What's new

[CK] Huế - Viết cho nỗi nhớ

Bạn có bình chọn cho bài Chung khảo của LoveParadjse không?

  • Votes: 27 96.4%
  • Không

    Votes: 1 3.6%

  • Total voters
    28
Re: Huế - Viết cho nỗi nhớ

Huế và những ấn tượng … khó phai.

Nếu một ngày có ai đó tự dưng cảm thấy cuồng chân cuồng cẳng mà muốn xách balo đến Huế, hãy đi ngay và luôn, đừng ngại ngần bởi mọi thứ ở Huế thực sự rất dễ dàng. Khu phố Tây rất nhiều nhà nghỉ, khách sạn bình dân, việc thuê xe cũng vô cùng thuận tiện. Chỉ cần xuống cửa khách sạn, hỏi một bác xe ôm, bác sẵn sàng giao chìa khóa của một chiếc Wave tàu mới keng, cạn kiệt xăng dầu cho em mà chẳng cần thế chân (Chứng minh nhân dân của em đã trong tay tiếp tân khách sạn rồi mà) Hay nếu một ngày mở mắt ra thấy mặt trời chói chang, lười biếng không muốn lượn lờ trong tiết trời nóng nực, em chỉ cần liếc mắt nhìn những công ty du lịch nhỏ to đủ kiểu dọc đường, với vô vàn những brochure giới thiệu những tuyến tham quan tùy chọn, tự sướng một ngày như thế cũng có cái vị của nó. Đến Huế, có lẽ chỉ cần nhớ việc mang theo một cái ô hoặc mũ nón phòng khi trái gió trở trời, vì khi tham quan Đại Nội và các lăng sẽ phải đi bộ hơi nhiều, bằng không về rồi tha hồ dưỡng trắng. Lâu đấy.

Tuy nhiên, đừng vì Huế dễ dàng như thế, cũng đừng vì Huế thơ mộng như thế, mà mơ mộng nhiều.

Việc tùy nghi ứng biến với lịch trình mang lại nhiều thú vị. Em thích những chuyến đi ít người (cực ít người), khi đó mọi người có thể tự tung tự tác mà kẻ tung người hứng với nhau, không quan trọng có đi được tất cả những nơi đã liệt kê trong kế hoạch hay không mà diễn ra theo ngẫu hứng. Trong chuyến đi này, em không bước được một bước chân vào các quán được em bôi đen bôi đỏ trong cẩm nang đem theo. Một phần, do không khớp thời gian, không tiện đường tiện hướng, phần nữa (có lẽ), em cũng muốn tự mình xông pha, không muốn đi vào những dấu chân đã cũ. Không quan trọng nguyên nhân thế nào, nhưng hậu quả … hơi nhiều.

Như cái ngày đầu sau khi từ chùa Thiên Mụ về, em tiện thể tiện đường ghé vào một quán bánh canh cá lóc. Quán cực đông người ăn (một minh chứng cho việc đó là quán ngon?). Trên bàn nào cũng có một đĩa trứng cút luộc và một đĩa nem chua cho những ai thích thì ăn kèm (hay ăn thêm?), cái nào cái nấy to đùng ngã ngửa, nhưng sau khi bóc hết lớp này rồi lột hết lớp khác, cái ruột bên trong mỏng dẹt như tờ giấy gấp tư (thật ra em còn nghĩ chỉ gấp đôi thôi, nhưng nói vậy có vẻ hơi quá đáng) Bánh canh ở ngoài đó khác với trong mình, lạ miệng, với em không hấp dẫn lắm, nên sau khi tính tiền em thấy tiếc kinh khủng, càng bàng hoàng hơn khi cái bàn bên cạnh được tính với giá bằng một nửa giá tính cho em.
Hơi buồn một đống.

Hay như việc gửi xe ở lăng Khải Định, em cũng không hiểu vì sao ở một nơi như thế lại không có một chỗ giữ xe mang tính … chính thống. Nơi gửi chỉ là một quán nước trước cổng lăng, khi hỏi vé xe cô hàng nước chỉ nói: không cần vé đâu em, em cứ đi đi lát xuống dùm chị ly nước là được rồi. Nói thiệt chứ quay người em cũng lo lắng lắm, không có vé xe, lỡ mất một phát cũng chẳng có bằng chứng gì để nói mình gửi xe ở chỗ người ta cả. Cảm giác này xét một cách tích cực giống như xem một bộ phim hình sự rất căng thẳng mà không phải bỏ tiền mua, có điều tiền đền xe thì hơi đuối. (Cười)

Em cũng chưa bao giờ là kẻ mơ mộng rằng trên đường phiêu du sẽ vô tình gặp một chàng hoàng tử, chàng sẽ mời em lên ngựa của chàng cho bớt đau chân, hay gặp một anh tiều phu tốt bụng quẩy dùm em cái balo nặng trĩu. Những sắc màu em nhìn thấy trên những đoạn đường em đi làm em nghĩ, hình như màu xám xã hội đã len lỏi đến tận cả những miền xa xôi. Như việc ông lái đò qua phá Tam Giang đã nói với em: Ở đây 5 giờ 30 phút chiều nghỉ, không đưa khách qua phá nữa, nếu muốn qua thì ... bồi dưỡng thêm. Nghĩ cũng hợp lý, trong giờ hành chính người ta còn … hành là chính, thì ngoài giờ hành chính hành kiểu gì chả được. Tiền thu qua phá 12 ngàn một lần qua. Em trả tiền theo mọi người, 12 ngàn, và giờ qua phá là 5 giờ 15 phút. Đúng luật, nhưng cũng trễ rồi. “Nói ít hiểu nhiều”. Thực lòng lúc đó cũng nghĩ, thôi kệ, cũng chẳng đáng bao nhiêu, cũng không toan tính thiệt hơn... Nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại, thấy sầu sao mà buồn.

Đến Huế, em gặp nhiều sự vụ để lại cho em những ấn tượng khó phai theo kiểu như thế. Tuy nhiên, khi nhớ lại tổng thể chuyến đi, khi nhìn lại những tấm hình đã cũ, em lại thấy lòng trào lên nỗi nhớ về một nơi cũng khiến em ghi nhớ nhiều kỷ niệm. Về một quán ven đường bán một tô bánh canh cá lóc rất cay, vừa ăn vừa lấm tấm mồ hôi có 10 ngàn một, cô chủ nói chuyện dịu dàng nhẹ nhàng không kẹp dao vào cổ mặc dù biết thừa em là gái lang bang. Về một chiều thả bước lang thang bên dòng sông Hương, nghe một chú chạy xe ôm nuôi ba con vào đại học kể chuyện đời. Về một hy vọng mong manh mua tờ vé số ấp ủ trúng một tỷ rưỡi thôi mà không thành…

Có điều, rút kinh nghiệm xương máu, lần sau em sẽ làm theo... cẩm nang.

Để một lần nữa ngắm cầu Trường Tiền về đêm
Uống lon ken để thấy mình dịu dàng
Và ngắm hoàng hôn trên phá Tam Giang

Không biết em đi rồi, biển có nhớ kêu tên gọi về hay không?
 
Bài viết hay quá, rất tinh nghịch mà cũng rất đỗi dịu dàng. Đọc bài của bạn, chợt nhớ:
"Đường vô xứ Huế quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ
Thương em anh cũng muốn vô
Sợ chuông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang"
Huế ơi, hẹn một ngày tri ngộ!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,462
Bài viết
1,153,068
Members
190,097
Latest member
bonghongvu
Back
Top