vũ thị bích hằng
Phượt thủ
Fansipan! Những bài học được rút ra từ một lần lên đỉnh bất thành.
Tôi viết những dòng này khi mà những cảm xúc đặc biệt vẫn còn đang sục sôi trong huyết quản. Tuy tôi không đặt chân được lên đỉnh cao mơ ước như bao nhiêu người đã thành công, nhưng tôi vẫn thấy mình phải có trách nhiệm chia sẻ với các bạn chuẩn bị chinh phục đỉnh núi mơ ước kia những bài học đắt giá mà tôi có được trong chuyến đi. Lý do thì đơn giản: Người thành công chỉ nói về thành công, còn người phải đầu hàng như tôi thì ít ai kể lể, để che giấu cái gọi là xấu hổ.... Nhưng tôi thì nghĩ khác, dám chấp nhận thất bại đó cũng là thành công với chính bản thân mình, và tôi viết.
Các bạn có thể đọc nếu thích, còn không xin đừng gạch đá, vì tôi đã quá già để ăn gạch.
Ước mơ được chinh phục nóc nhà Đông dương đã đến với tôi từ 6 năm trước vì những lý do sau:
- Một lần được xem ảnh một bác gái đứng trên đỉnh Fansipan với nụ cười rạng rỡ trong một bài báo với tựa đề: một người phụ nữ hơn 60 tuổi chinh phục Fansipan.
- Rất nhiều lần xem các video chia sẻ trên Youtube về các chuyến đi với những hình ảnh thật đẹp đẽ: những người đàn ông đầu đội mũ tai bèo, trước ngực lủng lẳng những máy quay, máy ảnh đắt tiền vừa đi vừa quay phim, chụp ảnh.... Những cô gái văn phòng tung tăng lội suối với những chiếc túi đựng đồ cá nhân bên hông....
- Gần đây nhất là hình ảnh bạn Sơn Lâm phải dùng nạng mà vẫn lên được đỉnh...
- Rồi trên diễn đàn của chúng ta có những bạn leo Fan vài ba lần và tuyên bố: tuyến Trạm tôn- Trạm tôn chỉ dành cho phụ nữ có thai và cho con bú...
Thế thì tốt rồi, mình chắc phải khỏe hơn mấy cô có thai và năng động hơn mấy cô tiểu thư văn phòng kia chứ, vậy là mình có thể leo.
Tuy đã hạ quyết tâm là trong năm 2014 phải hoàn thành nhiệm vụ leo Fan, nhưng không phải cứ muốn là được, phải tìm bạn, đặc biệt là lên diễn đàn để tìm xem có ai thành lập nhóm để xin tham gia, nếu có cá nhân hoặc tổ chức nào đứng ra tổ chức thì tốt.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một người bạn vong niên có quyết tâm cao ngút trời như tôi làm bạn đồng hành. Bây giờ đến đoạn khó khăn nhất là thuyết phục chồng, con, bạn bè. Ai cũng gàn hết. Chồng bảo: già rồi sức đâu mà đi. Con khuyên: Mẹ ơi mấy cái vụ đó giành cho thanh niên khỏe mạnh chứ không phải bà già 60 như mẹ.... Mỗi người một câu, nhưng tôi đã trưng ra những bằng chứng hùng hồn kể trên và tôi cứ thực hiện nên mọi người chỉ còn cách là cùng tôi chuẩn bị cho chuyến đi mạo hiểm này.
Sau vài lần tạm hoãn vì lý do cá nhân của các thành viên trong nhóm, ngày 24/10/2014 chúng tôi gồm có 3 người đã lên đường với tâm trạng không thể tuyệt vời hơn, chạm tay vào ước mơ chinh phục đỉnh cao mơ ước. Thành viên nhóm có tôi, HTM, một bạn gái thế hệ 9x-nặng 42kg với chiếc balo 8kg trên vai và nhiệt huyết sáng ngời trên đôi mắt cận thị, LVV chàng trai thế hệ 8x đã một lần đứng trên nóc nhà Đông dương, người mà nếu không đi thì tôi cũng không được đi.
Lên đường thôi!
Mãi 23h30' chiếc xe giường nằm có vẻ ngoài khá bắt mắt đã dừng lại đón khách tai 495 TKC Hà nội, chúng tôi vui mừng vì đã tìm được chỗ ưng ý ở t1. Xe không dừng bắt khách, và chỉ sau 5 tiếng đã đưa chúng tôi đến Sapa thành phố trong sương. Hết đêm thứ nhất.
Tôi viết những dòng này khi mà những cảm xúc đặc biệt vẫn còn đang sục sôi trong huyết quản. Tuy tôi không đặt chân được lên đỉnh cao mơ ước như bao nhiêu người đã thành công, nhưng tôi vẫn thấy mình phải có trách nhiệm chia sẻ với các bạn chuẩn bị chinh phục đỉnh núi mơ ước kia những bài học đắt giá mà tôi có được trong chuyến đi. Lý do thì đơn giản: Người thành công chỉ nói về thành công, còn người phải đầu hàng như tôi thì ít ai kể lể, để che giấu cái gọi là xấu hổ.... Nhưng tôi thì nghĩ khác, dám chấp nhận thất bại đó cũng là thành công với chính bản thân mình, và tôi viết.
Các bạn có thể đọc nếu thích, còn không xin đừng gạch đá, vì tôi đã quá già để ăn gạch.
Ước mơ được chinh phục nóc nhà Đông dương đã đến với tôi từ 6 năm trước vì những lý do sau:
- Một lần được xem ảnh một bác gái đứng trên đỉnh Fansipan với nụ cười rạng rỡ trong một bài báo với tựa đề: một người phụ nữ hơn 60 tuổi chinh phục Fansipan.
- Rất nhiều lần xem các video chia sẻ trên Youtube về các chuyến đi với những hình ảnh thật đẹp đẽ: những người đàn ông đầu đội mũ tai bèo, trước ngực lủng lẳng những máy quay, máy ảnh đắt tiền vừa đi vừa quay phim, chụp ảnh.... Những cô gái văn phòng tung tăng lội suối với những chiếc túi đựng đồ cá nhân bên hông....
- Gần đây nhất là hình ảnh bạn Sơn Lâm phải dùng nạng mà vẫn lên được đỉnh...
- Rồi trên diễn đàn của chúng ta có những bạn leo Fan vài ba lần và tuyên bố: tuyến Trạm tôn- Trạm tôn chỉ dành cho phụ nữ có thai và cho con bú...
Thế thì tốt rồi, mình chắc phải khỏe hơn mấy cô có thai và năng động hơn mấy cô tiểu thư văn phòng kia chứ, vậy là mình có thể leo.
Tuy đã hạ quyết tâm là trong năm 2014 phải hoàn thành nhiệm vụ leo Fan, nhưng không phải cứ muốn là được, phải tìm bạn, đặc biệt là lên diễn đàn để tìm xem có ai thành lập nhóm để xin tham gia, nếu có cá nhân hoặc tổ chức nào đứng ra tổ chức thì tốt.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một người bạn vong niên có quyết tâm cao ngút trời như tôi làm bạn đồng hành. Bây giờ đến đoạn khó khăn nhất là thuyết phục chồng, con, bạn bè. Ai cũng gàn hết. Chồng bảo: già rồi sức đâu mà đi. Con khuyên: Mẹ ơi mấy cái vụ đó giành cho thanh niên khỏe mạnh chứ không phải bà già 60 như mẹ.... Mỗi người một câu, nhưng tôi đã trưng ra những bằng chứng hùng hồn kể trên và tôi cứ thực hiện nên mọi người chỉ còn cách là cùng tôi chuẩn bị cho chuyến đi mạo hiểm này.
Sau vài lần tạm hoãn vì lý do cá nhân của các thành viên trong nhóm, ngày 24/10/2014 chúng tôi gồm có 3 người đã lên đường với tâm trạng không thể tuyệt vời hơn, chạm tay vào ước mơ chinh phục đỉnh cao mơ ước. Thành viên nhóm có tôi, HTM, một bạn gái thế hệ 9x-nặng 42kg với chiếc balo 8kg trên vai và nhiệt huyết sáng ngời trên đôi mắt cận thị, LVV chàng trai thế hệ 8x đã một lần đứng trên nóc nhà Đông dương, người mà nếu không đi thì tôi cũng không được đi.
Lên đường thôi!
Mãi 23h30' chiếc xe giường nằm có vẻ ngoài khá bắt mắt đã dừng lại đón khách tai 495 TKC Hà nội, chúng tôi vui mừng vì đã tìm được chỗ ưng ý ở t1. Xe không dừng bắt khách, và chỉ sau 5 tiếng đã đưa chúng tôi đến Sapa thành phố trong sương. Hết đêm thứ nhất.
Last edited: