Fansipan - lửa thử vàng, gian nan thử sức. Nếu thấy tức thì ta mới leo lên!
Làm sao có thể nói lên hết tình cảm, cảm xúc của chuyến đi này? Vui, sợ hãi, khóc, cười... và cả những vòng tay ấm của nhóm Xì Trum. Ngày đầu tiên khởi hành đã thấy thấm thía cái vất vả của đường đi Fan, thật chẳng đơn giản chút nào cả! Dốc núi cheo leo mà lòng người cũng bền gan vững chí ♥! Fan lạnh lắm, lạnh khiến cho con người ta càng thấy thêm sợ hãi, tủi thân vì sự hùng vĩ của tự nhiên nhưng lại tự hào khi ta đang chinh phục nó. Leo rồi mới thấy, cuộc đời còn nhiều khó khăn, nhưng chinh phục Fan rồi thì tất cả sẽ đều vượt qua hết.
Tôi leo Fan thử thách vào một dịp đặc biệt: chào mừng ngày thành lập đoàn 26.3. Trước khi đi, tôi cũng đã tự vấn mình rất nhiều về chuyến đi này vì...tôi có một đôi chân không khỏe mạnh như bao người khác, một đôi chân đã phải trải qua cuộc phẫu thuật nối ghép dây chằng trong một lần tai nạn 2011
. Tự vấn vì sức khỏe không tốt, vì đôi chân đã qua giai đoạn trở bệnh, đau tái đi tái lại nhiều lần, thậm chí, phần dây chằng mới nối cũng không toàn vẹn như mong đợi và ba mẹ tôi cũng là những người phản đối đầu tiên. Nhưng...bản tính lì lợm, kèm theo những lời "dụ dỗ" của anh chàng bí thư đoàn, tôi đã mạnh dạn "tự ý" đăng ký tham gia chuyến thử thách ấy
.
Cuộc hành trình bắt đầu bằng chuyến đi Bắc Ninh chơi trước khi lên tàu từ HN lên Lào Cai vào buổi tối. Ai cũng háo hức đón chờ cuộc thử thách, xem ý chí mình tới đâu? Chúng tôi đã tự luyện tập bằng cách leo cầu thang nhiều lần mỗi ngày để tập thể lực cho vững nhưng xem ra...cũng run đó. Sau một đêm ngủ trên tàu - khoang du lịch ốp gỗ, chúng tôi dừng chân trên đất Lào Cai và có xe đưa đón đi tiếp lên Sapa. Tiết trời khá lạnh. Đến khách sạn, chúng tôi chỉ có khoảng 1 tiếng đặng chuẩn bị đồ đạc leo núi và ăn sáng. Ăn vội tô phở, chúng tôi hành trình đến trạm Trạm Tôn - nơi chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc chinh phục dài ngày của mình.
Trước khi lên đường, mỗi người trong đoàn được phát tặng một lá cờ đỏ sao vàng, mặt sau có dòng chữ NEVER GIVE UP - không bao giờ bỏ cuộc nổi bật, nó sẽ là niềm tin, là sức mạnh và quyết tâm của chúng tôi và chúng tôi sẽ mang nó để cắm lên đỉnh núi Fan hùng vĩ trước mặt kia. Tuy nhiên...những cảm giác Fan để lại trong tôi thật ấn tượng. Đi được 200m, vì chưa quen với sự thay đổi, nên một chị trong đoàn đã muốn ngất xỉu, phải dừng lại chờ nghỉ ngơi, trấn tĩnh. Những chặng đường tiếp theo, người thì đau bụng, kẻ khó thở, còn tôi, vừa khó thở, vừa nặng ngực, vừa lạnh run do không quen với thay đổi độ cao, áp suất không khí
và kèm theo không chịu lạnh được nên càng đuối. May mà sau tôi còn có 2 anh lớn phụ trợ, giúp đỡ tôi kiểm soát mạch + nhịp thở trong vòng an toàn. Đi càng xa, đường càng dốc, càng nhiều đá, tôi càng dần bị lả và lạnh đi. Ban đầu không ai để ý người tôi lạnh dần, dù mặc nhiều áo [tôi được anh trưởng đoàn cho mượn thêm chiếc áo ấm khá dày mặc lót bên trong cái áo gấu dày dụ của mình], nhưng đi xa hơn, tôi càng xuống sức. Lúc này, anh trưởng đoàn hốt hoảng kiểm tra lại toàn bộ sức khỏe của tôi, phát hiện ra tôi bắt đầu hạ đường huyết đột ngột rất nhanh do trên đường đi, khi mọi người dừng lại tranh thủ ăn vài kẹo chocolate hay uống sữa, nước đường... thì tôi lại là kẻ kiên quyết nhịn. Bị ép ăn vài cục kẹo cho lên mức đường, tôi lắc đầu từ chối liên tục đến lúc khóc thật sự thì anh trưởng đoàn cũng bỏ được viên kẹo vào miệng.
Nhóm tôi rớt lại phía sau, các nhóm trước đi quá khỏe nên vượt lên trước hết cả. 2 anh lớn kèm tôi, một anh khác kèm bác V, cũng là một người đang có bệnh tim mạch nhưng gan lì "cãi nhau" với bác sĩ về sức khỏe của mình với câu nói nổi tiếng: "tôi sẽ đi leo Fan, nếu khi về tôi còn sống sót thì tôi sẽ kiên quyết từ chối cuộc phẫu thuật của bác sĩ!". Đi đến khoảng 17g, những chai supradine pha sẵn giúp bồi phụ nước + điện giải, tăng đề kháng cũng cạn dần, nước lọc cũng cạn túi, những viên chocolate cuối cùng cũng ra đi dần dần, bỏ lại 6 cái bụng rỗng không đói meo, mệt mỏi, thở dốc. Nhịn đói, nhịn khát, cố gắng leo lên tới trạm đầu tiên 2200, tôi gần như thấy mình muốn "chửi rủa" cuộc đời, khi không ngu si đi bỏ nhà leo lên cái núi khỉ gió này làm chi cho kiệt sức đến muốn chết thế này? Tôi bắt đầu khóc, ngồi sụp xuống một bên dốc mà khóc, 2 đầu gối dù có được băng thun nâng đỡ khá tốt nhưng tôi vẫn đau vô cùng. Cơn đau đó của tôi dần được xoa dịu bằng một chai salonpas dạng nước bôi của anh trưởng đoàn, nó giúp tôi giảm đau ngay lập tức, nhịp thở cũng dần được cân bằng, nước mắt cũng đã cạn, tôi như có lò xo bật tung lên và bước đi tiếp. Tay bám đá, leo dốc, những giọt nước mắt cứ lăn xuống rồi khô đi, cạn kiệt, chúng giúp tôi đến được bãi đáp đầu tiên của trạm lúc 19g15'. Hơn 2 tiếng nhịn đói, khát, đến lúc được ăn mà chẳng ăn nổi nữa.
Về đến trạm, việc đầu tiên của tôi khi chui vào lều là...nằm lăn xuống mà khóc. Khóc như chưa từng được khóc vì một nỗi tủi thân như bất lực trước thiên nhiên
. Tôi cũng chẳng buồn ăn cho đến khi anh trưởng đoàn vừa thở vừa đút cho tôi từng muỗng để tôi lấy lại sức. Đêm, cả đoàn ngủ như xếp cá mòi. Vậy đó, vậy mà vẫn không đủ ấm. Tôi nằm giữa các chị, đêm lạnh quá lại khóc tu tu. Lần đầu tiên tôi xa nhà mà khổ và lạnh như thế...
Làm sao có thể nói lên hết tình cảm, cảm xúc của chuyến đi này? Vui, sợ hãi, khóc, cười... và cả những vòng tay ấm của nhóm Xì Trum. Ngày đầu tiên khởi hành đã thấy thấm thía cái vất vả của đường đi Fan, thật chẳng đơn giản chút nào cả! Dốc núi cheo leo mà lòng người cũng bền gan vững chí ♥! Fan lạnh lắm, lạnh khiến cho con người ta càng thấy thêm sợ hãi, tủi thân vì sự hùng vĩ của tự nhiên nhưng lại tự hào khi ta đang chinh phục nó. Leo rồi mới thấy, cuộc đời còn nhiều khó khăn, nhưng chinh phục Fan rồi thì tất cả sẽ đều vượt qua hết.
Tôi leo Fan thử thách vào một dịp đặc biệt: chào mừng ngày thành lập đoàn 26.3. Trước khi đi, tôi cũng đã tự vấn mình rất nhiều về chuyến đi này vì...tôi có một đôi chân không khỏe mạnh như bao người khác, một đôi chân đã phải trải qua cuộc phẫu thuật nối ghép dây chằng trong một lần tai nạn 2011

Cuộc hành trình bắt đầu bằng chuyến đi Bắc Ninh chơi trước khi lên tàu từ HN lên Lào Cai vào buổi tối. Ai cũng háo hức đón chờ cuộc thử thách, xem ý chí mình tới đâu? Chúng tôi đã tự luyện tập bằng cách leo cầu thang nhiều lần mỗi ngày để tập thể lực cho vững nhưng xem ra...cũng run đó. Sau một đêm ngủ trên tàu - khoang du lịch ốp gỗ, chúng tôi dừng chân trên đất Lào Cai và có xe đưa đón đi tiếp lên Sapa. Tiết trời khá lạnh. Đến khách sạn, chúng tôi chỉ có khoảng 1 tiếng đặng chuẩn bị đồ đạc leo núi và ăn sáng. Ăn vội tô phở, chúng tôi hành trình đến trạm Trạm Tôn - nơi chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc chinh phục dài ngày của mình.

Trước khi lên đường, mỗi người trong đoàn được phát tặng một lá cờ đỏ sao vàng, mặt sau có dòng chữ NEVER GIVE UP - không bao giờ bỏ cuộc nổi bật, nó sẽ là niềm tin, là sức mạnh và quyết tâm của chúng tôi và chúng tôi sẽ mang nó để cắm lên đỉnh núi Fan hùng vĩ trước mặt kia. Tuy nhiên...những cảm giác Fan để lại trong tôi thật ấn tượng. Đi được 200m, vì chưa quen với sự thay đổi, nên một chị trong đoàn đã muốn ngất xỉu, phải dừng lại chờ nghỉ ngơi, trấn tĩnh. Những chặng đường tiếp theo, người thì đau bụng, kẻ khó thở, còn tôi, vừa khó thở, vừa nặng ngực, vừa lạnh run do không quen với thay đổi độ cao, áp suất không khí

Nhóm tôi rớt lại phía sau, các nhóm trước đi quá khỏe nên vượt lên trước hết cả. 2 anh lớn kèm tôi, một anh khác kèm bác V, cũng là một người đang có bệnh tim mạch nhưng gan lì "cãi nhau" với bác sĩ về sức khỏe của mình với câu nói nổi tiếng: "tôi sẽ đi leo Fan, nếu khi về tôi còn sống sót thì tôi sẽ kiên quyết từ chối cuộc phẫu thuật của bác sĩ!". Đi đến khoảng 17g, những chai supradine pha sẵn giúp bồi phụ nước + điện giải, tăng đề kháng cũng cạn dần, nước lọc cũng cạn túi, những viên chocolate cuối cùng cũng ra đi dần dần, bỏ lại 6 cái bụng rỗng không đói meo, mệt mỏi, thở dốc. Nhịn đói, nhịn khát, cố gắng leo lên tới trạm đầu tiên 2200, tôi gần như thấy mình muốn "chửi rủa" cuộc đời, khi không ngu si đi bỏ nhà leo lên cái núi khỉ gió này làm chi cho kiệt sức đến muốn chết thế này? Tôi bắt đầu khóc, ngồi sụp xuống một bên dốc mà khóc, 2 đầu gối dù có được băng thun nâng đỡ khá tốt nhưng tôi vẫn đau vô cùng. Cơn đau đó của tôi dần được xoa dịu bằng một chai salonpas dạng nước bôi của anh trưởng đoàn, nó giúp tôi giảm đau ngay lập tức, nhịp thở cũng dần được cân bằng, nước mắt cũng đã cạn, tôi như có lò xo bật tung lên và bước đi tiếp. Tay bám đá, leo dốc, những giọt nước mắt cứ lăn xuống rồi khô đi, cạn kiệt, chúng giúp tôi đến được bãi đáp đầu tiên của trạm lúc 19g15'. Hơn 2 tiếng nhịn đói, khát, đến lúc được ăn mà chẳng ăn nổi nữa.

Về đến trạm, việc đầu tiên của tôi khi chui vào lều là...nằm lăn xuống mà khóc. Khóc như chưa từng được khóc vì một nỗi tủi thân như bất lực trước thiên nhiên