là 10h sáng, người người bận rộn đi học đi làm ở văn phòng, nhịp sống vẫn tất bật như mọi ngày như thế. Tự dưng tôi thấy mình may mắn khi có những giây phút tĩnh tại ngồi đây , trước vẻ đẹp của trời và biển buổi sớm, an lành và an yên.
My blog: www.stop2go.org/blog
Last edited: