Phong
Chuông gió
Trên đường đi nhiều lúc tôi đi sau chót cùng với mấy anh porter nhưng quá ham chụp ảnh tôi lại làm các anh phải dừng lại trong khi đó trên lưng vẫn gùi đồ rất nặng, khi ấy tôi nói “các anh cứ đi trước em sẽ theo sau liền” nhưng các anh vẫn cười hồn nhiên và đầy thân thiện đứng đó chờ chúng tôi chụp xong bước đi rồi mấy anh mới tiếp tục đi sau như để bọc lót cho chúng tôi vậy. Trên suốt chặng đường cũng có nhiều lần như thế nhưng không bao giờ thấy các anh tỏ vẻ mệt mỏi khó chịu với chúng tôi. Ngẫm lại mới thấy với mức giá sàn trả cho anh em porter nói chung cũng không cao lắm thế mà lúc nào họ cũng hết mình vì đoàn, tôi nhận thấy được tình người ở đây sao nó dung dị và đẹp quá khác xa với chốn thị thành nơi mọi người tất bật với cuộc sống hàng ngày đôi khi cảm thấy tình người không còn hiện hữu nữa.
Cảnh chụp từ trên đỉnh đồi khi các anh porter từ dưới chân đồi đi lên. Cứ đi rồi nhìn lại, mình sẽ thấy tự khâm phục chính mình. 'Ồ, mình đã đi qua đó rồi sao?' - 'Sao đi nhanh vậy?
Thiên đường là đây.
Niềm vui của cả nhóm khi thấy thiên đường
Đoàn chúng tôi đôi khi cũng chia làm 2 nhóm nhỏ, nhưng khoảng cách giữa 2 nhóm không xa lắm chỉ khoảng độ 10 phút đi là cùng. Trong chuyến hành trình này tôi rút ra rằng đoàn chỉ khỏang 10 người là đẹp, với thời gian 3 ngày 2 đêm mọi người có đủ thời gian để làm quen lẫn nhau, dễ hỗ trợ cho nhau trên đường và điều quan trọng nhất là nhóm không bị chia nhỏ thành nhiều lần trên suốt cuộc hành trình.
Đến ngày leo thứ 2 này chúng tôi mới nhận ra hết được lợi ích của bao tay có chấm cao su và gậy đi đường, đây cũng là 2 thứ quan trọng không kém gì giầy bộ đội trên suốt chặng đường chinh phục. Quãng đường từ 2200m --> 2800m do đêm hôm trước mưa to nên cũng khá lầy lội khi này gậy đi đường phát huy hết tác dụng của nó. Còn quãng 2800m lên tới đỉnh đôi lúc có những đoạn phải đi bằng mông, tay thì bám vào các bờ đá để kéo người lên nếu như không có bao tay thì cũng khó mà lên tới đỉnh.
Còn giầy bộ đội thì hiệu quả của nó đã được cả đoàn tôi kiểm chứng vào ngày đầu của cuộc hành trình với độ bám tốt, có lỗ thoát hơi, cổ cao đến mắt cá chân đã giúp chúng tôi đi tốt trong suốt cuộc hành trình. Một kinh nghiệm nho nhỏ đó là nên mua giầy lớn hơn 1 số để khi mang 2 lớp vớ vào thì còn rộng 1 chút khi đi sẽ không đau mấy đầu ngón chân. Và nên mang thử trước khi đi cỡ 1 tuần để quen chân và cho giầy mềm ra.
Khoảng 10h 15 phút chúng tôi đã đến lán 2800m, nghỉ ngơi khoảng 15 phút thế là mọi người tiếp tục cuộc hành trình lên tới đỉnh 3.143m, vượt qua khu rừng trúc lầy lội đi khoảng thêm 2h 30 phút nữa cuối cùng đoàn chúng tôi cũng chạm chân được tới đỉnh Phanxipang. Đoàn Fan8x có tới 7 nữ và chỉ có 3 nam thế nhưng top 3 lên đỉnh lại toàn là các bạn nữ.
Chân dung top 3 từ phải qua.
Khi lên tới đỉnh tôi không khỏi có 1 chút hụt hẫng, cảm giác hụt hẫng chắc có lẽ là do cuối cùng thì mình cũng chạm tới đich thế là cuộc hành trình cũng sắp kết thúc, những giây phút phải tự vượt qua chính bản thân mình dần dần không còn nữa. Đúng là "Hạnh phúc không phải là ở cuối con đường mà nó nằm trên đường mình đi". Thế nhưng giây phút hụt hẫng đó thật ngắn ngủi ngay lập tức tôi lại hòa mình vào cả đoàn để cùng tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Cảnh chụp từ trên đỉnh đồi khi các anh porter từ dưới chân đồi đi lên. Cứ đi rồi nhìn lại, mình sẽ thấy tự khâm phục chính mình. 'Ồ, mình đã đi qua đó rồi sao?' - 'Sao đi nhanh vậy?
Thiên đường là đây.
Niềm vui của cả nhóm khi thấy thiên đường
Đoàn chúng tôi đôi khi cũng chia làm 2 nhóm nhỏ, nhưng khoảng cách giữa 2 nhóm không xa lắm chỉ khoảng độ 10 phút đi là cùng. Trong chuyến hành trình này tôi rút ra rằng đoàn chỉ khỏang 10 người là đẹp, với thời gian 3 ngày 2 đêm mọi người có đủ thời gian để làm quen lẫn nhau, dễ hỗ trợ cho nhau trên đường và điều quan trọng nhất là nhóm không bị chia nhỏ thành nhiều lần trên suốt cuộc hành trình.
Đến ngày leo thứ 2 này chúng tôi mới nhận ra hết được lợi ích của bao tay có chấm cao su và gậy đi đường, đây cũng là 2 thứ quan trọng không kém gì giầy bộ đội trên suốt chặng đường chinh phục. Quãng đường từ 2200m --> 2800m do đêm hôm trước mưa to nên cũng khá lầy lội khi này gậy đi đường phát huy hết tác dụng của nó. Còn quãng 2800m lên tới đỉnh đôi lúc có những đoạn phải đi bằng mông, tay thì bám vào các bờ đá để kéo người lên nếu như không có bao tay thì cũng khó mà lên tới đỉnh.
Còn giầy bộ đội thì hiệu quả của nó đã được cả đoàn tôi kiểm chứng vào ngày đầu của cuộc hành trình với độ bám tốt, có lỗ thoát hơi, cổ cao đến mắt cá chân đã giúp chúng tôi đi tốt trong suốt cuộc hành trình. Một kinh nghiệm nho nhỏ đó là nên mua giầy lớn hơn 1 số để khi mang 2 lớp vớ vào thì còn rộng 1 chút khi đi sẽ không đau mấy đầu ngón chân. Và nên mang thử trước khi đi cỡ 1 tuần để quen chân và cho giầy mềm ra.
Khoảng 10h 15 phút chúng tôi đã đến lán 2800m, nghỉ ngơi khoảng 15 phút thế là mọi người tiếp tục cuộc hành trình lên tới đỉnh 3.143m, vượt qua khu rừng trúc lầy lội đi khoảng thêm 2h 30 phút nữa cuối cùng đoàn chúng tôi cũng chạm chân được tới đỉnh Phanxipang. Đoàn Fan8x có tới 7 nữ và chỉ có 3 nam thế nhưng top 3 lên đỉnh lại toàn là các bạn nữ.
Chân dung top 3 từ phải qua.
Khi lên tới đỉnh tôi không khỏi có 1 chút hụt hẫng, cảm giác hụt hẫng chắc có lẽ là do cuối cùng thì mình cũng chạm tới đich thế là cuộc hành trình cũng sắp kết thúc, những giây phút phải tự vượt qua chính bản thân mình dần dần không còn nữa. Đúng là "Hạnh phúc không phải là ở cuối con đường mà nó nằm trên đường mình đi". Thế nhưng giây phút hụt hẫng đó thật ngắn ngủi ngay lập tức tôi lại hòa mình vào cả đoàn để cùng tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Last edited: