MinhHai78
* HEll0_VIETNAM
Ái ân như bọt ở đầu ghành
Thoạt đến trong tim, đẹp tựa tranh
Vụt biến qua mơ đêm đã lão
Rồi tan ở mộng, lúc ngày xanh ?
Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông
Cái tên thuở đó còn không hỡi người
Bây chừ phố ấy hết tươi
Cái tên xác chết của người dính lên ?
Từ thơ em giấu bóng mình
Để cho thi sĩ phải rình đuổi theo
Nguồn thơ cảm hứng dạt dào
Anh say em chứ....chứ nào say thơ
Nẽo vắng tình xưa giữa cơn mưa
Âm vang lắng đọng mảnh tim vừa
Gọi gió cho mây về cuối nẽo
Ân tình sống lại giữa chiều mưa.
Đêm mưa ai thả thơ buồn
Sầu vương nặng trĩu cội nguồn xót xa
Em giờ là của người ta
Để tôi đứng lại ngã ba đắng lòng !
Chợt mơ thấy....hẹn thề trong tiền kiếp
Em ngã đầu ..tựa vai xiết không buông
Anh vuốt tóc..cài hoa trong chiều muộn
Đượm ân tình...nghiên cả nắng hoang sơ.
Buâng khuâng tiếng dạ bồn chồn
Lòng đau thắt lại loang từng tiếng tơ.
Nghe đâu vẳng tiếng chuông chùa
Tụng kinh niệm phật phải người xưa kia.
Chợt mưa về ...ướt lại lối tình nhân
Trong chiêm bao bắt gặp tình nhân cũ.
Em vẫn thế với môi hồng quyến rũ.
Anh lặng người ..chợt nhớ đến vô biên.
Em vẫn yêu ma`u hoa sim ti'm
Tựa ban đâ`u mau` ti' m anh pha
Em vẫn yêu săc' tim' hoa ca`
Dẩu co' buô`n như chuyện t`inh ta.
Đêm nay co`n lại minh` ta.
Nghe sâu` lă'ng động chữ ti`nh bay xa.
Nhi`n theo khuât bo'ng trăng ta`
Vẫn co`n nghuyên vẹn ti`nh ta yêu ngươi`.
Anh làm thơ em ngồi bên khung cữu
Một tiếng thơ lắng ghép vào mảnh vải này
Em dệt anh thi đời vui như hội.
Nhưng bây giờ chỉ còn vải không còn thơ.
Em biết không ..trong lần gặp đầu tiên đó
Anh cố gắng chẳng thốt câu Giáng Trần
Chỉ biết lòng sao mà bối rối quá
Đối diện người mà giấu kín run run .
Về ... chút nữa về ai biết ta
Phố cũng lạ ... còn người dưng nhiều lắm
Về .. chút nữa về mình đi thật chậm
Sợ sương rơi ướt đẫm những giấc chờ .
Những lúc trống vắng thấy cô đơn.
Anh mới nhận ra anh đã mất em thật rồi
Còn không em ơi tháng ngày bao êm đềm
Nhìn lại đây chỉ còn nước mắt rơi.
Có một dạo chân trời xao lãng
Mây lam chiều từng áng bơ vơ
Đâu đây có một gã khờ.
Tóc phai ngồi viết trang thơ cuối cùng.
Thoạt đến trong tim, đẹp tựa tranh
Vụt biến qua mơ đêm đã lão
Rồi tan ở mộng, lúc ngày xanh ?
Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông
Cái tên thuở đó còn không hỡi người
Bây chừ phố ấy hết tươi
Cái tên xác chết của người dính lên ?
Từ thơ em giấu bóng mình
Để cho thi sĩ phải rình đuổi theo
Nguồn thơ cảm hứng dạt dào
Anh say em chứ....chứ nào say thơ
Nẽo vắng tình xưa giữa cơn mưa
Âm vang lắng đọng mảnh tim vừa
Gọi gió cho mây về cuối nẽo
Ân tình sống lại giữa chiều mưa.
Đêm mưa ai thả thơ buồn
Sầu vương nặng trĩu cội nguồn xót xa
Em giờ là của người ta
Để tôi đứng lại ngã ba đắng lòng !
Chợt mơ thấy....hẹn thề trong tiền kiếp
Em ngã đầu ..tựa vai xiết không buông
Anh vuốt tóc..cài hoa trong chiều muộn
Đượm ân tình...nghiên cả nắng hoang sơ.
Buâng khuâng tiếng dạ bồn chồn
Lòng đau thắt lại loang từng tiếng tơ.
Nghe đâu vẳng tiếng chuông chùa
Tụng kinh niệm phật phải người xưa kia.
Chợt mưa về ...ướt lại lối tình nhân
Trong chiêm bao bắt gặp tình nhân cũ.
Em vẫn thế với môi hồng quyến rũ.
Anh lặng người ..chợt nhớ đến vô biên.
Em vẫn yêu ma`u hoa sim ti'm
Tựa ban đâ`u mau` ti' m anh pha
Em vẫn yêu săc' tim' hoa ca`
Dẩu co' buô`n như chuyện t`inh ta.
Đêm nay co`n lại minh` ta.
Nghe sâu` lă'ng động chữ ti`nh bay xa.
Nhi`n theo khuât bo'ng trăng ta`
Vẫn co`n nghuyên vẹn ti`nh ta yêu ngươi`.
Anh làm thơ em ngồi bên khung cữu
Một tiếng thơ lắng ghép vào mảnh vải này
Em dệt anh thi đời vui như hội.
Nhưng bây giờ chỉ còn vải không còn thơ.
Em biết không ..trong lần gặp đầu tiên đó
Anh cố gắng chẳng thốt câu Giáng Trần
Chỉ biết lòng sao mà bối rối quá
Đối diện người mà giấu kín run run .
Về ... chút nữa về ai biết ta
Phố cũng lạ ... còn người dưng nhiều lắm
Về .. chút nữa về mình đi thật chậm
Sợ sương rơi ướt đẫm những giấc chờ .
Những lúc trống vắng thấy cô đơn.
Anh mới nhận ra anh đã mất em thật rồi
Còn không em ơi tháng ngày bao êm đềm
Nhìn lại đây chỉ còn nước mắt rơi.
Có một dạo chân trời xao lãng
Mây lam chiều từng áng bơ vơ
Đâu đây có một gã khờ.
Tóc phai ngồi viết trang thơ cuối cùng.
Last edited: