Ở bài viết này và trong chuyến đi này, tôi lại chú trọng nhất là phần sau, khi đã lên đỉnh, hành trình xuống mới là hành trình đáng nhớ nhất mà dư âm của nó vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua.
Sau khi lên đỉnh, không còn nhiều thời gian để tụt xuống lán, chúng tôi bắt đầu hoang mang, về bản tính thì tôi và bạn đồng hành khá ngông cuồng nên tâm lý cũng sớm ổn định trở lại, gió lúc này cũng đã thổi bạt người đi, GPS cũng không giúp được nhiều do chúng tôi vạch đường để lên, đi qua là lại mất hết dấu vết, toàn là gai góc và cây cỏ, lối nào cũng như nhau, tracklog lúc này cũng ko kịp nữa rồi, chúng tôi lao đi như 2 con thiêu thân để cố tìm lấy 1 chỗ kín gió và có cây to để tránh rét và những hiểm họa từ các loài động vật.
Tôi dẫn đường, Accept là con gái nên đi sau, tụt xuống độ cao ~2500 thì trời gần như tối hẳn, tôi quên nhìn vào GPS có 2 phút thôi, mà suýt nữa thì tôi đã phải trả giá = cả mạng sống, lý do đơn giản là nó chỉ có 1 lối duy nhất lên không phải là vực, tôi đi lệch có 10 mét, vậy mà đã đi đúng hướng vực thẳm, may mắn là tay tôi còn bám chặt vào cây trúc. Tâm lý bắt đầu hoảng loạn, sức khỏe cũng cạn kiệt sau 1 ngày mở đường đạp cây leo vách, mỗi bước chân như nặng nề hơn. Lại ngược lại vị trí bị lạc theo như GPS để mò đường.
Bất giác khi vạch 1 đám trúc ra, tôi nhìn thấy 1 con rắn cuộn tròn màu đen, nhỏ thôi nhưng khá dài. Lấy tay giữ Accept không lao lên, tôi quát Accept lôi dao ra, lúc này bạn ấy khá lúng túng vì cuống, phần vì sự sống và cái chết quá mong manh trước tử thần, mất 10s sau cô ấy mới đưa dao được cho tôi, may mắn cho 2 đứa là con rắn này đang có dấu hiệu rướn đầu lên thì tôi đã chém được vào đầu và thân nó mấy nhát, rồi 2 đứa lùi lại rất nhanh, đạp cây phăng phăng chạy mặc cho 2 ống đồng đã thâm tím vì va đập.
Giờ thì chịu hẳn, màn đêm bủa vây, bước tiếp không biết là vực hay là gì nữa, bàn tán 1 lúc, quyết định ngủ luôn ở 1 gốc cây hơi thoáng 1 chút trong khu bụi rậm, vì cũng không có lựa chọn nào ngoài bụi rậm và vách đá. Thay nhau chặt trúc, chặt cây nhỏ để lát xuống tránh lạnh lưng, lợp mái, che bớt những chỗ hở để tránh gió lùa, hành trang như tôi đã nói thì do tin tưởng người dân đi 2 tiếng là gần tới đỉnh nên ngoài bộ quần áo mưa chúng tôi không mang theo gì cả.
Đây là toàn cảnh khách sạn đại ngàn chúng tôi đã sống sót qua đêm
2 đứa ngồi nhai nốt số cơm rời từng hạt một với ruốc bông để ấm bụng rồi ngủ, tâm lý đã ổn định, thực ra lúc này 2 đứa không biết sợ chết là gì nữa, vì đã mém chết 2 lần, 1 lần mép vực, 1 lần với rắn, giờ thì phó mặc cho số phận, nếu có con rắn lao ra bổ cho 1 nhát thì cũng chịu vi đang nằm giữa 1 khu rậm rạp và đầy hoang dã.