What's new

[Chia sẻ] Từ Đà Nẵng vượt Trường Sơn Tây ra thăm mộ Đại tướng

Chán ghét cuộc sống SG khói bụi, kẹt xe, nhà cao tầng...và cả những bóng hồng đã trôi xa, gã khùng lên và lập tức set kèo đi nốt Trường Sơn Tây mà gã đã bỏ sót cách đây vài năm.

Xách balo lên tàu rời SG trong 1 trưa nắng gắt, gã ngạc nhiên khi thấy khoang ghế cứng đã trở nên hiện đại hơn so với 5 năm trước từng đi, có máy lạnh, sàn đc lót thảm sạch, cửa kính...Gã thấy cũng vui, chọn 1 ghế sát cửa sổ để ngắm cảnh, bỏ qua quãng đường từ SG đi Biên Hòa chỉ nhà và cửa, thì cái màu xanh của cây cối, núi đồi đã dần diện ra, khiến mắt gã dịu lại.



Dưới đây là tấm hình 1 cơn mưa giông nơi dãy núi, mà gã ko hề biết rằng chỉ 2 hôm tới, gã sẽ đc nếm mùi mưa vùng núi là thế nào



Theo lịch trình thì 8h sáng tàu SE22 sẽ tới ĐN, mà trễ tới 9h, gã thầm nghĩ: chắc do là tàu chợ, nên ko đúng lịch đc như mấy tàu SE 1 2 kia.

Gã mất thêm 2h để chờ thuê xe và máy ảnh, sự bồn chồn lo lắng đã xuất hiện vì gã dự tính đến tối cùng ngày sẽ có mặt ở A Lưới mà ko biết có kịp không.

Leo lên xe, thẳng quốc lộ theo hướng Hòa Cầm, gã thấy vui vì sắp lên lại núi non trùng điệp, sẽ không còn thấy những khối nhà bê tông, xe cộ inh ỏi nữa. Lối vào quốc lộ 14G đi ngang qua núi Chúa làm gã sửng sốt vì không nghĩ cái "hẻm" đó lại là 1 con đường quốc lộ =))

 
Last edited:
Đi 1 đoạn, gặp tấm biển Di tích lịch sử sân bay Tà Cơn, gã tự nhủ vào xem sân bay quân sự chiến lược của Mỹ - ngụy là thế nào



Có lẽ vì tới sớm lúc 7h nên chưa có đoàn khách nào tới thăm quan, đến cả gọi mấy lần cũng không thấy bảo vệ đâu để chỉ chỗ dựng con Wave ghẻ, chắc chỗ này không hấp dẫn, ít khách nên chả cần ai trông nom cả. Khi bước chân vào nhà lưu niệm cũng thế, không bóng người,, chỉ toàn hiện vật là hiện vật, những thứ làm nổi bật sự so sánh tương phản giữa đời sống vật chất, sinh hoạt của lính Mỹ - ngụy so với người lính Việt Cộng. Điều đó làm gã lại ngẫm nghĩ tới xã hội ngày nay, có phải càng được trang bị hiện đại, đầy đủ, thì con người sẽ càng trở nên lười biếng hơn và ít ý chí đi phải ko?

Lật giở tấm sổ lưu niệm ghi bút kí, hình như rất ít người tới hay sao, vì gã thấy 1 ngày chỉ có 1 người ghi sổ. Ờ, gã cũng nguệch ngoạc ghi vài dòng, với cái suy nghĩ nếu chẳng may mất tích dọc đường thì người ta sẽ biết gã từng đi qua đây :))

Rời khỏi nhà lưu niệm, gã lững thững rảo bước quanh cái gọi là sân bay, chắc quy mô hiện tại của nó đã được thu nhỏ đi nhiều, chứ sân bay khét tiếng ngày xưa sao lại nhỏ bé thế này được, vài cái xe tăng, trực thăng, xe bọc thép, tiêm kích hạng nhẹ. Cái thứ to lớn nhất là vận tải cơ C130, gần đó là hệ thống đường hào dã chiến và công sự. Gã bước xuống đường hào khi nó vẫn còn những vũng nước của trận mưa tối qua. 1 mình gã bước bì bõm, đất lún dưới chân, cái mùi ẩm thấp của đất, của rêu phong xộc vào mũi, cảm giác hơi rờn rợn khi bước vào những căn phòng trống nửa tối nửa sáng. Cái không gian tĩnh mịch và âm u đó khiến gã phải bước vội lên trên tìm lấy ánh nắng mặt trời. Không biết cái cảm giác của lính Mỹ - ngụy thế nào khi cứ ẩn nấp trong những dãy hầm hào thế, hứng chịu những đợt pháo trút xuống từ dãy núi bao quanh, bên cạnh là mớ lương khô, nước uống đang cạn kiệt dần. Đó có lẽ là những hình ảnh thường thấy trong cuộc chiến mang tên "Điện Biên Phủ" thứ 2 mà người Mỹ đã rất tự tin rằng không thể bị đánh bại.

Trích từ Wikipedia để thấy cái sự sai lầm của người Mỹ khi tin rằng có thể cố thủ vững chắc nơi núi rừng này: Có một câu chuyện được kể lại bởi thủy quân lục chiến Mỹ trong trận đánh Khe Sanh: Trong nhiều tuần, có một xạ thủ bắn tỉa Việt Nam núp trên một ngọn đồi bắn vào căn cứ Mỹ, gây ra một vài tổn thất và hạn chế hoạt động của lính Mỹ. Lính Mỹ đã mở nhiều cuộc tuần tiễu có pháo binh bắn phá nhưng vẫn không triệt hạ được tay súng này. Cuối cùng, Mỹ mở một đợt không kích với rất nhiều máy bay và đủ loại bom đạn, từ bom napalm đến pháo 20mm, bắn dữ dội thật lâu, cho đến khi cả ngọn đồi trở nên tan hoang. Trước sức mạnh hỏa lực, ngay cả lính Mỹ cũng phải trú ẩn trong các hào, hầm cá nhân. Tưởng như không gì có thể sống sót được, thì tiếng súng trường lại vang lên. Tất cả lính thủy quân lục chiến Mỹ trong căn cứ nhất loạt đứng dậy reo hò để bày tỏ sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ trước người lính Việt Nam đó


Nhớ lại khoảng thời gian bị vây hãm tại Khe Sanh, cựu binh John Scott Jones vẫn không thôi bị ám ảnh: "Chúng tôi đã ở dưới những căn hầm trú ẩn nhỏ, có rất nhiều bom đạn thả xuống, rất nhiều người chết và bị thương. Đó là khoảng thời gian rất khó khăn. Chúng tôi không có nước uống và thiếu lương thực trầm trọng, chỉ cố gắng cầm cự để mong sống sót"

Ảnh về sân bay này trên mạng có nhiều rồi, nên gã thích ghi lại cái không gian rộng lớn của nó

20180628_070628_HDR.jpg


20180628_071943_HDR.jpg
20180628_0723011.jpg
[/URL][/IMG]

20180628_071943_HDR.jpg




Trước khi rời nơi đây, gã trầm ngâm nhìn dãy núi bao quanh sân bay, những ngọn núi sừng sững được bao phủ bởi mây mù đã tồn tại ở đây từ hàng triệu năm, là nơi trú ẩn của những thứ đặc trưng mang hồn Việt. Liệu những tướng tá Mỹ khi đứng ở không gian rộng lớn bằng phẳng tại sân bay, nhìn về phía dãy núi, có cảm thấy bị đe dọa bởi những cỗ pháo, tăng, sẽ khai hỏa bất chợt đâu đó dọc dãy núi, hay những đợt xuất kích thoắt ẩn thoắt hiện lùi vào rừng của đặc công VN không? 1 sân bay trống trải bên cạnh rừng núi, chẳng phải là điều kiện quá tốt cho sở trường chiến tranh du kích của VN sao?

Trích từ Wikipedia: Việc tiếp vận cho các ngọn đồi quanh lòng chảo cũng có ý nghĩa sống còn với Mỹ, bởi nếu mất các ngọn đồi này thì pháo binh Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam sẽ có thể bắn trực xạ vào căn cứ với độ chính xác rất cao. Mỹ phải huy động hàng trăm trực thăng mỗi ngày để tiếp tế cho các ngọn đồi này. Thậm chí việc tắm rửa của lính Mỹ cũng bằng nước thả xuống từ trực thăng. Một sĩ quan Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam đã viết trong hồi ký: "Chúng tôi vượt hàng trăm cây số đường rừng chỉ với 1 bi đông nước, trong khi lính Mỹ dùng tới cả trực thăng chỉ để tắm giặt. Khi thấy cảnh này, tôi tin chắc nếu kiên trì, chúng tôi sẽ chiến thắng cuộc chiến này".

Mây cuộn bên hồ Quảng Trị





Đa phần đường HCM Tây sẽ như này, cũng may lốp vừa mới thay nên chịu được cái sự nham nhở của nó

 
Last edited:
Hình chụp đẹp quá ,đi trong mùa mưa tiềm ẩn nhiều nguy hiểm như sạt lở ...bạn thật cam đảm đi một mình trên cung đường đồi núi .Rất khâm phục ,chờ xem tiếp bài viết và hình ảnh .Từ lâu đã muốn đi theo cung đường này nhưng chưa có dịp ,bây giờ 60 tuổi rồi ,hơi ngại đi như thế .

Cứ đi đi bác ạ, vạn sự tùy duyên. Có đi con đường này mới cảm nhận được vẽ đẹp hoang sơ của núi rừng, nếu đi một mình như chủ thớt thì sẽ có thêm một cảm giác lo lo suốt cả ngày đường , nó không sợ nhưng có một cái gì đó lạ lẫm lắm. Bác đi thì tốt nhất là 2-3 xe và 4-5 người là quá đẹp.
 
Đi một mình vẫn là thích nhất chứ

Vâng, trước giờ đi phượt mình toàn đi 1 mình, nhiều người cứ hỏi sao ko rủ bạn bè đi chung cho vui, nhưng chắc do mình sống nội tâm, cầu kì 1 vài thứ, nên cảm thấy đi nhiều người lại không vui, không thể làm những thứ mình thích, đi đến những nơi muốn dừng chân ^^.

Có những lúc lang thang cưỡi con xe 1 mình xuyên qua núi rừng Trường Sơn, mình cũng hay tự hỏi sao lại có 1 mình nhỉ, giữa núi non hùng vĩ, ước gì có 1 bóng hồng ngồi sau lưng, cùng nhau trầm trồ về những cảnh đẹp đang được trải nghiệm. Nhưng rồi lại mỉm cười lắc đầu rằng, có mấy người con gái chịu đi những cung đường gian nan này, ê mông, nắng rát, mưa dầm, nguy hiểm vì lâu mới thấy nhà dân v...v...chưa kể còn sắp xếp thời gian đi nhiều ngày. Haizz.

Đừng mong đợi ai đó làm gì cho mình cả, phải biết hài lòng với những gì mình đang có và mình muốn có. Tham hận sân si làm chi ^^
 
Đi thêm 30km nữa gã đã tới Hướng Phùng, 1 cái địa danh lạ hoắc, nhưng gã lại luôn thấy trên những cột mốc suốt quãng đường tới đây. Hóa ra nó là điểm mốc đánh dấu đã tới chân đèo Sa Mù, con đèo mà mới chỉ tối qua thôi, gã search trên google để đọc thông tin về nó, trong lòng cứ thấp thỏm lo lắng không biết 8-9 sáng gã tới còn bị sương mù đặc ko :)).

20180628_081349_HDR.jpg
[/URL][/IMG]



Xăng đã đủ, lốp đã bơm căng, kèm theo câu trả lời của chú chủ tiệm: mấy năm nay dân đốt rẫy nhiều quá nên đèo không còn mù đâu cháu?

Một chút hụt hẫng trong lòng...haiz...mình đã tới muộn rồi sao???

Quả nhiên đúng thế, gã đã có 1 ngày vượt đèo đẹp trời, nắng nhẹ, trời xanh...nhưng gã vẫn thích có sương mù hơn, thế mới giống ngày xưa lính cụ Hồ vượt núi chứ









Cái chỗ này view đẹp, nhưng vì muốn chụp toàn cảnh hơn nên gã bám vào vách đá lởm chởm, leo dần lên mà chẳng sợ bị sẩy chân. Đúng là liều, lỡ chẳng may bị đá lở thì sao, mà kệ đi, sống chết có số cả :))


Nhiều ngọn đồi trọc, chắc do dân đốt rẫy như lời chú kia nói

Xuống đến chân đèo sẽ có 1 nhóm nhà dân để cho các bác ghé chân nghỉ ngơi
 
Last edited:
Bạn đi 14G từ ĐN ra Huế đúng ko? Mình đang định đi 14B từ Huế vào ĐN (bên ĐN tên là dường 601), bạn có biết đường này ko?
 
Mình cũng có ý định đi 14B sát biển mà chưa có dịp, chắc để lần tới ra ĐN đi :D

Chắc là bạn nhầm 14B là con đường vào Khe Tre xuyên qua rừng Bạch Mã, còn con đường sát biển từ Thuận An ra chân đèo Phước Tượng là 49B
 
Đi một mình vẫn là thích nhất chứ

OK đi một mình thì thích, nhưng nếu có ai đó chịu đi 2 mình với mình thì thích hơn

Vâng, trước giờ đi phượt mình toàn đi 1 mình, nhiều người cứ hỏi sao ko rủ bạn bè đi chung cho vui, nhưng chắc do mình sống nội tâm, cầu kì 1 vài thứ, nên cảm thấy đi nhiều người lại không vui, không thể làm những thứ mình thích, đi đến những nơi muốn dừng chân ^^.

Có những lúc lang thang cưỡi con xe 1 mình xuyên qua núi rừng Trường Sơn, mình cũng hay tự hỏi sao lại có 1 mình nhỉ, giữa núi non hùng vĩ, ước gì có 1 bóng hồng ngồi sau lưng, cùng nhau trầm trồ về những cảnh đẹp đang được trải nghiệm. Nhưng rồi lại mỉm cười lắc đầu rằng, có mấy người con gái chịu đi những cung đường gian nan này, ê mông, nắng rát, mưa dầm, nguy hiểm vì lâu mới thấy nhà dân v...v...chưa kể còn sắp xếp thời gian đi nhiều ngày. Haizz.

Đừng mong đợi ai đó làm gì cho mình cả, phải biết hài lòng với những gì mình đang có và mình muốn có. Tham hận sân si làm chi ^^

Tiếc quá nhỉ, tại chị không biết, nếu không chị đi với em. Chị độc hành con đường này năm 2013 giờ vẫn muốn đi lại nhưng lớn tuổi rồi bị gia đình cấm đi một mình.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,434
Bài viết
1,152,790
Members
190,080
Latest member
Cuadep
Back
Top