What's new

Mèo Niêm - Sơn Vạc, đường đi dát ánh Trăng rằm

Mèo Niêm - Sơn Vạc, đường đi dát ánh Trăng rằm

Cái tên Mèo Niêm - Sơn Vạc, địa danh nghe thì quen lắm nhưng rõ ràng không hề có trên bản đồ hành chính. Nó được bắt đầu từ những câu chuyện tếu táo bên ly cafe thơm thơm mùi cồn khô trên đường phượt đêm, trong ánh trăng rằm vằng vặc giữa rừng của 6 kẻ lữ hành vượt sông vượt suối khe, bùn lầy và đèo dốc từ cung Mèo Vạc xuyên sang Niêm Sơn về qua Tĩnh Túc để tới Cao Bằng.

Sáng sớm, sương vẫn còn mờ ảo và khí lạnh vẫn còn tràn trề trên những dốc phố núi Mèo Vạc, chúng tôi lên đường đi Niêm Sơn, vượt qua sông Nho Quế, rồi sông Gâm sang Bảo Lạc Cao Bằng, cung đường lạ và đầy sự bất trắc bởi thông tin rằng đường đang sạt lở do lũ quét, có những đoạn không còn dấu vết, cầu qua sông cũng bị lũ cuốn trôi....

Cung đường này về phong cảnh tương đối đẹp, hùng vĩ và vẫn còn rất nhiều nét hoang sơ. Đồi núi cao ngất ngư, đèo dốc tít tận đến cây cầu đang xây bắc qua sông Nho Quế đoạn qua thị tứ Niêm Sơn khoảng 25 km.

Bắt đầu từ thị trấn Mèo Vạc, rẽ trái ở ngã ba Bưu Điện, đi chừng 200m gặp ngã ba có biển chỉ dẫn, lối rẽ tay trái là lối leo lên đèo đi thăm chợ tình Khau Vai - còn lối đi thẳng là đi Niêm Sơn. Đó cũng là tuyến quốc lộ 4D vừa được sửa chữa, đường rất đẹp, núi non trập trùng, sương giăng mờ ảo cả ngày đêm....

Chúng tôi ngừng lại đoạn giữa đèo, trên đỉnh một quả đồi cao, trông xuống là thung lũng Niêm Sơn mênh mang, nhà cửa xóm làng xanh mượt bé tý xíu, mây đang ùn lên từ dưới thung lũng, dưới ánh nắng sớm, mây vàng mượt như tơ.... Mấy cô gái bắc bếp "dã chiến" đun cafe để ngâm nga ngắm trời đất giao hoà. Tiếng nhạc ghi ta bập bùng, tiếng piano hoà tấu và giọng Bằng Kiều cao vút bản nhạc của Trịnh

..Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi buồn..
Hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời...


Giữa cái lồng lộng của đất trời, sự giao hoà của đêm và ngày, trong muôn vàn thanh âm của gió và cây, khung cảnh bình yên đến ngây ngất !
.............
 
Last edited:
Con đường chúng tôi đi men theo triền núi đá, bên kia dãy núi là chợ tình Khau Vai nổi tiếng, mây cứ trồi lên cuồn cuộn và phong cảnh biến ảo mỗi lúc mỗi khác.....

Núi đá và nhà....







Mây trắng bay, và thung lũng Niêm Sơn phía dưới...





 
Cái sự thú vị và mơ màng lãng mạn khi ta đứng trên đỉnh một quả núi, nhìn ngang tầm mắt là mây trời ngút ngàn, dưới chân ta là cả một thung lũng mênh mang xanh rì nó thật sự đáng nhớ và khó có thể quên mỗi khi nhìn lại những bức ảnh kỷ niệm. Những dãy núi trập trùng và hùng vĩ khiến ta thấy mình thật bé nhỏ.....

Chúng tôi uống cafe nghe Bằng Kiều hát trong cái sự lãng du như thế....

Con đường Mèo Niêm Sơn Vạc uốn lượn như rắn bò trên lưng chừng núi cứ thế đổ dốc suốt từ Mèo Vạc đến Niêm Tòng trong khoảng 30 km. Vượt qua thị tứ Niêm Sơn với cái chợ be bé lao xao tiếng H'mong, tiếng Giáy và tiếng Nùng chen lẫn tiếng Kinh, chúng tôi ngừng lại ở một ngã ba có cột Km chỉ đường sơn trắng đỏ mờ tịt. Nhìn sang tay trái là con sông Nho Quế nước đang cuồn cuộn chảy. Ngã ba này chính là lối rẽ để đi sang thị trấn Bảo Lạc của tỉnh Cao Bằng. Con sông Nho Quế bắt nguồn từ những dãy núi cao nguyên Vân Nam Trung Quốc chảy qua đèo Mã Pi Lèng, qua chân núi có chợ tình Khau Vai rồi đổ về đây trước khi nhập vào sông Chảy.

Đường xuống bến sông nhầy nhụa bùn đất, chúng tôi hỏi một "gã" H'mong tay cầm con dao quắm với bộ mặt nhăn nhúm, thâm thâm và đôi mắt mờ đục vì á phiện nó hành:
- Ơ cái mày! Cho tao hỏi đường này qua sông để đi Bảo Lạc đúng không?

"Gã" H'mong chẳng nói gì, quay mặt đi, ho húng hắng rồi chui tọt vào lán...

Sau một thoáng do dự, chúng tôi quyết định xuống bến sông. Con đường xuống bến sông lầy lội, chiếc xe chỉ chực lăn kềnh và bánh quay tít mỗi khi phanh lại, nó trôi tuồn tuột.... Nhìn xuống bến sông, dòng Nho Quế cuồn cuộn chảy, một chiếc bè mỏng manh đang từ từ sang sông.....


Đoàn quân chúng tôi với những con chiến mã...



Phong cảnh Niêm Sơn...



 
Đường xuống bến sông Nho Quế






Chiếc mảng ghép bằng luồng đưa chúng tôi vượt sông...


 
... Hôm đi từ HN lên Hà Giang, trên đường tôi hay ngó nhìn xem có gặp đoàn phượt nào không, bởi dịp nghỉ lễ 30/04 "giang hồ" lượn lờ ghê lắm. Quả đúng như thế, lúc ở ngã ba Vinh Quang huyện Vị Xuyên, chúng tôi gặp cả đoàn xe Mink cùng mấy chục "vị" quần áo khăn khố rõ ra dáng nghệ sĩ và giang hồ xịn.... Tới Đồng Văn thì chao ơi là lắm! Toàn bộ các nhà nghỉ khách sạn cùng với nhà khách Ủy ban kín đặc dân du lịch cả ta lẫn tây. Trong đó hội "lượt phượt" cũng có đến 3 - 4 nhóm, mấy chục anh chị nắm tay nhau "dung dăng dung dẻ" lượn chợ Đồng Văn, máy ảnh nhăm nhăm bắn không tiếc "đạn". Quán ăn bà cụ người Nùng ngon nhất Đồng Văn "kín đặc" giang hồ. Đoàn xe Mink đi cùng tuyến với chúng tôi sang Bảo Lạc những tẽ ra 2 hướng, bọn tôi đi Cao Bằng còn họ vòng lại Bắc Mê. Họ đã cùng chúng tôi vượt qua cung đường gian khổ nhất trong chuyến đi ấy: Mèo Vạc - Bảo Lạc....

Xuống tới bến sông, dòng Nho Quế mùa này đục ngầu phù sa. Nhìn nước cuồn cuộn chảy, tôi tự hỏi: Không biết những hạt phù sa kia bắt đầu từ cao nguyên Vân Nam lồng lộng gió hay từ trên các triền núi đá vôi Mã Pi Lèng hùng vĩ chảy về đây, nhập vào dòng Gâm và xuôi về Tuyên Quang bồi đắp nên miền trung du đồi chè xanh ngát và cọ "xoè ô" che nắng cho những em bé đến trường.... Chao ơi! Dòng nước kia "nhọc nhằn" và sôi réo cứ chảy mãi, chảy mãi không ngừng, mải miết đi về nơi xa.....

Tiếng hò hét của nhóm Mink khi chiếc bè chao đảo, chòng chành rồi trôi vun vút giữa dòng nước, "gã" chống bè qua sông gầy gò đen xì, trên người "vằn vện" những hoa lá chim muông và quan tài cùng với đầu lâu xương chéo đẩy cái bè một cách rất thiện nghệ bằng cây sào dài cỡ 4m, rốt cục cũng đẩy được nó vào mép sông, chiếc xe Mink nổ máy khói đen xì phụt ra ào ào "vặn vẹo" mãi rồi cũng lên được cái dốc trơn như đổ mỡ phía bên kia sông. Tôi sực nhớ rằng cần phải cho hết mấy cái máy ảnh, điện thoại và những vật dụng đắt tiền vào trong một cái bọc nilon đề phòng "lật" bè. Nói dại! Hôm ấy nếu có bị lật bè, thách cũng chỉ mong sao cứu được cái thể xác chứ 10 máy ảnh cũng bỏ, cho dù nó đắt cỡ nào... Nước cuồn cuộn thế kia....

Gần 1 tiếng sau, rồi cũng đến lượt tôi và con cào cào Y.Serow qua sông. Chòng chành và hồi hộp khi đồng chí em Windy lái hộ con xe xuống bè, cứ thi thoảng lại nhắc, ngồi yên đi anh kẻo hai anh em lại "lộn" cổ xuống sông giờ..... Hai "gã" chống mảng mặt đầy vẻ "cô hồn" mắt lấm la lấm lét và nụ cười nhếch mép luôn thường trực trên đôi môi thâm xì vì thuốc phiện buông một câu cộc lốc: Ngồi yên vị trí...

Phải nói rằng đi bè qua sông giữa mùa nước lũ cũng là một sự mạo hiểm chẳng khác gì ta đánh đu bằng sợi dây chão trên cái vực sâu....

Qua khỏi khúc sông, tưởng đã thoát khỏi chỗ khổ nhất, nào ngờ đó mới chỉ là khúc dạo đầu của con đường gian nan. Chỉ cách bến sông chừng 100 m, đường tự nhiên mất tích, ngơ ngác nhìn, ngó lên trên cái vách đồi bên tay trái là một ngôi lán và vệt đường đỏ thẫm dốc ngược lên núi. Thì ra nó ở trên kia, và muốn lên đó, chúng tôi phải cho xe tụt xuống cái dốc ở con suối cạn rồi vượt qua suối, xong lại phải "trèo" lên cái vách đồi muốn "dựng" ngược cả người lẫn xe....
 
... Chúng tôi tụt xuống lòng con suối cạn lổn nhổn đá hộc, nước lấp xấp, rồi cài số 1 cho xe vượt lên dốc cao khoảng 3 m đầy cây cứt lợn tới chỗ đất bằng phẳng, tập kết xe ở đó để chuẩn bị leo vách đồi cao ngất đằng trước mặt.

Ba thằng ở phía sau đẩy, một thằng lái, xe cài số 1 "vặn" hết ga, cả người cả xe "phụt khói ra lỗ đít" mới lên nổi con dốc.... Quả đúng là "danh bất hư truyền" con đường Mèo Vạc - Bảo Lạc !

Sau đúng một tiếng toát mồ hôi hột, thở phì phà phì phò, lên được tới chỗ đầu dốc của con đường cấp phối, cả "lũ" khát khô cổ, ngồi nghỉ nhưng mắt thì "lấm lét" nhìn vào trong lán. Trong cái lán lụp xụp như lán Chí Phèo, bên ngoài có chiếc xe ủi DT 75 cũ rích, gỉ nhoèn không biết ở đó từ những năm xa xưa nào, là những tiếng cười hô hố bặm trợn. Tôi ngó vào lán và bỗng tháo lui....

Bên trong lán, 7 - 8 "gã" thanh niên mình xăm vằn vện, cởi trần mặc quần đùi, tóc húi cua đang xóc đĩa sát phạt nhau. Can rượu khoảng 10 lít rót dở vương vãi ướt nhoè cái chiếu bẩn đen xì trên dãy sạp được làm bằng nứa ghép.

Khát nước. Đói. Trời càng ngày càng nắng gắt.

Cả nhóm khát khô cổ họng vì lúc này đã giấc trưa, mấy chai nước mang theo hết từ lúc ở dưới mảng vượt sông Nho Quế, mặt trời thì chang chang trên đỉnh đầu.... Nghĩ một lát, tôi quyết định vào lán với nụ cười "ve vãn"...

- Chào các đại ca. Bọn em đi chơi qua đây, khát nước quá, các đại ca cho bọn em xin ít nước uống được không ạ?

Hai gương mặt "nhàu nhĩ" thâm thâm ngửng lên nhìn tôi và chú em windy một cách đầy nghi ngờ, sau một thoáng rồi lại cúi xuống tiếp:

- Nước ở ấm đấy, lấy đi... Ê! ê! lẻ nhá, tao đặt 300...

... Bọn tôi tu ừng ực cái ấm nước chè chẳng ra chè, nhạt hoen hoét và lờ lợ đầy mùi phù sa. Người thấy khoan khoái....

Tiếp tục lên đường sau khi chào các "đại ca giang hồ" làm đường nơi rừng sâu núi thẳm với vẻ mặt biết ơn và nụ cười "e ấp", chúng tôi đi qua rất nhiều dốc, rất nhiều hẻm núi mà hai bên là những vách đồi đen nhánh toàn thứ than kíp lê chưa đạt chất lượng, trên đầu là nắng chang chang, rừng im ắng không một ngọn gió, cỏ cây rũ rượi......
 
Last edited:
Vượt qua mấy khúc lầy nhầy nhụa bùn từ trên đồi chảy xuống, có chỗ bề mặt khô ráo ngỡ như đất cứng nhưng chỉ cần vô tình bánh xe lọt vào lập tức bùn nhão nhoẹt, ngập gần hết bánh xe. Chúng tôi đi trong một trạng thái nơm nớp như vậy suốt quãng đường dài khoảng 20km như thế.

Qua khỏi khúc cua đen nhánh màu than non, tôi phóng vụt lên trước. Vừa nhìn thấy một bản người Nùng thì đường cụt. Đất từ trên sườn đồi lở tràn xuống, ngập hết cả lối đi, bên dưới vực sâu là một con suối đang cuồn cuộn chảy, nước réo ầm ầm. Để đi tránh, người ta làm một con đường nhỏ dẫn thẳng xuống bãi đá cạnh suối, nó bị cắt ra làm mấy khúc vì nước trên đồi xói lở....

Không thể tin nổi mắt mình khi nhìn thấy cả một mảng đồi to sụp xuống bị dòng nước cuốn trôi, cây cối đổ rạp, ngổn ngang. Chúng tôi dò dẫm mãi rồi cũng tìm được cách đưa xe xuống bãi đá sau khi windy và tôi thân chinh đi dò đường....

Đứng trước dòng suối, tôi đã nghĩ sẽ cố gắng đưa xe qua bằng cách 2 - 3 anh em đẩy bộ, nhưng khi cu Nam lội xuống thử xem mức nước, nước ngập đến bụng chảy xiết đến mức nó phải choài người vào bờ lập tức nếu không chắc có lẽ bị cuốn phăng.
 
Last edited:
... Quanh quẩn mãi chưa tìm được cách nào qua suối, trời thì nắng như đổ lửa, cổ họng bắt đầu rát vì khát nước. Mấy cô gái cùng đi thấm mệt nên chui hết vào bụi cây lúp xúp tránh cái nắng gay gắt, khăn khố che kín hết cả mặt mũi. Bốn anh em chúng tôi lượn lờ chạy chỗ nọ chỗ kia tìm khúc suối hẹp và nước đỡ xiết nhưng cuối cùng đành thua....

Quay lui lúc này thì còn khổ hơn nữa.

Xoạt! Một chú em dân tộc khoảng hơn 20 tuổi mặt có vẻ "ngu ngơ" chui từ bụi cây trên sườn đồi tụt xuống, tôi mừng quá hỏi luôn:
- Này ông em! Ở khúc suối này có đoạn nào dong được mấy "con" xe máy kia qua không?
- Không đâu! Suối sâu lắm à... Cuốn đi mất thôi !
- Em có thể tìm người giúp bọn anh khiêng xe qua suối được không?
Ngắc ngứ và thần mặt ra một lúc. Chắc đang nghĩ...
- Không khiêng được đâu, sợ lắm....

Cả bọn nhìn nhau ngao ngán. Chẳng lẽ quay lại?! Hay là cứ liều lội qua.... Dân tộc họ còn sợ thì có lẽ mình không nên liều mạng....

- Bọn anh ơi! Có đi qua được không?
Ngước mặt lên, một đám đông túm tụm trên đầu dốc. Hoá ra nhóm đi xe Mink. Họ khá đông, chắc phải đến hơn 20 người. Tôi nói to: Nước cuốn dữ lắm, xuống đây đi....

Chợt tôi bỗng nghĩ tại sao không thuê tre hoặc gỗ bắc cầu nhỉ?! Lòng suối rộng khoảng chục mét, thừa sức bắc cầu nếu như có gỗ hoặc tre luồng....

Tôi gọi ông em dân tộc nãy giờ vẫn "ngu ngu" đứng đó :
- Chú em, có gỗ không cho anh thuê để bắc cầu qua suối...

Chần chừ một thoáng và sau khi được "nâng cao" tâm lý bằng màn "nịnh nọt" tinh thần đồng bào anh em thì "thằng" em đồng ý với giá 300 ngàn. Nhưng chỉ một thoáng sau chúng tôi thất vọng khi có hai người đàn bà xuất hiện và một mực đòi đủ 1 triệu 200 ngàn mới cho thuê gỗ bắc cầu, gẫy tấm nào đền 150 ngàn. Trời đất! Giữa rừng núi hoang vu thế này mà người dân tộc Nùng họ còn thế đó, không cần biết, không giúp nếu không có tiền...

Cò kè mãi, nhất định không giảm, và còn căng hơn nếu không thuê bằng mức tiền đó thì tự đi qua suối hoặc quay về....Họ thản nhiên bỏ đi...

Trời nắng, bụng đói và quá uất ức vì bị bắt bí, đến mức tôi nổi cáu chửi vung tý mẹt và "doạ" đá cho "thằng" em lúc đầu nói 300 ngàn một phát, hình như câu "doạ" có trọng lượng hoặc cái vẻ mặt tôi lúc đó quá "kinh" nên "thằng" em gọi to một câu gì đó tiếng Nùng với hai người đàn bà đang bỏ đi. Hai người liền quay lại. Lần này họ đồng ý giảm xuống còn 800 ngàn, không ít hơn!

Được tiền như cởi tấm lòng. Gỗ được mang xuống rất nhanh chóng từ căn nhà trên đầu dốc. Thoáng nhát đã có khoảng chục tấm. Hai người thanh niên Nùng mới vừa để tấm ván xuống suối liền bị nước cuốn phăng, gãy cái rụp....

Gần 30 anh em, cả đám anh em Mink cùng hò dzo vác đá làm mố, gần 1 tiếng sau thì chúng tôi bắc xong cái cầu. Lần lượt từng chiếc xe được dắt qua.... Chúng tôi qua đầu tiên và "vui sướng" móc ra 350 ngàn cộng với "đền" tấm gỗ bị gẫy 150 ngàn nữa "tặng" những người "anh em" dân tộc Nùng...

Con đường thênh thênh trước mặt được hơn chục km thì lại đến một khúc suối đang làm cầu, những cọc sắt nhọn hoắt nhô lên tua tủa, đường đi qua chỉ rộng đủ 1 người đi bộ, nếu dắt xe phải ngồi lên yên, chạy xe qua thì rất nguy hiểm vì dốc sâu, cái vực để làm mố cầu đầy sắt nhọn tua tủa kia sẵn sàng chọc thủng cả người lẫn xe....

Đúng là khốn nạn. Bụng đói chân run, miệng khát khô trong khi bên kia sông Nho Quế nước vẫn chảy ào ào và những ngọn đồi lúp xúp cây cỏ đang muốn héo rũ vì nắng gắt. Chúng tôi đã phải cố hết sức lực còn lại để vượt qua đoạn này....

Hơn 10 km nữa thì thấp thoáng một ngã ba sông và cây cầu treo. Đường nhựa đây rồi ! Ngã ba sông Gâm gặp sông Nho Quế đây rồi....

Cả bọn đi qua cây cầu treo, đi qua một cái bản người Nùng. Tấp vào một cái quán nước mía, mấy anh em ngã vật ra nền nhà, người như muốn lả đi vì quá mệt.....
 
Last edited:


Con suối nước chảy xiết ngáng chân đoàn quân chinh phục





Đất đồi bị lở loét do lũ....





Bàn bạc việc bắc cầu qua suối...




Vác đá làm mố cầu...


 
... Trời về chiều, không khí nóng như rang. Nắng vẫn xiên chéo gay gắt hầm hập. Cả bọn uống nước như trâu điên, chủ quán ép mía để làm nước uống cho chúng tôi không xuể bởi những cái miệng đang khô khốc kèm theo dạ dày thì lép kẹp....

Tính ra có 30' nghỉ, mỗi đứa "giải quyết" khoảng 1,5 lít nước và gần chục cái xúc xích. Khoan khoái hiện rõ ra từng nét mặt đang đỏ ửng, đen xạm đi vì cháy nắng.

Giờ thì phải lên đường về Bảo Lạc. Đường còn xa lắm nếu muốn có một chỗ nghỉ cho thoải mái thân thể đang đau nhừ, mặt thì bỏng rát vì nắng cháy. Con đường lúc này sao dài phát kinh khủng, chỗ đẹp chỗ xấu lổn nhổn đá thi nhau hành hạ 7 kẻ lữ khách đang muốn vật ra đường vì mệt.

Khoảng 17h30'. Nắng chiều khuất dần sau rặng núi phía Bắc Mê, nóng nực bớt đi rất nhiều nhưng gió thì vẫn mãi lang thang nơi xa tắp. Chúng tôi đặt chân tới thị trấn Bảo Lạc. Phố huyện đang cữ tan chợ chiều, đường bụi mù, nhốn nháo người xe cùng với ngựa thồ đang dồn nước kiệu.

Nhìn thị trấn miền biên ải với dãy phố khá cũ kỹ, loe hoe mấy căn nhà cao tầng nhưng lại là nhà công quyền, chắc rằng khá khó khăn nếu muốn tìm một khách sạn tương đối để nghỉ ngơi cho lại sức, vả lại trời vẫn còn khá sớm. Sau một phút hội ý, chúng tôi quyết định về Tĩnh Túc để nghỉ đêm.

Cung đường từ Bảo Lạc về Tĩnh Túc hơi xa, quanh co và khá nguy hiểm bởi có nhiều chỗ, đá tảng trên vách núi rơi thẳng xuống đường, nằm ngổn ngang mà chưa được công nhân duy tu dọn dẹp. Đường vắng, thi thoảng mới gặp một chiếc xe ô tô hoặc xe máy đi ngược lại. Chiều tà, mặt trời đã khuất hẳn sau dãy núi xanh rì, bóng tối bắt đầu chạng vạng....

Bốn chiếc xe máy luôn giữ cự ly gần nhau đề phòng có sự trục trặc hoặc gặp chuyện nguy hiểm. Lúc này tôi đã rất mệt, khi vào cua có lúc chiếc xe cào cào cùng hai đứa chúng tôi như muốn đổ vật ra đường. Con đường tối mù, cây cối rậm rịt khắp đồi núi, sương mù lan toả và khí lạnh bắt đầu ngấm vào người....

Cứ nối đuôi nhau vượt quãng đường vắng dài dằng dặc hơn 50km thì cả bọn dừng lại nghỉ bên một cánh đồng vắng, xóm làng người Nùng phía chân đồi lao xao tiếng trẻ con đùa nghịch, tiếng chó sủa "gâu gâu". Nghỉ được một lát, chúng tôi bỗng ngửng lên, phía đỉnh núi cao mặt trăng tròn vạnh đang nhô lên toả thứ ánh sáng lung linh huyền ảo xuống khắp những thửa ruộng bậc thang, những nếp nhà sàn và những quả đồi nối nhau trập trùng, ánh trăng lăn tăn trên dòng suối như dát bạc....

Cung đường giờ bỗng đẹp diệu kỳ, khi chúng tôi đi qua một con đèo, trước mắt là cả một miền đất mênh mang dưới chân, trăng trên trời sáng vằng vặc soi rõ từng cánh rừng, từng con suối lăn tăn ánh nước chảy và những thửa ruộng bậc thang có những đám cọ xoè lá vươn lên trời, tít xa là đám mây trắng đang bềnh bồng trôi lững lờ, thảng hoặc có đốm sáng đỏ lừ hay một vệt đèn pha xe máy thoắt ẩn thoắt hiện trên sườn núi thấp dần về phía Đông. Con đường nhựa loáng hơi nước, bỗng như được dát một lớp bạc mỏng cứ sáng lung linh dưới ánh trăng êm dịu....
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,190
Bài viết
1,150,449
Members
189,949
Latest member
0123winnet
Back
Top