tramykt86nt
Phượt thủ
Phần 1: Mở đầu
Mở đầu lan man chút nhé
Khi tôi đang đặt con trỏ màn hình vào trang Word trắng trơn, chả có chữ nào ngoài dòng tiêu đề “Hà Giang, gửi trái tim ở lại cao nguyên đá”, thì tôi tạm dừng dòng suy nghĩ bởi những tin nhắn từ Patrick, một anh người Pháp, vừa gửi trên Couchsurfing.
Patrick dự định sang Sài Gòn giữa tháng 1, tìm việc làm và trải nghiệm cuộc sống nơi đây. Nghe Patrick chia sẻ, tôi hiểu cảm giác lo lắng của anh ấy trong thời khắc chuyển giao, chia tay những điều rất thân quen đến mức cũ kĩ, đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ, có chăng chỉ biết qua sách báo và truyền thông. Đó hệt như cuộc chia tay đầy nước mắt của tôi với DAMCO, giã từ Sài Gòn, và thử trải nghiệm cuộc sống ở một vùng đất không hẳn mới, nhưng cũng chẳng phải quen.
“You never know what you can do till you try”, William Cobbett đã từng nói vậy.
Đừng tin lời ai khác. Cứ tự nhìn bằng đôi mắt, cảm nhận bằng trái tim của bạn. Rồi bạn sẽ tìm ra cách tốt nhất, phù hợp nhất để tận hưởng những điều xung quanh.
—-
Tôi nghĩ mình có duyên với vùng đất phía Bắc, không chỉ riêng Hà Nội. Tôi mê mẩn cái hùng vĩ của những ngọn núi sững sững đồi nối tiếp đồi khi xe vòng vòng qua đoạn gấp khúc hình khuỷa tay. Có lẽ vì vậy mà câu chữ của tôi, cả cách viết, cũng ít nhiều mang chút văn phong đất Bắc. Dù tôi sinh ra ở miền Trung và đang nói thứ tiếng như kiểu nửa Sài Gòn, nửa miền Tây, pha một chút miền Trung nắng gió.
Chẳng biết tình cờ hay hữu ý, mà những chiếc vé máy bay tôi đặt ra Hà Nội đều đến từ quyết định trong phút chốc. Tôi chưa bao giờ lên lịch, ngoại trừ chuyến Team Building Tây Bắc với nhóm Commercial ở DAMCO.
Không nhiều người tin, rằng hầu hết tôi đi một mình. Người yêu cũ của tôi cũng không tin điều đó, bởi người ta chưa từng làm điều tương tự. Thực tế thì, tôi đi một mình thật. (Quái gở, cần gì phải có dòng thanh minh ở đây nhỉ?).
—–
Hà Giang đã là ước mơ của tôi từ lâu lắm rồi. Từ hồi người ta chưa rần rần dùng khái niệm “phượt” một cách tràn lan đại hải như bây giờ cơ. Từ cái thời sinh viên, tôi tình cờ nhìn thấy hình một cô bạn cùng giảng đường vi vu với bạn trai bằng xe máy lên cao nguyên đá Đồng Văn. Tôi nghe được cái tên ngồ ngộ: Vèo Mạc, Đồng Văn từ dạo ấy.
Tôi đã nhắm mắt tưởng tượng cánh đồng hoa tam giác mạch trắng hồng mỏng manh phủ kín những triền đồi. Tôi thấy mình mặc chiếc váy xòe xếp ly rất điệu, e ấp nấp sau những luống cải đang mùa trổ bông. Mùa vàng ruộng bậc thang khoác lên Hoàng Su Phì làm say đắm biết bao tay săn ảnh. Vậy đấy, tôi chưa đến bao giờ, nhưng tôi biết vì sao mình muốn đến.
Và 26 tháng 10 năm nay, tôi đi Hà Giang thật, một mình….
Mở đầu lan man chút nhé
Khi tôi đang đặt con trỏ màn hình vào trang Word trắng trơn, chả có chữ nào ngoài dòng tiêu đề “Hà Giang, gửi trái tim ở lại cao nguyên đá”, thì tôi tạm dừng dòng suy nghĩ bởi những tin nhắn từ Patrick, một anh người Pháp, vừa gửi trên Couchsurfing.
Patrick dự định sang Sài Gòn giữa tháng 1, tìm việc làm và trải nghiệm cuộc sống nơi đây. Nghe Patrick chia sẻ, tôi hiểu cảm giác lo lắng của anh ấy trong thời khắc chuyển giao, chia tay những điều rất thân quen đến mức cũ kĩ, đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ, có chăng chỉ biết qua sách báo và truyền thông. Đó hệt như cuộc chia tay đầy nước mắt của tôi với DAMCO, giã từ Sài Gòn, và thử trải nghiệm cuộc sống ở một vùng đất không hẳn mới, nhưng cũng chẳng phải quen.
“You never know what you can do till you try”, William Cobbett đã từng nói vậy.
Đừng tin lời ai khác. Cứ tự nhìn bằng đôi mắt, cảm nhận bằng trái tim của bạn. Rồi bạn sẽ tìm ra cách tốt nhất, phù hợp nhất để tận hưởng những điều xung quanh.
—-
Tôi nghĩ mình có duyên với vùng đất phía Bắc, không chỉ riêng Hà Nội. Tôi mê mẩn cái hùng vĩ của những ngọn núi sững sững đồi nối tiếp đồi khi xe vòng vòng qua đoạn gấp khúc hình khuỷa tay. Có lẽ vì vậy mà câu chữ của tôi, cả cách viết, cũng ít nhiều mang chút văn phong đất Bắc. Dù tôi sinh ra ở miền Trung và đang nói thứ tiếng như kiểu nửa Sài Gòn, nửa miền Tây, pha một chút miền Trung nắng gió.
Chẳng biết tình cờ hay hữu ý, mà những chiếc vé máy bay tôi đặt ra Hà Nội đều đến từ quyết định trong phút chốc. Tôi chưa bao giờ lên lịch, ngoại trừ chuyến Team Building Tây Bắc với nhóm Commercial ở DAMCO.
Không nhiều người tin, rằng hầu hết tôi đi một mình. Người yêu cũ của tôi cũng không tin điều đó, bởi người ta chưa từng làm điều tương tự. Thực tế thì, tôi đi một mình thật. (Quái gở, cần gì phải có dòng thanh minh ở đây nhỉ?).
—–
Hà Giang đã là ước mơ của tôi từ lâu lắm rồi. Từ hồi người ta chưa rần rần dùng khái niệm “phượt” một cách tràn lan đại hải như bây giờ cơ. Từ cái thời sinh viên, tôi tình cờ nhìn thấy hình một cô bạn cùng giảng đường vi vu với bạn trai bằng xe máy lên cao nguyên đá Đồng Văn. Tôi nghe được cái tên ngồ ngộ: Vèo Mạc, Đồng Văn từ dạo ấy.
Tôi đã nhắm mắt tưởng tượng cánh đồng hoa tam giác mạch trắng hồng mỏng manh phủ kín những triền đồi. Tôi thấy mình mặc chiếc váy xòe xếp ly rất điệu, e ấp nấp sau những luống cải đang mùa trổ bông. Mùa vàng ruộng bậc thang khoác lên Hoàng Su Phì làm say đắm biết bao tay săn ảnh. Vậy đấy, tôi chưa đến bao giờ, nhưng tôi biết vì sao mình muốn đến.
Và 26 tháng 10 năm nay, tôi đi Hà Giang thật, một mình….