Xế chiều tới Sam Mứn, mọi người tất tả tìm chỗ chôn chiếc tiểu. Già bản Lò Văn Ứt lôi từ trong tay lải ra con gà luộc sẵn, một quả trứng sống. Đi đi lại lại, mấy lần tung lên nhưng không vỡ. Già giải thích là, nếu con ma nó ưng chỗ nào thì trứng sẽ vỡ, bằng không thì đập vào đá cũng không hề gì. Cuối cũng cũng chọn được chỗ, mọi người xì xụp khấn vái, không gian im lặng đến rợn người.
Tôi thoáng thấy trước mặt hình ảnh một ông già dáng lòng khòng, đang cười nhăn nhở khoái chí, phô hàm răng đen nhánh, rồi vụt biến mất trong khói hương.
Sáng hôm sau mọi người trở lại vị trí đào xới thật sớm. Cô đồng Hoà nhanh chóng bày biện một chỗ thờ, tôi trải tấm bạt, cả đoàn cùng ngồi thiền định. Sau khi khấn mưỡu đầu, vợi hết tuần hương cô nói như ra lệnh:
- Tất cả nhắm mắt lại, thả lỏng chân tay, không suy nghĩ vẩn vơ, hãy nghĩ tới Liệt sỹ.
Rồi cô tiếp tục lầm rầm:
- Lạy Sơn thần Thổ địa, lạy vong linh tại xứ, hôm nay nhằm ngày hăm hai tháng chạp năm âm lịch, tín chủ con là Nguyễn Hồng Quân cùng anh em gia quyến nhất tâm thỉnh gọi vong Liệt sỹ Nguyễn Thanh Bình, được mai táng tại đồi 16 bản Na Hai xã Sam Mứn huyện Điện Biên. Mong vong linh sống khôn thác thiêng về soi đường chỉ lối cho tín chủ con tìm lại phần mộ đã mất để đưa về quê quán tổ tiên
Ngừng một lát quan sát tất cả mọi người và thắp thêm tuần nhang nữa, rồi cô khấn to hơn. Không gian im phăng phắc, khói hương dào dạt:
- Lạy vong, để thỉnh vong về, hợp vai thì ngự, hợp vế thì ngồi. Vong sống khôn thác thiêng hãy soi đường chỉ lối cho gia trung biết đường mà lội, biết lối mà đi. Vâng lạy vong, vong còn ở dưới đồng bằng hay trên đỉnh núi, lạy vong về hồi tâm chuyển hướng cho gia trung biết đường mà lội biết lối mà đi, vong về hợp vai thì ngự, hợp vế thì ngồi, lạy vong…
Một hồi lâu lại hướng về cô Lan, giọng chùng xuống:
- Vâng lạy vong, vong đã về đến đây rồi thì vong nhập sâu vào nữa đi ạ, rồi chỉ đường vẽ lối cho gia trung biết đường mà lội, biết lối mà đi. Lạy vong, vong nhập sâu vào đi ạ, lạy vong.
Tôi mở mắt thấy cô Lan đang lắc lư, đoán chắc anh Bình đã về và đang nhập vào người cô. Mọi người vây quanh, anh Quân cất tiếng đầu tiên, giọng run run:
- Chào anh Bình ạ, có phải anh đã về không? Em Quân đây, có phải anh Bình không?
Vẫn lắc lư, chú Hùng tiếp gọi:
- Đồng chí Bình, tôi Hùng C3 đây, đồng chí có nhận ra không?
Lại chỉ lắc lư, tôi liền nói:
- Chào anh Bình, em là bạn của em trai anh, nếu anh đã về thì hãy tá khẩu đi ạ, mọi người đều nhất tâm thỉnh anh về, mong anh hãy soi đường chỉ lối cho chúng em để đưa anh về với quê hương bản quán…
Đột nhiên cô Lan khóc tức tưởi, nước mắt tuôn ra đầy mặt. Cô đồng Hoà nói tiếp:
- Vong đã về thì tá khẩu đi ạ, có gì oan khuất hay chưa bằng lòng thì cũng cho gia trung biết. Chúng tôi người trần mắt thịt nhìn cây hoá cỏ, nhìn đêm tưởng ngày. Vong hãy hồi tâm chuyển hướng để gia trung biết đường mà lội, biết lối mà đi…
Cuối cùng thì “cô Lan” cũng lên tiếng, đại để là rất thương ba nhớ mẹ, đêm ngày phù hộ cho tất cả gia đình. Khi được hỏi phần mộ thì “cô Lan” chỉ tay ra phía trước bảo đó là “nhà anh”, và nói thêm vừa đi xin lỗi việc chuyển nhầm hài cốt cụ Thâng.
Không riêng gì anh Quân, ai cũng vui mừng vì vị trí được chỉ rất phù hợp với sơ đồ, liền hăng hái đào xới, chặt phát. Lại thêm một khoảng đồi nữa được xới tung, thỉnh thoảng ai đó ồ lên nhưng xem kỹ mới biết đó là tổ mối.
Trời về chiều, lất phất mưa. Từng đợt gió lạnh lùa vào khiến tôi rùng mình. Tiếng tụng kinh, tiếng gõ mõ phát ra đều đều từ chiếc loa treo trên lùm cây. Khói hương nghi ngút, tan hoà vào trong vắng lặng tứ bề rừng núi âm u. Hình ảnh bác Liệt sỹ với đôi mắt hiền từ trẻ trung thấp thoáng đâu đây, như sắp đoàn tụ cùng gia đình.
Cô đồng Hoà lại tiếp tục công việc của mình, thắp hương, niệm chú. Cô ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, mặt hướng về phía đỉnh quả đồi như trút toàn bộ tâm lực để gọi vong linh về phù hộ, độ trì cho công việc kiếm tìm.
Bên tai tôi văng vẳng lời gọi hồn thống thiết không dứt:
“Lạy vong, để thỉnh vong về, hợp vai thì ngự, hợp vế thì ngồi. Vong sống khôn thác thiêng hãy soi đường chỉ lối cho gia trung biết đường mà lội, biết lối mà đi. Vâng lạy vong, vong còn ở dưới đồng bằng hay trên đỉnh núi, lạy vong về hồi tâm chuyển hướng cho gia trung biết đường mà lội biết lối mà đi, vong về hợp vai thì ngự, hợp vế thì ngồi, lạy vong…”
Có tiếng thở dài não nuột. Trong không gian muôn trùng của núi rừng âm u, khoảng cách âm dương vẫn chưa có điểm giao cắt. Bóng tối xuống ngày càng nhanh, mưa thêm nặng hạt, phía chân trời gượng thêm một quầng sáng như chào tạm biệt một ngày dài. Bất giác tôi thấy trong cõi xa mờ một cảm giác mêng mang vô định.
---> Tiếp