What's new

[Chia sẻ] Trăng sáng không hẹn trước trên núi Chứa Chan

Kiếp trước có lẽ tôi là một cái cây, không phải cây mọc bên đường, cây trong vườn nhà anh crush, mà là cây trên đỉnh núi, cô đơn và mạnh mẽ. Nên kiếp này, tôi lúc nào cũng muốn đi gặp tiền kiếp của mình.
Suy nghĩ ấy chỉ lướt qua khi tôi lại- lần- nữa leo Chứa Chan. Miền Nam chúng tôi đâu chừng có chục đỉnh núi được tính là núi, leo rồi lại leo.
164470


Quỳnh hỏi chị hay quá ha, một ngọn núi có thể leo đi leo lại. Tôi có thể làm thế với một ngọn núi, nhưng với một người thì không cách nào yêu – rồi lại yêu.
Núi thì vẫn chỉ có thế, tụi tôi nhớ từng hòn đá đã chụp ảnh, nhớ cái gốc cây nơi từng phong danh hiệu Hoa hậu môi trường cho Mai Hiền, nhớ những chuyện xưa với những người xưa. Cũng có người tôi đã quên hẳn tên, như đoạn tự nhiên tôi nhớ một người bạn từng đi Tà Năng chung, kiểu cũng có ấn tượng ấy, mà không thể nào nhớ ra tên. Mãi hôm sau về, ông Thái Việt bảo, bạn đó tên Đạt mày ơi, ngủ dậy thì tự nhiên tao nhớ ra.

Nghĩ lại thì tôi thấy mình được nuông chiều quá, chưa bao giờ tôi phải đi leo núi với người mình không thích. Chắc nhiều người không hiểu ý nghĩa việc làm kì lạ này của tụi tôi. Tôi có thể đi cùng những người chưa từng 1 lần leo núi như con Thanh, có thể đi với đứa từng khóc lóc dưới chân núi Bà Đen và nói “không bao giờ đi leo núi nữa” như em gái tôi, tôi có thể chịu đựng những trận cãi nhau như dở người của Bông, vì chúng tôi chấp nhận được nhau khi cùng đi chung một con đường. Vì thế, chúng tôi cũng mở Pre-order như Hà Anh Tuấn, vé dành cho những người yêu thương. Thái Việt bảo, phải quý trọng bản thân trước, mà việc ý nghĩa nhất chính là cảm xúc.


Em gái tôi bảo vui quá, cắm trại thế này rất vui. Thanh bảo tôi có thấy thằng Cảnh em nó nói nhiều hơn bình thường không, nó đang high lắm đó. Làm cho bọn trẻ con vui lây, người già như tụi tôi thấy cũng thành tựu. Về nhà chúng nó sẽ khoe đi chơi với mấy ông anh bà chị tuy già nhưng cũng “rất gì và này nọ” chứ không chán òm phát ngán với những câu hỏi tối nay ăn gì ngủ đâu đi tè chỗ nào tắm rửa ra sao hay bắt chúng nó phải thế này thế nọ, thế lọ thế chai.
164471


Các bạn hỏi việc làm vui nhất khi đi leo núi là gì à? Chính là khoảng thời gian không làm gì cả.
Đó là buổi chiều rất sớm, tôi và Thái Việt hai đứa leo lên trước nhất, ngồi trên tảng đá hô to tên từng người chinh phục đỉnh núi. Vừa lên đến hòn đá, cũng là lúc mây trắng ùn ùn bốc lên bởi hơi nước sau cơn mưa nhỏ. Kia là anh Lộc và em tôi, kia là Bông đã lấp ló sau những rặng cỏ cao. Kia là anh Lương và em bé Cherry 7 tuổi đã cán đích sau rất nhiều trầm trồ của các anh trai FPT từ trên núi xuống. Rồi lần lượt từng người từng người về đích cho đến cuối cùng thấy bóng dáng hai chị em Thanh Cảnh sau khi đã có người ăn xong 1 ly mì. Đường leo núi chỉ có một, không sợ lạc, chúng tôi cứ để cho nhau một khoảng không gian tự mình chinh phục, nhanh chậm tùy mỗi người.
164472


164473


164474


Đó là khoảng thời gian mà lều trại đã xong xuôi, trắng trẻo xinh đẹp thơm tho, già trẻ lớn bé kéo nhau lên tảng đá ngồi ngắm phong cảnh nghe mấy bài nhạc của Hà Anh Tuấn thấy mà phê, nghe từ Thành phố sương, Người tình mùa đông đến Qua cơn mê. Nguyên 1 đám chúng tôi vừa tạch vé concert Hội An.
Cũng vẫn là tảng đá ấy, 1h đêm có tôi, Thái Việt, anh Tuấn ngồi ngắm trăng và nói về những đỉnh núi.

Mặc dù đã chọn được một bãi cắm trại best view vì là nhóm đến sớm nhất, chúng tôi vẫn không tránh khỏi những cái u đất hay gốc cây lởm chởm dưới lều. Lều thuê thì mỏng, lại thấm nước, mưa xong thì chỉ còn lại phần có tấm lót cách nhiệt không bị ướt. 3-4 đứa một lều, chân tôi chạm phải nước lạnh như nước đá, lưng kê trên một cái cục đất to như ụ mối, không sao dỗ mình vào một giấc ngủ dù cả người thấm mệt. Lúc này tự nhiên nghe tiếng Thái Việt bên ngoài lều “Có ai còn thức không, ra ngắm trăng đi, trăng đẹp lắm”. Tôi không nghe ai đáp lời, vẫn nằm im nghĩ mình sẽ ngủ được. Một lúc sau thì nghe có tiếng rì rầm nói chuyện, giọng anh Tuấn. Lại đấu tranh tư tưởng thêm: không ngủ thì hôm sau sợ không còn sức xuống núi. Mà cứ nằm thế này thì cũng không ngủ được vì lạnh càng thêm lạnh.

Trùm cái nón lên đầu, mở tung cửa lều, tôi gia nhập Hội những người khó ngủ lên tảng đá thiêng tâm sự. Bất ngờ quá, trăng sáng vằng vặc cả đỉnh núi. Giờ tôi đã nhìn ra xung quanh chúng tôi có thêm mấy chiếc lều mới dựng trong cơn mưa loạn lạc làm chia cắt bữa nhậu hoành tráng của tụi tôi. Tôi nhìn rõ những bóng cây đen sẫm trầm mặc. Nhìn rõ những ánh sao lấp lánh trên nền trời. Và nhìn thấy cả một thị trấn Gia Ray lung linh ánh sáng, con đường quốc lộ đèn điện sáng trưng vẫn tấp nập xe ngược xuôi, ngay đó thôi mà cũng mất cả một buổi chiều cắm đầu leo. Tôi nhớ quá ánh đèn từ nơi Emma Stone và Ryan Gosling khiêu vũ trong Lalaland, nhớ giai điệu của City of Stars, tưởng tượng mình là cái cây kia, cả đời chỉ có thể đứng trong gió cô đơn nhìn về phía ánh sáng:
“City of stars
Are you shining just for me?
City of stars
There's so much that I can't see
Who knows?
I felt it from the first embrace I shared with you”.

164475


Thái Việt nói với tôi về những ngày có trăng trên núi tuyết, những cây táo rừng sai trĩu quả dọc đường, những món ăn kì lạ ở Nepal. Tôi nhìn mảnh trăng trên đầu, lúc này đây lẽ ra mình nên nhớ ai đó chứ nhỉ? Kết quả lại là chẳng có ai.
3 anh em rì rầm nói chuyện đến gần 3h thì thấy vừa lạnh vừa đói nhưng vẫn không buồn ngủ bèn đi… nhóm bếp lửa cho ấm. Tôi thì vốn chẳng giỏi gì chuyện nhóm bếp, ngồi xem 2 ông anh mình trổ tài thôi. Mà tài thật. Mưa ướt nhẹp đống củi và cái bếp. Vậy mà chỉ bằng cái que củi dầu nhỏ xíu cuối cùng còn sót lại, 2 ổng cũng nhóm được cái bếp cháy bùng bùng đánh thức hết mấy cái lều xung quanh tỉnh dậy nấu mì gói lúc 4h sáng.

Tôi sẽ nhớ cảnh tụi tôi đội mưa ngồi uống hết mấy chai rượu nho mà vẫn thòm thèm với quyết tâm lần sau đi núi phải mang nhiều rượu hơn để chống lại 1 đêm dài lạnh lẽo. Tôi cũng rút ra bí quyết, mưa to gió lớn kệ ai chạy loạn mang gì thì mang, tôi ôm bình rượu chạy, mọi người tất sẽ phải mang mồi tới tìm tôi.
Tôi nhớ cảnh chúng tôi háo hức ngồi ở đá thiêng chờ mặt trời lên nhưng rồi chỉ có những ráng hồng an ủi trước khi mây mù xâm chiếm trọn đỉnh núi.

164479

Tôi sẽ nhớ con đường mình đi sáng hôm sau hoàn toàn bị sương mù phủ lấp 5m không thể nhìn rõ mặt người. Đứng trên đỉnh núi gió và sương lồng lộng, chúng tôi diễn những poster phim kinh dị không thể chuẩn xác hơn.
164476


164477


164478


“Tôi nhận ra, con người đi tìm núi bởi đó có lẽ là nơi duy nhất họ thành thật với bản thân mình.
Và người quay trở về, khám phá đôi chút về bản thân, nhìn thấy đâu đó sau sương mù, núi thẳm là nhân tính của mình. Nhân tính đó thường ngày bị che mất bởi vô vàn kỳ vọng và lấp liếm”.
Bởi thế, rất nhiều lần thấy rệu rã hoang hoải không sức sống, chúng tôi lại trèo lên một ngọn núi. Đi từng bước rất chậm, hít thở sâu và đều nhớ như in câu nói của cậu bé người Dao từng dắt tôi đi núi: Đừng bao giờ leo hùng hục, chị phải chậm rãi, từ từ. Để cho mồ hôi túa ra ròng ròng trôi hết cả chì kẻ chân mày và son môi, để cho bắp chân, cơ vai, cơ lưng quen với một sự hành hạ đau đớn trước khi đạt đến khoái cảm được ngồi xuống trên đỉnh núi.
Tôi cũng tìm thấy điểm chung giữa chạy bộ và leo núi, đó là ở cuối mỗi vạch đích, trên những đỉnh núi, cảm giác ta thấy không hẳn là vui sướng, hân hoan, tự hào hay xúc động mà cảm giác đầu tiên tôi thấy giống như Murakami nói: Ơn trời, tôi cuối cùng đã không phải chạy/ leo nữa rồi.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,574
Bài viết
1,153,762
Members
190,132
Latest member
thetkenoithat
Back
Top