What's new

Fansipan – niềm vui chiến thắng

FANSIPAN – NIỀM VUI CHIẾN THẮNG
(Ký sự của Trương Vân Ngọc)

Giữa cái nắng gay gắt của những ngày đầu hè, hơn hai mươi phượt thủ không một ai cảm thấy nản lòng, tất cả chung một quyết tâm chinh phục bằng được đỉnh Fansipan – Nóc nhà Đông Dương cao 3143m.
Khởi hành từ Hà Nội, đoàn chúng tôi lên Sa Pa bằng xe máy. Nam làm xế, nữ làm ôm, hành trình vượt hơn 350km đầy thử thách. Xuất phát lúc 6h sáng, tới gần 12h trưa mới tới được thị trấn Yên Bình. Dọc đường phần do nắng nóng, phần xe hỏng nên vận tốc di chuyển tương đối chậm. Trưởng đoàn (Leader) là người am hiểu đường xá và rất thận trọng, vì thế suốt chặng đường chúng tôi rất yên tâm. Nguy hiểm nhất là chạy qua quốc lộ 70, đường hẹp, đèo dốc quanh co và rất nhiều xe tải nặng, đã có nhiều vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra, khiến cho một số thành viên nữ sợ đến xây xẩm mặt mày. Nhưng phải công nhận cảnh sắc núi rừng Tây Bắc thật đẹp, hùng vĩ, dữ dội. Vì thế mà kích thích sự tò mò và lòng đam mê chinh phục cho cả đoàn.
Hơn 7 giờ tối, đoàn đến được thành phố Lào Cai, Leader Ngọc Ka Ka quyết định cho cả đoàn nghỉ lại. Bữa tối ăn ở quán cô Thủy nằm tít bên trong một con phố nhỏ, cạnh dòng sông Nậm Thi hiền hòa. Ai cũng mệt nên thức ăn dọn ra đến đâu hết đến đấy. Ăn xong chúng tôi chọn một nhà nghỉ ngay bên bờ sông Hồng. Leader ra thông báo, ai thích đi chơi thì cứ đi nhưng đúng 22h30 phải về ngủ để giữ sức cho ngày hôm sau. Thành phố Lào Cai thơ mộng, cầu Cốc Lếu lung linh, bên này sông, xe cộ qua lại đã thưa dần, bên kia cửa khẩu Hà Khẩu rực rỡ ánh đèn. Chúng tôi không ai bảo ai, tất cả đều tranh thủ chộp lấy những hình ảnh đẹp đẽ làm kỷ niệm, rồi nhanh chóng về phòng và chìm trong giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, mới hơn 5h sáng, Leader đã khua đoàn dậy, chỉ 30 phút cho vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Đúng 6h, chúng tôi xế ôm lại tiếp tục chinh phục quãng đường còn lại từ Lào Cai lên Trạm Tôn. Chặng đường này, đèo dốc khủng hơn rất nhiều, đẹp đến mê hồn. Có rất nhiều chiến mã yếu nên ngay đầu dốc Ô Quy Hồ đã tỏ ra ì ạch. Thị trấn Sa Pa chìm trong sương, nhìn xa tựa như bức tranh thủy mặc. Lần đầu tiên, tôi thấy một cảnh tượng đẹp đến thế, lòng háo hức đến tột độ. Các thành viên khác phấn khích reo hò sung sướng, quên hết mệt mỏi. Điều kỳ lạ đã đến, càng lên cao, nhiệt độ càng lạnh. Hôm qua, cái nóng đổ lửa khiến cả đoàn ai cũng đẫm mồ hôi, vậy mà giờ đây, một số phượt thủ đã co mình vì lạnh. Tới đây tôi đã hiểu vì sao, Sa Pa lại có sức hấp dẫn kỳ lạ đến vậy.
8h sáng, chúng tôi đã đến được Trạm Tôn. Anh Leader nhanh chóng hoàn thành các thủ tục cho đoàn vào rừng, bắt đầu cuộc chinh phục ngọn núi cao nhất Đông Dương. Trong đoàn có nhiều thành viên tỏ ra rất sung sức, ba lô tương đối nặng nhưng vẫn bước phăng phăng. Tôi rất ấn tượng với những gương mặt điển hình như Ngọc Ka Ka, Quách Tĩnh, Tùng Ribber, Hà Rika, Lò A Tùng và những cái nick rất lạ tai Quần Đùi Rách, Xấu Gái, Đen Tối, Bé Bự … Suốt từ điểm xuất phát đến điểm nghỉ 2000m, đoàn phải trải qua rất nhiều con suối trong vắt và những con dốc khủng như thách thức bước đầu cho sự đam mê chinh phục. Khi bắt đầu leo, mới qua được khúc dựng đứng đầu tiên, một số phượt thủ có biểu hiện chuột rút, hoa mắt chóng mặt, mọi người phải dừng lại xoa bóp bấm huyệt và cho uống trà gừng. Rừng Hoàng Liên nguyên sơ, những cây cổ thụ to mấy vòng tay, dây gai chằng chịt và đặc biệt khắp rừng màu đỏ, vàng, tím của hoa Đỗ Quyên khiến cho chúng tôi như lạc vào chốn thần tiên. Sau hơn 4 giờ nhễ nhại leo trèo, đoàn đã đến được điểm dừng chân 2200m. Chúng tôi ăn trưa bằng thức ăn khô mang theo, ai cũng mệt nhưng để lấy sức nên đều cố ăn hết khẩu phần ăn của mình. Ở điểm dừng chân này chỉ có 2 chiếc lán dựng tạm tương đối chật chội, nên mọi người phải cố gắng ngồi thu mình. Vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, thời tiết ở đây rất lạ, mưa nắng thất thường. Vừa hửng một tý lại mưa ngay, mà mưa ở đây cũng rất khác, cứ sậm sụt, không ra to mà cũng chẳng phải mưa phùn. Ngồi nghỉ một lát tôi đã thấy lạnh, một số bạn kêu rét. Anh chàng Poster người dân tộc Mông nói với chúng tôi bằng cái giọng lơ lớ “Đi thôi, không là muộn à, phải ngủ rừng đấy, tao nói thật mà”. Một vài thành viên bắt đầu có biểu hiện xuống sức, mặt tái đi, bước chân lảo đảo chậm chạp. Leo được chừng nửa giờ, đoàn gặp đôi nam nữ ẻo lả dìu nhau đi xuống, hóa ra họ bỏ cuộc vì không đủ sức khỏe và lòng kiên nhẫn đi tiếp. Vẫn anh chàng Poster ban nãy nói “Bỏ cuộc nhiều lắm à, càng lên cao càng nhiều à”. Thấy vậy, tôi và nhiều người cũng thấy có chút nao núng, thậm chí có một cô bé đòi quay về. Trưởng đoàn cùng một số thành viên khác phải rất nhiều lần cho dừng lại để động viên khích lệ tinh thần mọi người.
Càng lên cao, nhiệt độ càng lạnh, đoàn chúng tôi vẫn mải miết đi. Thỉnh thoảng phía dưới có người ngã, có tiếng thở dốc nhưng ai cũng cố gắng. Gần 4 giờ chiều, chúng tôi lần lượt chinh phục độ cao 2600m, rồi 2700m. Nhìn lại chặng đường đã qua tôi không khỏi rùng mình, dốc nối dốc, vách núi dựng đứng, rừng Hoàng Liên rậm rạp um tùm, khắc nghiệt. Thời tiết lúc này sao mà tuyệt, biển mây ngay trước mặt, gió như quạt. Từ độ cao 2650, tôi nhìn thấy hết khung cảnh của thị trấn Sa Pa mờ mờ phía dưới. Bỗng tất cả ồ lên kinh ngạc khi thấy rừng trúc trước mặt, đẹp tuyệt vời, tim tôi đập mạnh, lòng rộn ràng niềm vui sướng khi khoảng cách điểm dừng chân 2800 mỗi lúc một gần hơn. Nhưng quãng đường tới đó quả là không ngắn, một cái dốc dựng đứng và sâu hoắm, hun hút như thách thức mọi người. Lại thêm một số thành viên tụt huyết áp, những người khỏe hơn đã san đồ, sẵn sàng dìu nhau, thận trọng từng bước, chậm chạp khuất phục con dốc khủng. Một bạn gái kiệt sức, một mực đòi quay đầu. Tôi và hai chàng trai to khỏe vừa động viên vừa thay nhau dìu, cô nàng vừa bước vừa kêu trời. Phía trên, tiếng anh Leader vẫn khỏe mạnh thúc dục “Nào ta đi nhanh kẻo muộn”…
16h40, thành viên đầu tiên chạm điểm 2800m. Sóng ở đây rất phập phù, chỉ có mạng Viettel là có thể gọi được, cả đoàn dù rất mệt mỏi và đau nhức đầu gối, ù tai nhưng vẫn vui sướng khi nhìn thấy mái tôn – trạm dừng nghỉ trên điểm 2800m!. Bữa tối đơn giản, gồm cơm nóng, thịt gà luộc, thịt lợn rang và cải bắp. Cả đoàn ăn ngon lành, ai cũng khen ngon. Lần đầu tiên tôi được ăn một bữa khoái khẩu như thế. Trời càng ngày càng lạnh, mọi người lần lượt kiếm chỗ nằm, tấm chăn mỏng mang theo cùng túi ngủ dường như quá nhỏ so với nhiệt độ 12 độ ở đây. Bên ngoài, mưa lại tiếp tục xì xụp, gió ào ào. Anh Trơi người dân tộc Mông – chủ trạm 2800m bảo với tôi, ở đây không có mùa hè, nhiệt độ cao nhất đo được chỉ 16 độ, còn mùa đông băng tuyết là chuyện bình thường. Tôi phần vì mệt, phần vì lo cho sức khỏe ngày mai nên cũng nhanh chóng ngả mình. Cạnh tôi, bắt đầu xuất hiện những tiếng gáy ầm ầm của các bạn đồng hành. Một cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, tôi mơ thấy mình đang tận tay sờ vào miếng tôn trên đỉnh 3143m.
Mờ sáng hôm sau, anh Leader khua mọi người dậy. Chúng tôi vội vã vệ sinh ăn sáng thật nhanh và theo bước trưởng đoàn chinh phục chặng cuối cùng. Hai bên lối đi vẫn bạt ngàn rừng trúc, mưa vẫn không ngớt, 7h rồi 8h, đoàn người vẫn lặng lẽ từng bước từng bước thận trọng. Đột nhiên ở phía trên tiếng anh Leader nói lớn “Mọi người hãy cẩn thận, dốc khủng và nguy hiểm đấy” Tôi nhìn về phía trên, quả là một con dốc khủng khiếp, mọi người gần như đu mình trước vách đá dựng đứng. Người khỏe giúp đỡ người yếu hơn, nhích từng tý một, cuối cùng cả đoàn cũng vượt qua. Lên đến điểm 3000m, mưa đã ngớt nhưng gió thì rất mạnh, lạnh run người. Phía trước một cái cột có gắn tấm biển ghi độ cao 3000m so với mực nước biển. Cả đoàn hò hét “Cố lên, chỉ còn hơn 100m nữa thôi”. Đoạn cuối tuy không dốc lắm nhưng toàn bùn đất nhão nhoét và lạnh cứng. Ai cũng mệt nhoài, phờ phạc. Tôi mệt tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn mọi người vẫn lặng lẽ di chuyển, lòng chợt thấy xấu hổ với chính mình. Bỗng lại nghe tiếng anh Leader hô “Tới rồi, chiến thắng rồi”. Tiếng hô đã làm cho mọi người phấn chấn, bước chân nhanh hơn, niềm vui rạo rực. Đỉnh Fansipan thật nhiều gió, xung quanh trời đất bao la, hùng vĩ. Thiên nhiên thật dữ dội thử thách lòng can đảm và kiên nhẫn của con người. Tôi đã thực sự sờ tay vào miếng Inox – Đỉnh Fansipan 3143m. Cảm giác thật khó tả, mọi người xếp thành hai hàng, tung lá cờ Tổ Quốc ra phía trước và cùng nhau nghiêm trang hát vang bài Quốc ca. Cuối cùng chúng tôi đã chiến thắng, cuối cùng chúng tôi cũng đã đứng trên nóc nhà Đông Dương. Hơn hai mươi con người hòa làm một, họ ngất ngây trong chiến thắng. Có người cứ ôm chặt lấy chóp Inox mà hôn, Các máy ảnh hoạt động không ngừng. Dù gian nan vất vả dường nào, chúng tôi cũng đã vượt qua, chiến thắng này đánh dấu một kỷ niệm không phai mờ trong tâm trí. Niềm vui chiến thắng ấy đã theo tất cả mọi người trên hành trình trở về, mặc dầu đường về cũng không kém phần gian khổ.

Viết xong ngày 3.8.2013
Trương Vân Ngọc
 
Last edited:
Bài cảm nhận rất hay...Nhưng nếu có thêm hình nữa thì tuyệt...Với cả đọc hơi đau mắt :D

Mà hình như là đoàn của bạn không tập luyện thể lực trước khi đi thì phải :)
 
Phải nói là nhìn vào bài của anh Ngọc với cơ man nào là chữ, nhìn đến hoa cẳ mắt, nhưng viết chân thực, hay quá.
Đọc xong em mới phát hiện ra là không có hình :T.

Nghe giang hồ chém gió bảo: cung Trạm Tôn dành cho phụ nữ có thai và cho con bú.
Đọc xong, lại sợ chuyến leo fan mùa đông cung Sín Chải đã vạch ra bị đổ bể
Em đang ở Sài Gòn. Hy vọng dịp ra Hà Nội có thể mời anh Ngọc ly cafe.
 
Cơ bản là mình không biết cách úp ảnh lên diễn đàn, chứ ảnh của chuyến đi thì nhiều lắm. Có bạn nào giúp đỡ với?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,626
Bài viết
1,154,144
Members
190,153
Latest member
kientruckhangvinh
Back
Top