buratino
Phượt thủ
Tình cờ ghé blog của 1 người bạn em có đọc được 1 câu chuyện hay thế này, post lên cho mọi người thư giạn
Phượt nào..
..HBQuang vs DuGia..2 kẻ này nổi danh trong giới phượt, hầu như ai trót quăng mình theo nh~ dặm đường đều biết họ, chí ít cũng đc nghe thấy, đc bạn đồng hành nhắc đến với 1 thái độ kính fục..Nhưng rất ít ng biết rằng 2 kẻ này rất ghét nhau.Tôi ở giữa, rất quý cả 2 ng, nhưng cũng k giấu giếm sự thik thú của m` khi thấy 2 lão già chành choẹ nhau.
HBQ năm nay tròn 40, ng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, trc là dân Truờng Sân khấu điện ảnh. Trải qua nhiều ngành nghề: đào vàng, may mặc, buôn đi bán lại, h anh là giám đốc 1 doanh nghiệp vận tải. HBQ sống độc thân trong 1 căn hộ cao cấp và có rất nhiều bạn gái. Phương tiện di chuyển trong các chuyến fượt chủ yếu sử dụng Ford Escape 4x4. Thấy các bạn gái kể rằng trên xe của anh ta sờ đâu cũng tìm thấy sao cao bu, rất tiện và an toàn..
Nhắc đến HBQ, dân fượt lắc đầu lè lưỡi với nh~ chuyến đi đào vàng may rủi, đối mặt với thú dữ ở Tây Nguyên, vượt sông Sesan mùa lũ đầy mạo hiểm. Tuy vậy, tôi lại k cho đó là fượt, bởi năm ấy anh mới 20. Đi để kiếm ăn, còn văn hoa bay bướm thì: đi để cảm nhận, đi để trải nghiệm và đi để thấy cuộc sống tươi đẹp như a vẫn hay nói.
Chuyến fượt đầu tiên của a tôi ghi nhận có lẽ là chuyến đi vòng quanh đất nc từ mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cái với khoảng cách di chuyển 8600km trong 45 ngày cùng với 1 cô gái xinh đẹp. Tôi coi là fượt vì tâm trạng lẫn công việc lúc ấy k thuận lợi là lý do để a khởi hành. Trong blog a viết:Mất ngủ triền miên! Công việc xoay vần như chong chóng, chẳng hiểu sao mà năm nay đen đủi đến vậy Tình cảm thì bế tắc. K lối thoát, k hẹn trc điều j sáng sủa, đầy nc mắt và sự dằn vặt. 1 ng đàn ông 40 t mà fải thốt lên Tự nhiên khoé mắt rưng rưng..ô hay, mình khóc à để rồi làm 1 lèo 8600km thì k gọi là fượt thì gọi là j đây?...
Trong các chuyến đi của lão HBQ, k thể k thấy thấp thoáng bóng hồng nhấp nhổm bên cạnh ghế lái. Mỗi bóng hồng 1 dáng 1 vẻ 1 chuyến đi. Cảm xúc luôn đc thay đổi, thật tài tình. Bản thân tôi nhiều lúc cũng ghen tị ra mặt vì xem ra lão ấy chẳng đẹp trai to khoẻ hơn mình mà trời đất ưu ái ban tặng cơ man vô số báu vật của tạo hoá. Ghen tức đến nỗi, nh` lúc thấy lão là tôi hình dung đến cảnh lão vừa lái xe, vừa kéo theo 1 con ngựa lộc cộc gõ móng theo nghĩa đen chứ k fải ngh bóng, 1 con ngựa đen đủi gầy gò hôi hám mệt mỏi chạy theo xe, rớt rãi chảy thành dòng nhểu vung vãi ra đg` cái. Đấy! Đàn ông khi ghen ăn tức ở nó cũng xấu tính thế đấy.
Cách đây kh 2 tháng, đang bù đầu vì cv thấy a ta í ới chào tạm biệt để fượt Lào Cai. Lại có kẻ nào đó ? là có ai đi cùng k. Đang trong tâm trạng bực bội và ghen tức, tôi bảo:Luôn có gái đi cùng để kéo giúp fanh tay. Ai ngờ là thật, và cô gái đó kéo nhiệt tình đến nỗi xe quay lơ ra ở Phố Ràng khiến a ta bó bột chống nạng hàng tháng sau chưa khỏi. Chuyện này sau tôi cứ ân hận mãi.
..Nếu lão HBQ chuyến nào cũng có lái fụ, thì vật bất ly thân của DuGia lại là cái điếu cày và chiếc mũ cối. Nếu HBQ chỉ khoái ngồi trên xe 4 bánh mưa k tới mặt, nắng k tới đầu thi DuGia lại trung thành với con 2 bánh có tên mỹ miều là Rim-chiến. Nếu lão HBQ cố tìm 1 chỗ sạch sẽ thơm tho chốn fượt thì DuGia lại vật vờ bến sông bãi chợ nhậu nhẹt thâu đêm. HBQ đi để cảm nhận và trải nghiệm, còn DuGia đi để thấy m` chưa chết. Khác nhau như thế, làm j mà k mặt giăng mặt giời với nhau.
DuGia to cao và đẹp giai hơn HBQ. Khuôn mặt vuông vức, ánh mắt lanh lợi hay giấu sau cặp kính râm dưới vành mũ cối. Thoạt đầu mới nhìn và nghe cách DuGia ăn nói thì cảm nhận đầu tiên lão thuộc hệ bộ đội cứng, đậm chất a Hai đầu bò đầu bướu. Nhưng chơi rồi mới thấy lão thuộc hệ a Cả - tất cả vì đàn e thân yêu. Bản thân tôi, trong rất nh` chuyến đi cùng DuGia, đến nơi là tôi nằm khểnh hút thuốc lá vặt, mặc cho lão ta lọ mọ cơm nc fục vụ đàn e. Khí độ ấy, ở fượt k có nh`.
DuGia hay fượt với 1 ng bạn có nick là Tù Trưởng. Đôi bạn này kết thân bg toi k biết, chỉ thấy rằng, họ rất trân trọng nhau và hợp nhau chuyện fượt và ăn nhậu. Chuyện kể rằng, năm xưa 2 lão cưỡi Rim-chiến lên tận vùng sâu vùng xa chim gái. Chả biết thế nào bị trai bản nổi đoá vây hãm. Lúc đầu khi còn cò cử võ lưỡi với lườm nhau thì DuGia oai fong lẫm liệt 1 tay nắm ghi đông xe, tay kia lột ổi( mũ cối) dứ dứ ra trc mặt gằn giọng:Thằng nào dám bước qua xác tao?. Trai bản thấy kẻ miền xuôi lên miền ngc, hiên ngang đứng giữa hang hùm, giọng k run, mặt k tái thì nghĩ rằng DuGia chắc là võ công vào loại thượng thừa, lại gần nó fẩy tay 1 cái mất giống thì ân hận cả đời nên chưa dám manh động. Ờ, nhưng mà mày võ giỏi thì tao có súng. Súng của tao bắn chết cả thú dữ chẳng lẽ k thủng da thủng tim thằng miền xuôi này. Vừa nhìn thấy ánh thép xa xa, DuGia tay vẫn cầm ghi đông, tay kia vẫn vờn ổi thị uy, bất chợt úp vội mũ lên đầu rồi nhảy fốc lên xe miệng thất thanh:Té thôi, nó có súng. Tù Trưởng ôm chặt lấy lưng DuGia, chiếc Rim-chiến lồng lên như ngựa, chạy fầm fập như ma đuổi. Đằng sau là tiếng hò reo của nh~ chiến binh dũng cảm. Con Rim-chiến chạy nhanh hơn vó ngựa nhưng k lại so với tốc độ của nh~ viên đạn. Súng bắt đầu đì đoàng nổ fía sau. Tiếng đạn rít gió vù vù sượt mang tai đập vào vách núi toé lửa. Tù Trưởng nhắm tịt mắt, ôm thít lấy tấm lưng cánh fản của DuGia, sụt sùi bảo:Thế này nếu trúng thì e làm bia đỡ đạn cho a à. Nét mặt DuGia căng thẳng, cơ mặt cứng đờ hắn bảo:Để tao đánh võng tránh đạn. Mày lấy cái mũ cối che vào lưng đi. Có ng dùng mũ làm ghế, lấy mũ làm gầu múc nc, lấy mũ bổ vào mặt nhau thì có, chứ trần đời chưa thấy ai dùng mũ làm giáp che đạn cả. May cho 2 lão kia, lũ trai bản hoặc là chỉ bắn doạ or là DuGia tay lái nghề nên k có viên đạn nào xuyên táo qua mũ, qua Tù Tr, qua tiếp cả DuGi rồi mới ghim vào vách đá.
Phượt nào..
..HBQuang vs DuGia..2 kẻ này nổi danh trong giới phượt, hầu như ai trót quăng mình theo nh~ dặm đường đều biết họ, chí ít cũng đc nghe thấy, đc bạn đồng hành nhắc đến với 1 thái độ kính fục..Nhưng rất ít ng biết rằng 2 kẻ này rất ghét nhau.Tôi ở giữa, rất quý cả 2 ng, nhưng cũng k giấu giếm sự thik thú của m` khi thấy 2 lão già chành choẹ nhau.
HBQ năm nay tròn 40, ng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, trc là dân Truờng Sân khấu điện ảnh. Trải qua nhiều ngành nghề: đào vàng, may mặc, buôn đi bán lại, h anh là giám đốc 1 doanh nghiệp vận tải. HBQ sống độc thân trong 1 căn hộ cao cấp và có rất nhiều bạn gái. Phương tiện di chuyển trong các chuyến fượt chủ yếu sử dụng Ford Escape 4x4. Thấy các bạn gái kể rằng trên xe của anh ta sờ đâu cũng tìm thấy sao cao bu, rất tiện và an toàn..
Nhắc đến HBQ, dân fượt lắc đầu lè lưỡi với nh~ chuyến đi đào vàng may rủi, đối mặt với thú dữ ở Tây Nguyên, vượt sông Sesan mùa lũ đầy mạo hiểm. Tuy vậy, tôi lại k cho đó là fượt, bởi năm ấy anh mới 20. Đi để kiếm ăn, còn văn hoa bay bướm thì: đi để cảm nhận, đi để trải nghiệm và đi để thấy cuộc sống tươi đẹp như a vẫn hay nói.
Chuyến fượt đầu tiên của a tôi ghi nhận có lẽ là chuyến đi vòng quanh đất nc từ mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cái với khoảng cách di chuyển 8600km trong 45 ngày cùng với 1 cô gái xinh đẹp. Tôi coi là fượt vì tâm trạng lẫn công việc lúc ấy k thuận lợi là lý do để a khởi hành. Trong blog a viết:Mất ngủ triền miên! Công việc xoay vần như chong chóng, chẳng hiểu sao mà năm nay đen đủi đến vậy Tình cảm thì bế tắc. K lối thoát, k hẹn trc điều j sáng sủa, đầy nc mắt và sự dằn vặt. 1 ng đàn ông 40 t mà fải thốt lên Tự nhiên khoé mắt rưng rưng..ô hay, mình khóc à để rồi làm 1 lèo 8600km thì k gọi là fượt thì gọi là j đây?...
Trong các chuyến đi của lão HBQ, k thể k thấy thấp thoáng bóng hồng nhấp nhổm bên cạnh ghế lái. Mỗi bóng hồng 1 dáng 1 vẻ 1 chuyến đi. Cảm xúc luôn đc thay đổi, thật tài tình. Bản thân tôi nhiều lúc cũng ghen tị ra mặt vì xem ra lão ấy chẳng đẹp trai to khoẻ hơn mình mà trời đất ưu ái ban tặng cơ man vô số báu vật của tạo hoá. Ghen tức đến nỗi, nh` lúc thấy lão là tôi hình dung đến cảnh lão vừa lái xe, vừa kéo theo 1 con ngựa lộc cộc gõ móng theo nghĩa đen chứ k fải ngh bóng, 1 con ngựa đen đủi gầy gò hôi hám mệt mỏi chạy theo xe, rớt rãi chảy thành dòng nhểu vung vãi ra đg` cái. Đấy! Đàn ông khi ghen ăn tức ở nó cũng xấu tính thế đấy.
Cách đây kh 2 tháng, đang bù đầu vì cv thấy a ta í ới chào tạm biệt để fượt Lào Cai. Lại có kẻ nào đó ? là có ai đi cùng k. Đang trong tâm trạng bực bội và ghen tức, tôi bảo:Luôn có gái đi cùng để kéo giúp fanh tay. Ai ngờ là thật, và cô gái đó kéo nhiệt tình đến nỗi xe quay lơ ra ở Phố Ràng khiến a ta bó bột chống nạng hàng tháng sau chưa khỏi. Chuyện này sau tôi cứ ân hận mãi.
..Nếu lão HBQ chuyến nào cũng có lái fụ, thì vật bất ly thân của DuGia lại là cái điếu cày và chiếc mũ cối. Nếu HBQ chỉ khoái ngồi trên xe 4 bánh mưa k tới mặt, nắng k tới đầu thi DuGia lại trung thành với con 2 bánh có tên mỹ miều là Rim-chiến. Nếu lão HBQ cố tìm 1 chỗ sạch sẽ thơm tho chốn fượt thì DuGia lại vật vờ bến sông bãi chợ nhậu nhẹt thâu đêm. HBQ đi để cảm nhận và trải nghiệm, còn DuGia đi để thấy m` chưa chết. Khác nhau như thế, làm j mà k mặt giăng mặt giời với nhau.
DuGia to cao và đẹp giai hơn HBQ. Khuôn mặt vuông vức, ánh mắt lanh lợi hay giấu sau cặp kính râm dưới vành mũ cối. Thoạt đầu mới nhìn và nghe cách DuGia ăn nói thì cảm nhận đầu tiên lão thuộc hệ bộ đội cứng, đậm chất a Hai đầu bò đầu bướu. Nhưng chơi rồi mới thấy lão thuộc hệ a Cả - tất cả vì đàn e thân yêu. Bản thân tôi, trong rất nh` chuyến đi cùng DuGia, đến nơi là tôi nằm khểnh hút thuốc lá vặt, mặc cho lão ta lọ mọ cơm nc fục vụ đàn e. Khí độ ấy, ở fượt k có nh`.
DuGia hay fượt với 1 ng bạn có nick là Tù Trưởng. Đôi bạn này kết thân bg toi k biết, chỉ thấy rằng, họ rất trân trọng nhau và hợp nhau chuyện fượt và ăn nhậu. Chuyện kể rằng, năm xưa 2 lão cưỡi Rim-chiến lên tận vùng sâu vùng xa chim gái. Chả biết thế nào bị trai bản nổi đoá vây hãm. Lúc đầu khi còn cò cử võ lưỡi với lườm nhau thì DuGia oai fong lẫm liệt 1 tay nắm ghi đông xe, tay kia lột ổi( mũ cối) dứ dứ ra trc mặt gằn giọng:Thằng nào dám bước qua xác tao?. Trai bản thấy kẻ miền xuôi lên miền ngc, hiên ngang đứng giữa hang hùm, giọng k run, mặt k tái thì nghĩ rằng DuGia chắc là võ công vào loại thượng thừa, lại gần nó fẩy tay 1 cái mất giống thì ân hận cả đời nên chưa dám manh động. Ờ, nhưng mà mày võ giỏi thì tao có súng. Súng của tao bắn chết cả thú dữ chẳng lẽ k thủng da thủng tim thằng miền xuôi này. Vừa nhìn thấy ánh thép xa xa, DuGia tay vẫn cầm ghi đông, tay kia vẫn vờn ổi thị uy, bất chợt úp vội mũ lên đầu rồi nhảy fốc lên xe miệng thất thanh:Té thôi, nó có súng. Tù Trưởng ôm chặt lấy lưng DuGia, chiếc Rim-chiến lồng lên như ngựa, chạy fầm fập như ma đuổi. Đằng sau là tiếng hò reo của nh~ chiến binh dũng cảm. Con Rim-chiến chạy nhanh hơn vó ngựa nhưng k lại so với tốc độ của nh~ viên đạn. Súng bắt đầu đì đoàng nổ fía sau. Tiếng đạn rít gió vù vù sượt mang tai đập vào vách núi toé lửa. Tù Trưởng nhắm tịt mắt, ôm thít lấy tấm lưng cánh fản của DuGia, sụt sùi bảo:Thế này nếu trúng thì e làm bia đỡ đạn cho a à. Nét mặt DuGia căng thẳng, cơ mặt cứng đờ hắn bảo:Để tao đánh võng tránh đạn. Mày lấy cái mũ cối che vào lưng đi. Có ng dùng mũ làm ghế, lấy mũ làm gầu múc nc, lấy mũ bổ vào mặt nhau thì có, chứ trần đời chưa thấy ai dùng mũ làm giáp che đạn cả. May cho 2 lão kia, lũ trai bản hoặc là chỉ bắn doạ or là DuGia tay lái nghề nên k có viên đạn nào xuyên táo qua mũ, qua Tù Tr, qua tiếp cả DuGi rồi mới ghim vào vách đá.
Last edited: