SonTT
Lão Ngoan đồng
(Hoàn Kiếm Đại Vương, hiện đã bỏ trốn mất, không ai rõ tung tích của Ngài, tuy vậy những gì Ngài đã viết, đã chia sẻ... ở đâu đó thì sẽ còn lại mãi.
Đó mới là cái quan trọng)
Mời các bạn đến với một Phượt Quái - qua những cảm xúc của Ngài, qua những chuyến đi của Ngài.
-----------------------------
Thứ bảy, sáng sớm, thành phố vùng biên, mưa trút nước! Tầu đến chậm hơn nửa tiếng, chạy vội ra ngoài cửa ga đón chuyến xe đầu tiên lên thị trấn. Bãi xe đặc xe, mưa cũng không cản các bác tài mời gọi. Đứng dưới đường, định chờ chiếc xe nào đông khách nhất để lên , đảm bảo đi ngay chứ nếu không có khi vòng vèo cả tiếng vẫn chưa xuất phát. Một bác tài cầm tấm biển đón khách mời chào. Lên xe anh đi em, anh đang đón đoàn khách, khách ra là đi luôn, không chờ. Thế cũng được, anh có bao nhiêu khách phaỉ đón . 8 người, chú yên tâm, có 8 người anh cũng phải chạy, thuê chuyến rồi. Chú đi thêm để anh có lộc mở hàng thôi.
Ok, vậy mình là người đầu tiên lên xe, được ngồi trên thoải mái thấy chỗ nào thích thì bấm. Bến xe dần đông người, tiếng mời chào, ríu rít, một bóng cô gái đi ngang qua xe leo lên một chiếc khác cách đó không xa. Ấn tượng, vì hình như cô đi một mình, một cái ba lô, một cái mũi dọc dừa xinh xinh, mái tóc dài hất mạnh. Cũng có người đi một mình như mình?Mưa vẫn rơi nặng hạt. Cũng phải đến 20 phút sau, bác tài mới đón xong đoàn khách và thêm được vài người nữa. Tất cả ngồi chật phía sau. Bác tài lên xe và cho nổ máy. Chuyển bánh. Một cánh tay vẫy, xe dừng lại. Một giọng nói vội, cho em gửi nhờ một người. Bất ngờ phía sau xe cô gái nọ đi tới. Chú xuống để cô ấy vào trong ngồi đây, vẫn còn một ghế phụ mà. Ok, không vấn đề gì, ướt đôi chút thôi.
Xe rời thành phố, bắt đầu vào dốc. Câu chuyện với bác tài vẫn đang say sưa, đường trời mưa, sạt lở, tắc đường, xe mình liệu có phải là xe nhanh nhất không nhỉ? Mỗi ngày anh chạy được mấy cuốc, chuyện biên giới, chuyện khi thị xã muốn lên thành phố, người ta đã cho nhập tịch vô tội vã thế nào, mời chào thế nào để có đủ số dân cần thiết. . Khi lên thành phố thì các ông ăn ra sao, được lợi ra sao vân vân và vân vân.
Cô gái vẫn ngồi yên, không nói , xe hơi chật và cảm giác có người khác phái không quen ngồi sát cạnh cũng không thoải mái. Đầu óc vẫn đang hướng về đích tới. Trên đó có nhiều hoa không anh? họ có bán? ở chợ à? Ưh. hình như thế, anh chạy xe hàng ngày nhưng cũng chẳng vào chợ bao giờ.
Có lẽ hai người đàn ông cứ nói chuyện với nhau ngang qua một cô gái là thiếu lịch sự, Cô gái có vẻ lẵng nghe, nhưng vẫn nhìn ngắm những con đường. Quan sát chút! Cô gái khá xinh, trang điểm nhẹ, dáng đẹp, mắt long lanh. Ngạc nhiên, xinh sao lại đi một mình, chắc cô gái vùng cao rồi. Em lên đây một mình à? Nhà em ở trên này? Không, nhà em không ở đây, em đi một mình. Trời, lạ thiệt sao đi một mình vậy? em đi chơi hay đi làm ạ? Vừa đi làm vừa đi chơi.,. Em học trường nào ra, còn đi học không ạ? Em vẫn còn đi học, nhưng đã đi làm rồi. Em lên đây lần thứ mấy rồi? Lần thứ ba, thế anh lên lần thứ mấy, sao cũng đi một mình vậy? Không nhớ nữa, năm nào anh cũng đi, đã mười năm rồi, năm ít thì 1 lần, nhiều thì 3 lần. Mấy người bạn anh đang trên đó!. Em ở phố nào? Quê em ở Nam Định cơ, bây giờ ở Hà nội, em ở nhà ông em, trong khu bách khoa, TQB ấy. khu của ĐHXD. ah, anh biết khu đấy rồi, khu M, N Bách khoa, anh có mấy người bạn trong đó, chị Minh Vượng cũng ở đó đấy, nhà lúc nào cũng mở cửa. vui lắm. Em không biết, em mới về đó được gần năm, cũng không để ý đến hàng xóm lắm.
Tiếp tục là những câu chuyện linh tinh về thị trấn, về những hành trình du lịch, hình như không ai dừng lại. Cảnh với người cứ vượt qua, xe đi vào những đám mây. Bác tài phán hết đoạn này thôi, lên đến kia là lại quang. Mưa cả ngày hôm qua rồi.
Thôi chết, tắc đường rồi. Cả đoàn xe xếp hàng phía trước, sạt lở đất và chiếc xe ủi đang dọn đường. Em đã bảo mà, ở dưới bến người ta bảo là tắc xe 3 tiếng đồng hồ, Không biết bao giờ đi được nhỉ.
Lao vội xuống xe, băng qua hàng dãy dài xe khác, muốn tìm hiểu nguyên nhân, nếu cần thì băng qua bên kia đón xe. Cần đến càng sớm càng tốt. Sạt đất, từ đêm rồi, sắp xong, thông được rồi. Quay lại và thấy em đang chạy xuống suối.Cũng cầm máy và đang say sưa chụp. Em ơi, lên xe thôi, đường đi được rồi. Chạy vội về xe vì đang chiều đường đi trước. Bác tài cứ cho chạy lên đi, thiếu một người nhưng đang ở phía trên.
Em không nghe thấy anh gọi à? Em không để ý, cảnh đẹp quá.
May quá, số mình hên, tắc đường mà đi được ngay, Anh đang vội. Sao anh vội thế, àh, anh lên gặp bạn anh, muốn họ bất ngờ trước khi dậy,
Em thích đi đâu, đã đi được những đâu rồi?. Em chỉ thích đi núi thôi! Không thích đi biển.Còn anh Ồ lạ vậy, anh thì thích đi, đi đâu cũng được, lên núi và xuống biển, ra đảo vào rừng. Cứ đi là thích.
Em không thích biển, ra biển em thấy mình nhỏ bé quá. Còn lên núi, em thấy mình vĩ đại. Ánh mắt cô sáng ngời.
Thoáng bất ngờ! Ùh đúng rồi, ở biển, mình chỉ là hạt cát, biển bao la quá. Còn lên cao. Cảm giác chinh phục, và nhất là mọi thứ thành sa bàn thu nhỏ, tất cả như là đồ chơi.
Đúng thế, chính vì thế em chỉ thích lên núi thôi.
Em lạ thật đấy, lần đầu tiên anh thấy có người không thích ra biển, tên anh có biển, anh thích đi biển lắm. Thật lạ, thật lạ. Nhưng như vậy em luôn có cảm giác làm chủ phải không?
Vâng, anh nói chuyện thú vị lắm, em cũng chưa gặp ai như vậy. Từ lúc nãy, nghe anh kể về nhưng chuyện đã đi, rồi anh nói chuyện với bác tài. anh đi và biết nhiều thế.
Tuổi anh hơn em mà, rồi em cũng sẽ biết như anh. Chịu quan sát và lắng nghe cái gì cũng sẽ hiểu thôi. Mà anh chỉ thú vị khi mới quen thôi, nhiều người bảo thế rồi.
Anh ở đâu trên đó? Anh chưa biết? có thể ở cùng với các bạn, lên đó rồi tính sau. Thế còn em, Em lên ở nhà họ hàng! Ơ thế em có họ hàng à? ah, không người quen! Lạ nhỉ, lúc nãy nói là đi làm và đi chơi, bây giờ lại đi thăm người quen. Em khó hiểu nhỉ? hoặc là kết hợp được nhiều công việc. Vậy nhà người quen em ở đâu? Cũng gần chợ, nhưng chưa chắc em đã ở đó, có thể em cũng sẽ thuê ks. Ở nhà người quen cũng bất tiện. Trời. ! Em thích lên đây! Thế à, anh cũng thích. Tối nay thứ bảy đấy, có chợ tình, chợ bây giờ dành cho khách thôi. Tối nay anh sẽ ra chợ, trước cửa nhà thờ, anh đi xem. Em có đi không? Em lên đây mấy lần, nhưng chưa lần nào vào thứ bảy. Toàn giữa tuần, tối nay em đi thử xem sao. Còn anh? Hì, nếu tìm anh chỉ tìm một người thôi. Xác định rồi.
ah, lúc nãy anh bảo mai anh đi vùng qua Tây Bắc rồi mới về HN ? Đúng rồi! mai anh đi luôn, anh muốn qua đó , sang tháng 10 chặn nước, một vùng sẽ thành lòng hồ. Anh muốn tới trước khi chìm trong nước nhưng chưa biết có đi được không! Anh phải hỏi các bạn anh đã, họ đi được thì tốt, không thì có thể anh đi một mình.
Mai anh đi rồi ạ? thứ hai đi được không anh? nếu thứ hai đi , cho em theo với. Nghe anh nói em cũng rất muốn đi, nhưng mai em có việc rồi, Ngày kia đi được không anh? Anh cũng chưa biết.Nhưng ngày kia chậm quá, chắc phải đi từ ngày mai thôi.
Bác tài cho xuống ngã ba chợ nhé. Đây rồi, đến rồi. Tạm biệt em, Chào anh! em cũng xuống đây. Ưh, chúc em đi may mắn, nếu có duyên thì mình gặp lại! Tối ra chợ có khi gặp nhau đấy. Phía trước đã là chợ rồi, những bông hoa khoe sắc. Bước vội.
6h chiều. lại thang thang qua chợ, Mưa lất phất, người hối hả. Về thôi, còn nhiều việc phải làm mà bỏ đi thế này. Sức khoẻ lại đang có vấn đề. Ở đây có vẻ không ổn. Huỷ đi tiếp. Quay về ks, lấy đồ, vội tìm xe. Một mình một xe 15 chỗ, xuống núi. Đầu óc để tận đâu....
Đổ dốc, ù tai. Xe chạy qua chỗ tắc đường buổi sáng. Chợt thấy bóng ai ven suối. Aỏ ảnh chiều tà. Thấy đăng đắng.
Xin lỗi em, người bạn đường tiếng rưỡi. đã không hỏi biết tên, không địa chỉ, không số điện thoại... Có lẽ anh đã làm em ngỡ ngàng khi vội chia tay. Hãy để những chuyến đi , những cuộc gặp làm phong phú thêm cuộc đời em nhé.
HN, cùng giờ một sáng thứ bảy.
Đó mới là cái quan trọng)
Mời các bạn đến với một Phượt Quái - qua những cảm xúc của Ngài, qua những chuyến đi của Ngài.
-----------------------------
Thứ bảy, sáng sớm, thành phố vùng biên, mưa trút nước! Tầu đến chậm hơn nửa tiếng, chạy vội ra ngoài cửa ga đón chuyến xe đầu tiên lên thị trấn. Bãi xe đặc xe, mưa cũng không cản các bác tài mời gọi. Đứng dưới đường, định chờ chiếc xe nào đông khách nhất để lên , đảm bảo đi ngay chứ nếu không có khi vòng vèo cả tiếng vẫn chưa xuất phát. Một bác tài cầm tấm biển đón khách mời chào. Lên xe anh đi em, anh đang đón đoàn khách, khách ra là đi luôn, không chờ. Thế cũng được, anh có bao nhiêu khách phaỉ đón . 8 người, chú yên tâm, có 8 người anh cũng phải chạy, thuê chuyến rồi. Chú đi thêm để anh có lộc mở hàng thôi.
Ok, vậy mình là người đầu tiên lên xe, được ngồi trên thoải mái thấy chỗ nào thích thì bấm. Bến xe dần đông người, tiếng mời chào, ríu rít, một bóng cô gái đi ngang qua xe leo lên một chiếc khác cách đó không xa. Ấn tượng, vì hình như cô đi một mình, một cái ba lô, một cái mũi dọc dừa xinh xinh, mái tóc dài hất mạnh. Cũng có người đi một mình như mình?Mưa vẫn rơi nặng hạt. Cũng phải đến 20 phút sau, bác tài mới đón xong đoàn khách và thêm được vài người nữa. Tất cả ngồi chật phía sau. Bác tài lên xe và cho nổ máy. Chuyển bánh. Một cánh tay vẫy, xe dừng lại. Một giọng nói vội, cho em gửi nhờ một người. Bất ngờ phía sau xe cô gái nọ đi tới. Chú xuống để cô ấy vào trong ngồi đây, vẫn còn một ghế phụ mà. Ok, không vấn đề gì, ướt đôi chút thôi.
Xe rời thành phố, bắt đầu vào dốc. Câu chuyện với bác tài vẫn đang say sưa, đường trời mưa, sạt lở, tắc đường, xe mình liệu có phải là xe nhanh nhất không nhỉ? Mỗi ngày anh chạy được mấy cuốc, chuyện biên giới, chuyện khi thị xã muốn lên thành phố, người ta đã cho nhập tịch vô tội vã thế nào, mời chào thế nào để có đủ số dân cần thiết. . Khi lên thành phố thì các ông ăn ra sao, được lợi ra sao vân vân và vân vân.
Cô gái vẫn ngồi yên, không nói , xe hơi chật và cảm giác có người khác phái không quen ngồi sát cạnh cũng không thoải mái. Đầu óc vẫn đang hướng về đích tới. Trên đó có nhiều hoa không anh? họ có bán? ở chợ à? Ưh. hình như thế, anh chạy xe hàng ngày nhưng cũng chẳng vào chợ bao giờ.
Có lẽ hai người đàn ông cứ nói chuyện với nhau ngang qua một cô gái là thiếu lịch sự, Cô gái có vẻ lẵng nghe, nhưng vẫn nhìn ngắm những con đường. Quan sát chút! Cô gái khá xinh, trang điểm nhẹ, dáng đẹp, mắt long lanh. Ngạc nhiên, xinh sao lại đi một mình, chắc cô gái vùng cao rồi. Em lên đây một mình à? Nhà em ở trên này? Không, nhà em không ở đây, em đi một mình. Trời, lạ thiệt sao đi một mình vậy? em đi chơi hay đi làm ạ? Vừa đi làm vừa đi chơi.,. Em học trường nào ra, còn đi học không ạ? Em vẫn còn đi học, nhưng đã đi làm rồi. Em lên đây lần thứ mấy rồi? Lần thứ ba, thế anh lên lần thứ mấy, sao cũng đi một mình vậy? Không nhớ nữa, năm nào anh cũng đi, đã mười năm rồi, năm ít thì 1 lần, nhiều thì 3 lần. Mấy người bạn anh đang trên đó!. Em ở phố nào? Quê em ở Nam Định cơ, bây giờ ở Hà nội, em ở nhà ông em, trong khu bách khoa, TQB ấy. khu của ĐHXD. ah, anh biết khu đấy rồi, khu M, N Bách khoa, anh có mấy người bạn trong đó, chị Minh Vượng cũng ở đó đấy, nhà lúc nào cũng mở cửa. vui lắm. Em không biết, em mới về đó được gần năm, cũng không để ý đến hàng xóm lắm.
Tiếp tục là những câu chuyện linh tinh về thị trấn, về những hành trình du lịch, hình như không ai dừng lại. Cảnh với người cứ vượt qua, xe đi vào những đám mây. Bác tài phán hết đoạn này thôi, lên đến kia là lại quang. Mưa cả ngày hôm qua rồi.
Thôi chết, tắc đường rồi. Cả đoàn xe xếp hàng phía trước, sạt lở đất và chiếc xe ủi đang dọn đường. Em đã bảo mà, ở dưới bến người ta bảo là tắc xe 3 tiếng đồng hồ, Không biết bao giờ đi được nhỉ.
Lao vội xuống xe, băng qua hàng dãy dài xe khác, muốn tìm hiểu nguyên nhân, nếu cần thì băng qua bên kia đón xe. Cần đến càng sớm càng tốt. Sạt đất, từ đêm rồi, sắp xong, thông được rồi. Quay lại và thấy em đang chạy xuống suối.Cũng cầm máy và đang say sưa chụp. Em ơi, lên xe thôi, đường đi được rồi. Chạy vội về xe vì đang chiều đường đi trước. Bác tài cứ cho chạy lên đi, thiếu một người nhưng đang ở phía trên.
Em không nghe thấy anh gọi à? Em không để ý, cảnh đẹp quá.
May quá, số mình hên, tắc đường mà đi được ngay, Anh đang vội. Sao anh vội thế, àh, anh lên gặp bạn anh, muốn họ bất ngờ trước khi dậy,
Em thích đi đâu, đã đi được những đâu rồi?. Em chỉ thích đi núi thôi! Không thích đi biển.Còn anh Ồ lạ vậy, anh thì thích đi, đi đâu cũng được, lên núi và xuống biển, ra đảo vào rừng. Cứ đi là thích.
Em không thích biển, ra biển em thấy mình nhỏ bé quá. Còn lên núi, em thấy mình vĩ đại. Ánh mắt cô sáng ngời.
Thoáng bất ngờ! Ùh đúng rồi, ở biển, mình chỉ là hạt cát, biển bao la quá. Còn lên cao. Cảm giác chinh phục, và nhất là mọi thứ thành sa bàn thu nhỏ, tất cả như là đồ chơi.
Đúng thế, chính vì thế em chỉ thích lên núi thôi.
Em lạ thật đấy, lần đầu tiên anh thấy có người không thích ra biển, tên anh có biển, anh thích đi biển lắm. Thật lạ, thật lạ. Nhưng như vậy em luôn có cảm giác làm chủ phải không?
Vâng, anh nói chuyện thú vị lắm, em cũng chưa gặp ai như vậy. Từ lúc nãy, nghe anh kể về nhưng chuyện đã đi, rồi anh nói chuyện với bác tài. anh đi và biết nhiều thế.
Tuổi anh hơn em mà, rồi em cũng sẽ biết như anh. Chịu quan sát và lắng nghe cái gì cũng sẽ hiểu thôi. Mà anh chỉ thú vị khi mới quen thôi, nhiều người bảo thế rồi.
Anh ở đâu trên đó? Anh chưa biết? có thể ở cùng với các bạn, lên đó rồi tính sau. Thế còn em, Em lên ở nhà họ hàng! Ơ thế em có họ hàng à? ah, không người quen! Lạ nhỉ, lúc nãy nói là đi làm và đi chơi, bây giờ lại đi thăm người quen. Em khó hiểu nhỉ? hoặc là kết hợp được nhiều công việc. Vậy nhà người quen em ở đâu? Cũng gần chợ, nhưng chưa chắc em đã ở đó, có thể em cũng sẽ thuê ks. Ở nhà người quen cũng bất tiện. Trời. ! Em thích lên đây! Thế à, anh cũng thích. Tối nay thứ bảy đấy, có chợ tình, chợ bây giờ dành cho khách thôi. Tối nay anh sẽ ra chợ, trước cửa nhà thờ, anh đi xem. Em có đi không? Em lên đây mấy lần, nhưng chưa lần nào vào thứ bảy. Toàn giữa tuần, tối nay em đi thử xem sao. Còn anh? Hì, nếu tìm anh chỉ tìm một người thôi. Xác định rồi.
ah, lúc nãy anh bảo mai anh đi vùng qua Tây Bắc rồi mới về HN ? Đúng rồi! mai anh đi luôn, anh muốn qua đó , sang tháng 10 chặn nước, một vùng sẽ thành lòng hồ. Anh muốn tới trước khi chìm trong nước nhưng chưa biết có đi được không! Anh phải hỏi các bạn anh đã, họ đi được thì tốt, không thì có thể anh đi một mình.
Mai anh đi rồi ạ? thứ hai đi được không anh? nếu thứ hai đi , cho em theo với. Nghe anh nói em cũng rất muốn đi, nhưng mai em có việc rồi, Ngày kia đi được không anh? Anh cũng chưa biết.Nhưng ngày kia chậm quá, chắc phải đi từ ngày mai thôi.
Bác tài cho xuống ngã ba chợ nhé. Đây rồi, đến rồi. Tạm biệt em, Chào anh! em cũng xuống đây. Ưh, chúc em đi may mắn, nếu có duyên thì mình gặp lại! Tối ra chợ có khi gặp nhau đấy. Phía trước đã là chợ rồi, những bông hoa khoe sắc. Bước vội.
6h chiều. lại thang thang qua chợ, Mưa lất phất, người hối hả. Về thôi, còn nhiều việc phải làm mà bỏ đi thế này. Sức khoẻ lại đang có vấn đề. Ở đây có vẻ không ổn. Huỷ đi tiếp. Quay về ks, lấy đồ, vội tìm xe. Một mình một xe 15 chỗ, xuống núi. Đầu óc để tận đâu....
Đổ dốc, ù tai. Xe chạy qua chỗ tắc đường buổi sáng. Chợt thấy bóng ai ven suối. Aỏ ảnh chiều tà. Thấy đăng đắng.
Xin lỗi em, người bạn đường tiếng rưỡi. đã không hỏi biết tên, không địa chỉ, không số điện thoại... Có lẽ anh đã làm em ngỡ ngàng khi vội chia tay. Hãy để những chuyến đi , những cuộc gặp làm phong phú thêm cuộc đời em nhé.
HN, cùng giờ một sáng thứ bảy.