Thấy các pác viết về cung này rôm rả quá, iem lục lại ngăn tủ móc món đồ cũ ra chém với các pác chơi. Bài viết dưới đây là của bạn đồng hành của iem các pác nhớ, iem chỉ thêm mấy bức hình phụ họa cho nó sinh động thôi ợ.
"Mường La - Ngọc Chiến, những điều không tưởng (p1)
Thực sự thì mình chưa bao giờ sợ bất cứ một cung đường nào. Cũng chưa bao giờ thất vọng và hối hận sau một chuyến đi .
Với mình, đi cốt để cảm nhận, đi cốt để thấy mình còn tồn tại trên cõi đời này theo một nghĩa nào đó. Nhưng chuyến đi này đã để lại cái mà người ta gọi là dấu ấn KINH HOÀNG đến suốt cuộc đời.
Đầu tiên là cái HN - M.Châu. Chả có cái chó gì đáng kể. 1 năm đi 6 lần mà kể chuyện MC nữa thì mọi người cười cho. Cái mà mình muốn nói đến ở đây là: Mưa, Gió mùa đông bắc về. Ờ thì mưa nắng là chuyện của giời. Nhưng ít người có thể tưởng tượng được là nó có thể làm tình làm tội con người khốn khổ ngay ngày hôm sau. 12h có hơn 1 chút đi vào giấc ngủ chập chờn...
Ngày thứ 2. 7h dậy. Nhìn ra ngoài trời, tự dưng chửi thề. FU.K. Vẫn mưa. Cái cơn mưa không to không nhỏ, mưa không dày quá cũng không mỏng quá, hạt mưa không dài quá nhưng cũng không ngắn quá. Mưa cứ đều đều rơi, thấm vào lòng người và mưa thấm vào đất...
MC - Sơn La. Nghỉ ở ngã ba Còi Nòi. Cơm ăn Hát Lót. Chả có cm. Có 1 tí đường mà người người delay, nhà nhà đì lây. Thế là 1h30 mới đi tiếp. Mà có khi hơn ý. Thời tiết lúc này phải nói là cực kì PERFECT. Có ai biết là đằng sau nó là cả một nỗi kinh hoàng. Mình nhấn mạnh từ NỖI KINH HOÀNG, không phải vì chưa đâm đầu vào những nơi khóc dở mếu dở, lực bất tòng tâm. Ấy vậy mà cái chuẩn bị diễn ra đến giờ chỉ cần nghĩ đến là mình toát mồ hôi hột, mặt cắt ko còn giọt tiết nào.
Sơn La - Mường La. Ghé vô thủy điện Sơn La tí. Cũng to đẹp ghê ghớm. Nhưng mà cũng bt, chả đáng nói .
Mường La - Ngọc Chiến. Cơ mà công nhận là có vài góc chụp ảnh rất đẹp. Và đã hai năm nay rồi mới nhìn thấy cái biển dốc 12%.
Lên dốc mà số 2 bất lực. Số 1 thì ỳ ạch. Đi được 1 tí lại phải dừng xe đổ nước cho nguội máy. Nhưng mà thường. Lên Sìn Hồ cũng thế, chả đặc biệt.
Ông giời thấy nhạt chuyện nên bắt đầu thêm mắm thêm muối vào chuyện của mình. Lại mưa. Mình lại buột miệng: FU.K. Mưa thế này mà gặp đường đất đỏ thì thôi rồi, ấy là nghĩ thầm trong bụng. Ai dè , mồm thối. Cầu được ước thấy. Từ Mường La - Ngọc CHiến. Chạy chơi, ko vấn đề trừ lúc kẹp 3 xuống dốc. 2 cục thịt + lực từ 2 cục nữa ước tính khoảng 150N đè lên vai mình. Vẫn đi được, No vấn đề.
6h tối, Mường CHiến. Mưa to và dày hơn. Hỏi sơ sơ thì người ta bảo: mưa mấy ngày rồi, ko ra được Mù Căng Chải đâu.
Ấy thế mà vẫn đi. Sáng còn chả ăn ai, tưởng ông trời xót trương cho chút ánh trăng làm bạn. Thế mà những đám mây kia thật ác. Mẹ! Tối như đêm 30. Đầu tiên là lầy, bùn đỏ choe choét. Lầy nhầy. Bánh xe cứ quay tít. Người người bắt đầu trổ tài drift. Các xế thi nhau drift. Đường đi thì cứ ngày càng nhỏ dần. Cứ như là đường mòn cho Trâu đi. Nghĩ thầm trong bụng, cơ mà khéo bị tộc lừa. Nhưng không phải. Thật. Đường đi thật. Tiếp theo đó là dốc. Vẫn là cái dốc 12%. Nhưng ko phải là đường bê tông, ko phải là đường nhựa, không phải là cấp phối. Mà là bùn. Bùn ngập ngụa. Cái giống bùn đỏ này sao mà trơn được đến thế. Như bôi mỡ vào bánh xe. Xòe, chiều vừa thấy người tao tập múa xòe. Cười tủm. Tối đến mình, chả cần tập mà xòe tới tấp, xòe đều như vắt chanh. Rồi vồ ếch. Người người cùng vồ. Ếch đến là to.
Mọi sức lực đều dồn vào đôi tay, đôi chân nhỏ bé. Lúc đầu ngã thì còn cố đỡ xe. 1 lần, 2 lần, 3 lần. Đến khi tay mỏi nhừ, xe đổ, Kệ! Vứt đấy, nhảy sang 1 bên đã.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hơn 9h mà tương lai phía trước còn cực kì tăm tối. Nhất là khi gặp 2 chú tộc mặt mày bơ phờ nói ko đi được quay lại.
Vẫn đi! Mẹ kiếp. Sao đời nó lại lắm tai ương đến thế. Chúng nó mở đường. San núi. rồi để nguyên đấy. Trước mặt mình là cái dốc khoảng 60%. Cao tầm 10m Đi còn chả vững huống chi là xe với pháo. Chỗ này khẳng định luôn là "it. con mẹ thằng nào chém gió". Khóc cũng không được, mếu cũng chả ai thương. May mà vẫn dao găm cuộn dây đề phòng. Thế là người thành trâu, người thành bò. Nhục không tả xiết. Thằng kéo, thằng đủn.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, khi vượt qua đã là 10h30. Mưa vẫn rả rích, tương lai càng tăm tối hơn. Nước không có mà uống, bụng đói, chân run. Chưa bao giờ mình mệt và oải đến thế. Nhưng mà trên đời này, khi mình rơi vào tình huống khóc cũng được, cười cũng được, mình luôn cười thật to..."