What's new

20 ngày độc hành xuyên Việt- ước mơ điên rồ của tôi :)

Trải nghiệm cá nhân, viết ra để không quên về một thời tuổi trẻ hoang dại và liều lĩnh, nên chả có kinh nghiệm đúc kết gì sau chuyến đi, chỉ tự bản thân thấy rất vui sướng và tự hào^^

Cái ý tưởng xuyên Việt đã manh nha trong em từ rất lâu, hay nói rộng hơn là ước mơ được đi khắp thế giới, mà trước hết là đi hết đất nước mình, cơ mà như các bác biết, cái việc đi xuyên Việt nói thì dễ mà chả dễ chút nào. Lý do để không đi đầy rẫy:
- Thời gian: Nếu muốn đi xuyên Việt mà đến một nơi còn có thời gian thăm thú, hưởng thụ thì chắc ít nhất cũng phải 20 ngày trở lên. Mà em thì đang đi làm, lôi đâu ra nhiều thời gian vậy.
- Chi phí: Em thuộc dạng tiêu hoang nên bình thường cũng không tiết kiệm được mấy, lại thêm mấy vụ mất đồ rồi mất tiền, nên ngân sách cho vụ xuyên Việt này không nhiều. Mà tham khảo các topic trên phượt, thấy các bác khuyên ít nhất cũng phải có 7,8tr trở lên trong khi e chỉ muốn tiêu khoảng 5tr cho cả chuyến thôi :v
- Nhân lực: Đi xuyên Việt muốn rẻ và an toàn, thì nên đi theo đoàn, ăn chơi chia chia phí, hỏng xe ốm đau còn có người hỗ trợ. Khổ nỗi cái thời gian em muốn đi và đi được thì lại rất ít đoàn đi. Thêm nữa đi theo đoàn sẽ phải tuân thủ kỷ luật và lịch trình rất sát sao, mà em thì lại muốn kế hoạch mở, tức là có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Bạn bè, những đứa mình muốn đi cùng và hợp tính, thì lại không đi cùng được vì không xin nghỉ làm được và còn có yếu tố gia đình ko cho đi (chả như em, bố mẹ không cho vẫn cứ đi )
- Áp lực: Thứ nhất em chả còn trẻ trung gì. Ở cái tuổi này, các cô các bác thường bảo mày có công việc ổn định rồi thì phải cố mà giữ lấy, phát triển sự nghiệp, rồi sau đấy yêu đương cưới xin đi. Thứ hai em là gái, con gái mà định lái xe máy, đi một mình, nguy hiểm đầy rẫy ra, cướp mà xông ra cướp cả tiền cả người ) thì biết làm sao. Rồi xe hỏng, ốm đau thì biết làm sao.
Để mà liệt kê ra các lý do không nên đi thì còn nhiều lắm, nói chung là, khi em nêu ra ý kiến này, 98% mọi người đều bảo con này điên, không đi thế được. Khổ mà tính em gàn, mọi người càng bảo không được, em lại càng muốn đi. Thế là, em không nghĩ đến những lý do không nên đi nữa, mà chỉ hướng tới những việc cần và có thể chuẩn bị cho chuyến đi :D Em định khởi hành từ tháng 2, mà chắc các bác vẫn còn nhớ cái thời điểm Hà Nội mưa dầm dề suốt mấy chục ngày trời không thấy mặt trời, em thì ghét ra ngoài trong cái thời tiết nhớp nháp vầy, nên cứ đợi mãi một ngày đẹp trời. Để rồi đến 15/3, em đã quá phẫn chí, mà quyết định, không nghĩ ngợi, xách balo lên và đi thẳng

Với tiêu chí tiết kiệm hết sức có thể, em dự tính chỉ tiêu vào xăng cho xe và “xăng” cho người, còn tiền ở thì phải giảm xuống mức thấp nhất, hay có thể không mất tiền ở thì càng tốt. Bởi vậy em quyết tâm sắm con túi ngủ, có gì sẽ xin vào nhà thờ hay chùa ở, bất đắc dĩ bần cùng lắm thì xin ngủ trạm xăng =)). Sau khi lên cung đường, tính toán lượng xăng cần thiết, thì em đặt ra ngân sách cho chuyến đi này là 4-5tr (đương nhiên trong tk em thì chuẩn bị nhiều hơn để đề phòng)
Sau 21 ngày từ lúc khởi hành tại Hà Nội, em đã tới được Sài Gòn, tổng km chắc vào khoảng hơn 2000km (e bị đãng trí nên quên ko chụp lại công tơ mét lúc đi và lúc đến, bùn gần chết ). Tổng chi phí hết 5tr5 (do một vài vụ ham chơi phát sinh ) ). An toàn và thành công rực rỡ! Thực sự mà nói em vô cùng tự hào với chiến tích này của mình ^^ Chi tiết về hành trình em sẽ cố gắng update từ từ ạ
Ngày 1: Hà Nội- Vinh: 300km
Vì em cũng biết tự lượng sức mình là con gái, không thể chạy khỏe như con trai, lại thêm chuyến đi dài ngày, không nên vội vã làm gì. Nhưng các tỉnh miền Bắc từ Hà Nội đến TP Đồng Hới thì em không có hứng thú tham quan gì nhiều, nên em quyết định ngày đầu tiên chạy thẳng đến Vinh, nghỉ đêm ở đó rồi hôm sau đi Quảng Bình. Bình thường nếu tốc độ phóng trung bình là 50-60km một giờ thì chắc chỉ cần 5-6 tiếng là đến nơi. Nhưng em đi đường QL1, mà vì sợ cảnh sát, nên em đi rất đúng luật, toàn chạy 50km, vào thị trấn thì ko bao giờ vượt quá 40km. Thêm thời gian nghỉ mệt giữa đường và nghỉ trưa, hôm đó em chạy từ 7h sáng đến 7h tối mới đến Vinh. Vì là ngày đầu tiên nên em quyết định tự thưởng cho mình, đi thuê phòng ks ở cho sướng :D.
Cảm nghĩ trong ngày đầu tiên của em là vô cùng vui sướng. Vì em biết em chỉ cần vượt qua ngày đầu tiên này mà không quay đầu xe lại thì chuyến đi của em sẽ đến được chặng cuối cùng. Mặc dù sau 1 ngày, cả người em đổi màu vì bị một lớp bụi bẩn phủ từ đầu đến chân. Cái đường QL 1 bẩn kinh dị luôn ấy ạ >< em chủ quan không bọc nilon cho đống đồ, còn người thì đoạn sau còn mặc áo mưa vào mà đến tối nhìn em không khác gì kẻ vô gia cư, bẩn thỉu, tơi tả ).
attachment.php

attachment.php


Ngày 2: Vinh- Ngã 3 Đồng Lộc- Đèo Ngang- Mộ bác Giáp- TP Đồng Hới
Sáng dậy, mở cửa sổ ra, thấy trời mưa mà em rầu hết cả lòng. Nhưng kệ thôi vậy, trời mưa thì mưa, em vẫn cứ lên đường, chứ không nằm ks thêm 1 ngày ở đây thì dễ vượt ngân sách sớm quá ). Lần này em chuẩn bị kỹ càng lắm, nilon bọc đồ buộc sau đàng hoàng, người cũng mặc áo mưa nghiêm chỉnh. Và ta lại lên đường!
Lúc đầu em định phi thẳng đến tp Đồng Hới, mà đến lúc nghĩ lại, bảo thôi nhân dịp này qua thắp hương cho các cô, chứ không biết bao giờ mới có dịp đi qua thế này nữa. Thế là em phi vào chỗ các cô. Đến nơi, chả có chỗ đỗ xe, em vứt bừa xe ở một góc, để nguyên đống đồ buộc trên xe (em có cái trò đi đến đâu vứt đồ bừa phứa ở đấy, trộm vía chưa đứa nào thèm trộm :v ) vào thắp hương cho các cô rồi đi tham quan xung quanh. Cũng chỉ dám chụp một cái ảnh vì trời vẫn mưa và cũng không dám tạo dáng ở nơi trang nghiêm vầy (mà thật ra nhờ chụp hộ nên cũng ko dám chụp nhiều)
attachment.php


Em cũng không hề biết rằng mình sẽ qua đèo Ngang trên đường (các bác thông cảm em bị dốt địa lý, mà sau vụ xuyên Việt này mới khôn ra được tí :p ). Em thì có hứng thú với tất cả các thể loại đèo, nên đương nhiên là phải phi đường đèo mới chịu. Mà qua đèo thì đúng lúc trời hửng nắng, đổ đèo đã đừng hỏi ^^ Mỗi tội mấy cái bảng chắc để ghi là đèo Ngang thì bị tàn phá với viết bậy hết lên rồi, nên là ko chụp lại đc cái bằng chứng nào.
attachment.php

Muốn đến tp Đồng Hới là vì em có con bạn học đại học ở đó, mà từ lúc tốt nghiệp tới giờ em chả có cơ hội gặp lại nó, nên muốn nhân dịp này gặp lại bạn cũ . Hẹn nó tầm chiều sớm đến mà cuối cùng đến 5h mới đến nơi, vì cái tội tham, qua đèo Ngang rồi còn qua cả mộ bác Giáp thăm bác mới chịu.
Lúc đầu, em có liên hệ với nó báo trước sẽ qua, với hi vọng ngủ nhờ được nhà nó. Đến nơi ai dè được nó nhiệt tình đón tiếp quá, nó thuê luôn một phòng khách sạn cho em ) (số em được nhờ bạn ^^). Rồi nó chở đi ăn phủ phê các món, bánh nậm, bánh lọc, bún thịt nướng các kiểu. Em no gần chết lun! Cuộc đời đúng thật là rất sung sướng ^^
... to be continued
 
Em ở SG và cũng ước ao được gặp chị!
Từ lúc mới chớm nở sở thích "đi rong" thì em đã độc hành rồi, nhờ đi một mình mà em đã luyện được cho da mặt thêm dày!
P/s cho em xin thắc mắc là chị có theo tôn giáo nào không ạ? Em thấy chị vừa ở Chùa, vừa ở nhà thờ...
Chị không theo tôn giáo em ạ, mỗi thứ biết một tí thôi :) Cái này vào chùa hay nhà thờ chị cũng rất thật thà nói ra ^^ Có gì vào SG offline hội Độc hành :))
 
Đọc bài của bạn làm mình lại thấy nhớ quá. Mình cũng đi từ 15, nhưng theo chiều ngược lại, từ SG ra :)). Những lúc tìm nhà nghỉ, hỏi đường, lạc đường, sợ hãi, ngủ vạ vật, rồi chai mặt xin xỏ, mặc cả các kiểu để tiết kiệm chi phí =)), giống hệt như bạn. Nhưng có một điều mà đọc mình cảm thấy thiếu thiếu (cũng phải thôi, do ghi nhật ký thì thường như vậy :D), cái cảm giác xuyên suốt, lúc nào cũng thường trực. Đấy là cảm giác một mình, nói chuyện một mình, suy nghĩ một mình, đủ thứ câu chuyện linh tinh trong đầu để giết thời gian trên những đoạn hàng trăm cây số không phải đích đến :)). Một cảm giác thật kỳ lạ <3
Thời gian tới, miền tây và quay lại tây nguyên đang là đích đến của mình. Không biết có ngày nào mình và bạn húc phải xe nhau ở miền tây không nhỉ =)). Anw, chúc bạn nhanh đạt được mục đích :D
 
Đọc bài của bạn làm mình lại thấy nhớ quá. Mình cũng đi từ 15, nhưng theo chiều ngược lại, từ SG ra :)). Những lúc tìm nhà nghỉ, hỏi đường, lạc đường, sợ hãi, ngủ vạ vật, rồi chai mặt xin xỏ, mặc cả các kiểu để tiết kiệm chi phí =)), giống hệt như bạn. Nhưng có một điều mà đọc mình cảm thấy thiếu thiếu (cũng phải thôi, do ghi nhật ký thì thường như vậy :D), cái cảm giác xuyên suốt, lúc nào cũng thường trực. Đấy là cảm giác một mình, nói chuyện một mình, suy nghĩ một mình, đủ thứ câu chuyện linh tinh trong đầu để giết thời gian trên những đoạn hàng trăm cây số không phải đích đến :)). Một cảm giác thật kỳ lạ <3
Thời gian tới, miền tây và quay lại tây nguyên đang là đích đến của mình. Không biết có ngày nào mình và bạn húc phải xe nhau ở miền tây không nhỉ =)). Anw, chúc bạn nhanh đạt được mục đích :D

Cám ơn bạn. Chuyến đi của bạn hết bao nhiêu ngày vậy? Đúng là khi đi một mình, thường hay nghĩ ngợi lung tung, nhưng những chuyện đó khá là cá nhân và quá nhiều chuyện lung tung mà viết ra một chuyện thì mìnih phải giải thích thêm nhiều chuyện :)) nên mình không muốn viết ra đây. Và cảm giác nói chuyện một mình cũng chỉ có với mình 1,2 ngày đầu. Mấy ngày sau, mình vừa đi vừa nghe nhạc, chỉ tận hưởng con đường và nghĩ về đích đến cũng như việc tối nay nghỉ đâu, ăn gì, đã tiêu hết bao tiền trong hôm nay chứ chả nghĩ lung tung gì nữa ^^. Cảm giác tự kỷ một mình thì mình quen rồi, vì từ HN, mình cũng hay đi xem phim, cafe, mua sắm một mình :D
Nếu có húc phải nhau ở miền Tây thì chắc là bạn phải nhận ra mình thôi, chứ mình thì ko biết bạn cũng như đi đường mắt kém và đầu óc trên mây, mình ít khi nhận ra ai lắm lol
 
em ơi chị hâm mộ em quá, chị nhiều khi cũng muốn điên mải miết đi không phải suy nghĩ đến vần đề nào nữa, cảm giác như mình đang sống một cuộc sống thật thú vị , được đi nhiều là trải nghiệm nhiều
Có những khi muốn bỏ cuộc giữa chừng chỉ cần lên đường là yêu đời trở lại phải không em
 
em ơi chị hâm mộ em quá, chị nhiều khi cũng muốn điên mải miết đi không phải suy nghĩ đến vần đề nào nữa, cảm giác như mình đang sống một cuộc sống thật thú vị , được đi nhiều là trải nghiệm nhiều
Có những khi muốn bỏ cuộc giữa chừng chỉ cần lên đường là yêu đời trở lại phải không em
Đúng vậy đó chị, chỉ cần ngồi lên xe đi là mọi lo lắng, buồn bã biến mất hết, chỉ còn lại em và con đường trước mặt :)
 
Topic rất hay của một người vừa trẻ, vừa khỏe, vừa dám đam mê và dám thực hiện nó. Hii tớ ganh tỵ :)

Tuy nhiên tớ có một góp ý nho nhỏ với bạn chủ thớt nhé. Lần sau có độc hành thì trang bị thêm một số đồ bảo hộ xe máy đi kèm ngen. Càng an toàn thì sẽ càng đỡ rủi ro trên đường.
 
Topic rất hay của một người vừa trẻ, vừa khỏe, vừa dám đam mê và dám thực hiện nó. Hii tớ ganh tỵ :)

Tuy nhiên tớ có một góp ý nho nhỏ với bạn chủ thớt nhé. Lần sau có độc hành thì trang bị thêm một số đồ bảo hộ xe máy đi kèm ngen. Càng an toàn thì sẽ càng đỡ rủi ro trên đường.
Cám ơn bạn, nhưng như mình cũng đã comt ở trên, mình không mang theo đồ bảo hộ vì đã từng mặc khi đi các tỉnh phía Bắc, nhưng nó rất vướng víu và làm chậm phản xạ của mình nên mình không mang. Đây là kinh nghiệm mình rút ra cho phù hợp với mình, cũng khuyên các bạn khác không nên làm theo.
 
Ước mơ Xuyên Việt của em bắt đầu từ năm lớp 11, bắt nguồn từ bài viết trên báo Đời sống gia đình về 1 bạn tạm hoãn thi tốt nghiệp cấp 3 để đạp xe đạp xuyên Việt, do ba mẹ bạn ấy lo lắng nên thuê thám tử đi theo, vì vậy mà em được cập nhật hành trình của bạn ấy trên báo theo từng tuần :D. Sau đó bắt đầu có máy tính rồi mò mẫm tìm trên mạng nên biết đến phuot.vn khá sớm :p. Từ khi biết đến du lịch bụi thì nó đã trở thành đam mê của em rồi. Tuy chưa thực hiện được ước mơ Xuyên Việt nhưng mỗi lần đọc các bài viết về Xuyên Việt là ước mơ lại sục sôi :p. Lần này đọc được bài viết này của chị và biết chị 1 mình 1 ngựa chinh phục càng thấy hào hứng. Nhắm mắt tưởng tượng lại hành trình của chị thôi đã thấy phê rồi :D
 
Ước mơ Xuyên Việt của em bắt đầu từ năm lớp 11, bắt nguồn từ bài viết trên báo Đời sống gia đình về 1 bạn tạm hoãn thi tốt nghiệp cấp 3 để đạp xe đạp xuyên Việt, do ba mẹ bạn ấy lo lắng nên thuê thám tử đi theo, vì vậy mà em được cập nhật hành trình của bạn ấy trên báo theo từng tuần :D. Sau đó bắt đầu có máy tính rồi mò mẫm tìm trên mạng nên biết đến phuot.vn khá sớm :p. Từ khi biết đến du lịch bụi thì nó đã trở thành đam mê của em rồi. Tuy chưa thực hiện được ước mơ Xuyên Việt nhưng mỗi lần đọc các bài viết về Xuyên Việt là ước mơ lại sục sôi :p. Lần này đọc được bài viết này của chị và biết chị 1 mình 1 ngựa chinh phục càng thấy hào hứng. Nhắm mắt tưởng tượng lại hành trình của chị thôi đã thấy phê rồi :D

Giờ nhắm mắt nghĩ lại hành trình thôi chị cũng thấy phê lắm :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,621
Bài viết
1,154,050
Members
190,152
Latest member
sportzwarrior
Back
Top