What's new

lambanghieu

Lão Lang Băm
Tôi nhận được thông báo sẽ đi Hà Nội công tác một chuyến trong tháng 3 này. Với thời gian kéo dài gần nữa tháng. Nhẫm tới nhẫm lui ngoài thời gian lo công việc ra còn rảnh được tới 5 ngày để đi đây đó. Chợt nghĩ đến chặng đường Tây Bắc mà cách đó 5 năm chưa hoàn thành & phải bỏ cuộc giữa chứng vì hết tiền. cái máu trong tôi lại tràn lên, ngực lại đập thình thịch rồi trong lòng lại dấy lên nổi quyết tâm làm một chuyến vi vu Tây Bắc cho xứng đáng.
Lên lịch trình mãi, tính toán đường đi hoài rồi cũng xong, sau khi đưa qua các "Sư phụ" vể Tây Bắc. Các lão ấy lắc đầu ngoay ngoảy, nói rằng sẽ rất chua ăn với cung đường tôi vạch ra cho chuyến đi. Lòng tôi cũng nao núng lắm! Biết làm sao đây khi cung đường mình đi khó khả thi. Cuối cùng tôi quyết định thôi thì khỏi tính toán gì trước hết cho mệt, cứ leo lên xe, đi ra tới tới Hà Nội rồi tính tiếp là đi đâu & đi như thế nào....


Chiếc xe chất lượng cao đi Ban Ma Thuột đến đón tôi tại quốc lộ 1A vào lúc 8g tối. Có lẽ mọi người sẽ hỏi thôi rằng tại sao lại đi theo cung đường như thế? Sao lại đi bằng xe cho mất thời gian? Tôi chỉ có thể nói thế này. Vì đường lên BMT chỉ mất có 8 tiếng rồi đón xe đi Hà Nội chỉ mất thêm 20 tiếng nữa là ra tới nơi (Lý do này tôi viết lúc bắt đầu lên xe & tôi đã nhầm). Một lý do mà tôi chọn đi cung đường này vì đường Trường Sơn trước nay chưa đi lần nào & cũng tính sẽ làm một chuyến bằng xe máy đi cung đường này nên coi nó như một lần kết hợp khảo sát luôn. Tôi không đi máy bay cũng là vì vậy. Còn lí do quan trọng nữa là vấn đề tài chính. Tôi muốn tiết kiệm hết sức mình cho chuyến đi này, kinh tế đang khó khăn mà. Vấn đề thời gian thì với tôi không khó có đi máy bay thì ra đó cũng ngồi lên phượt tám suốt ngày thôi.


Chuyến xe đêm cũng đưa tôi chạy mãi vượt qua chặng đường đầy đau khổ của tỉnh Bình Phước, rồi cũng tới quán cơm Đại Nam ngay ranh giới Daknông - Bình Phước. Quán này tôi đã không lạ gì trên cung đường Sài Gòn - BMT này. Quán nấu ăn không được ngon cho lắm mà cách phụ vụ của nhân viên trong quan cũng không lấy gì làm chuyên nghiệp. Còn nhìn tới cái cách của thằng bảo vệ thấy ghét chỉ muốn tống cho hắn quả đấm.


Giá cả thì cũng không mềm cho lắm nên tôi chỉ chọn cho mình lon nước uống tạm cho xong chuyện rồi chuẩn bị lên đường cứ thì chiếc xe cà khổ của nhà xe lại trở chứng, làm cánh tài xế cứ thế mà bò lăn ra sửa. Gần 2 giờ sáng chiếc xe cũng lăn bánh về hướng BMT.
Lúc lên xe việc đầu tiên của tôi là ngắm ngía chọn cho mình một vị trí trên hành lang thật tốt, rồi nháy mắt với thằng lơ xe lấy mọt cái nệm. Thế là xong mặc ai làm gì thì làm tôi cứ thế mà ngủ một giấc cho sướng cái lưng. Nằm được một lúc tôi bị thức giấc bởi tiếng la từ phía sau của một gã hành khách nào đó vể việc chiếc xe xóc như xe ngựa. Tài xế chạy nhanh qua một ổ gà nhỏ thôi cũng nghe ầm ầm. Rối từ đó tới sáng tôi cũng không thể nào ngủ nổi. Thì ra chiếc xe bị hư một bên phuộc nhún hơi thế là cái xe cứ phang ấm ầm như muốn lộn ruột ra ngoài.
Xe về tới BMT sớm hơn dự tính cùa tôi, thế là tranh thủ làm một vòng tham quan thành phố. Trong cái bóng tối gần tan của một thành phố. Tôi xuống xe lững thửng đi bộ & tìm lấy một góc đường đánh răng rửa mặt. Người đi đi tập thể dục thấy thế làm lạ lắm. Tự nhiên ở đâu ra một thằng vác bao lô ngồi lề đường đánh răng.
 
Thành phố Buôn Ma Thuột trong cái hơi lạnh chưa tan, cái mặt trời chưa ló lên khỏi ngọn cây, cả thành phố như chưa ngủ dậy. Tôi đi lòng vòng một hồi thì quyết định đi xuống chợ xem có gì hay.


Quả thật tôi vốn là dân ở đây, trước đến nay chỉ lo chạy, lo đi sống riết rồi thấy chẵng có gì để mà nhìn ngắm. bây giờ trong vai một người đi bụi tôi mới cảm nhận được cái bình yên, cuốn hút của một Buôn Ma Thuột.
Chợ chỉ còn lác đác vài người mua bán ven đường, từ sau khi xây dựng chợ xong tất cả các gian hàng đã dọn vào trong nhà lồng kinh doanh, nay chỉ còn lại một số người buôn thúng bán bưng còn trụ lại bên lề đường mưu sinh. Tôi lòng vòng kiếm mãi không ra cái tôi cần nên đành hỏi một người bán hàng chổ bán.


Đây là cái tôi đang cần. Đó là hoa, một người bạn của tôi lúc này đang có tâm trạng không được vui, cô ấy vừa trải qua một số chuyện buồn nên tôi chỉ còn cách là mua một bó hoa tặng cố ấy kèm với một câu chuyện vui nào đó hy vọng cố ấy sẽ tự tin hơn.




Sau khi mua hoa xong tôi lại đi bộ lòng vòng qua vài con đường của Tp này. Đường xá ở đây cũng đã được quy hoạch từ lâu rồi nên rất có hệ thống, nó như một bàn cờ. Trong lúc đi bộ ra ngã sau, nơi là tượng đài trung tâm tỉnh Daklak tôi bắt gặp một quán cafe nhỏ & rất bình dị. Máu cafe nổi lên, tôi muốn xà vào quán đó ngồi để thỏa cái cơn thèm. Nhưng gần tới giờ hẹn với bạn tôi rồi.


Ngã sau BMT là trung tâm để tỏa đi các tuyến đường & đi các huyện lân cận. Một đường nối từ Sài Gòn lên, rồi một hướng đi Gia Lai, rồi một hướng đi CưMga, hướng khác đi Buôn Đôn...
 
Tượng đài được xây dựng, điêu khắc khá công phu. Ngoài hệ thống hồ phun nước, bên trên là cột đá khá cao được khắc hình chiến đầu của các dân tộc bốn mặt, bên trên cao nhất là biểu tượng chiến thắng Tây Nguyên. Thấp hơn, phía dưới là chiếc xe tăng đầu tiên giải phóng BMT được mô phỏng lại bằng xi măng. Trước đây nó là chiếc xe tăng thật nhưng vì để ngoài thời tiết không đảm bảo nên người ta cất vào viện bảo tàng cho được lâu.

Nó, Họ & tôi là 3 thứ không thể tách rời.

Bạn tôi cũng tới. Sau khi tặng hoa, cố ấy rất bật ngờ & vui lắm. Đó là điều tôi mong đợi ở cô ấy, một người bạn mà tôi quý mến. Nhìn thấy niềm vui của người khác lòng tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi và cô ấy cùng nhau đi ăn & uống cafe tâm sự rất nhiều điều cùng nhau. Tuy nhiên tôi cũng không chụp hình người ấy vì tôi không muốn các bạn biết cô ấy là ai.
Sau bữa sáng chúng tôi chia tay nhau, cố ấy phải đi làm còn tôi thì lại chuẩn bị lên đường. Bến xe tỉnh nắm cách ngã sáu 5km nên được gòi là bến xe cây số 5. Tôi ra tới đó thì xe cũng chuẩn bị xuất phát đi Hà Nội.

Lúc ra xe tôi chợt nhìn thấy bên cạnh bến có một chiếc xe ghi là: CA. Đắc Lắc tôi thấy lạ quá tại sao một cơ quan công an lại ghi sai cả tên tỉnh của mình chứ. Khi tôi dơ máy lên tính chụp thì nhận được cái nhìn sắc lẹm của hai gã "chiến sỹ" công an. Tôi chuẩn bị đi đường dài nên cũng không muốn gây thêm rắc rồi nên đành cất máy. Thấy trong lòng khó hiểu thật.
Bến xe tỉnh Daklak trước nằm tại ngay gần bùng binh cây số 3 nga sát bùng bình có một hướng về Nha Trang nay được di dời về nơi này & có diện tích lớn hơn trước rất nhiều. Tôi chờ mãi thì chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh, loại xe giường nằm chỉ chở được 29 giường, tôi chọn cho mình một vị trí đắc địa nhất để có thể quan sát được 2 bên đường & phía trước.
 
Lúc ra xe tôi chợt nhìn thấy bên cạnh bến có một chiếc xe ghi là: CA. Đắc Lắc tôi thấy lạ quá tại sao một cơ quan công an lại ghi sai cả tên tỉnh của mình chứ. Khi tôi dơ máy lên tính chụp thì nhận được cái nhìn sắc lẹm của hai gã "chiến sỹ" công an. Tôi chuẩn bị đi đường dài nên cũng không muốn gây thêm rắc rồi nên đành cất máy. Thấy trong lòng khó hiểu thật.
Bến xe tỉnh Daklak trước nằm tại ngay gần bùng binh cây số 3 nga sát bùng bình có một hướng về Nha Trang nay được di dời về nơi này & có diện tích lớn hơn trước rất nhiều. Tôi chờ mãi thì chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh, loại xe giường nằm chỉ chở được 29 giường, tôi chọn cho mình một vị trí đắc địa nhất để có thể quan sát được 2 bên đường & phía trước.

Đường dọc Tây Nguyên nắng mùa khô cảnh vật hai bên chỉ một màu héo úa, cây cối hoang sơ.

Đèo Hà Lan, con đèo từng là nỗi kinh hoàng cho cách lái xe đường dài, Nay không còn điều đó & trở thành điểm dừng chân lý tưởng cho người đi đường.


Những còn đường quanh co, trèo qua hết ngọn núi này đến con đèo khác, xa xa thấp thoáng những làng mạc, thị trấn khuất sau những ngọn rừng xa.

Dọc bên đường thông được trống rất nhiều cộng với cái lạnh se se khiến cho tôi có cảm giác như đang đi lên cung đường của Langbian.
 
Chiếc xe cứ thế lao đi vun vút mặt đường nhỏ nhiều lúc khiến tôi có cảm giác như hai chiếc xe đang lao đầu vào nhau. Không ít lần tôi cảm thấy giật mình khi thấy 2 xe đến khoảng cách quá gần vậy mà tài xế còn chưa lách xe ra. Cảm giác khi đi xe trên cung đường này quả thật là cảm giác mạnh.

Chiếc xe lao đi như con đường là của riêng mình. lúc này cảm giác của tôi cũng đã quen dần rồi, không còn hồi hộp như trước, không còn co ro khi thấy xe ngược chiều. Tôi bắt đầu nằm thả hồn ra cửa xe nhìn theo nhưng ngon đồi xa xa, những nương rẩy dài hun hút & những cánh rừng xa xa kia đang cháy nham nhở. Tôi như muốn rơi khỏi giường khi nghe tiếng "Bùm" toàn xe rung lên bần bật, cả xe nhốm nháo, chiếc xe như chao đảo rồi cũng dừng lại được. Thế là chiếc xe bị nổ lốp sau, cú nổ làm cho bánh xe bên phải vỡ tan, một bên xe nghiêng hẵn. Tôi được một phen hú hồn.

Rồi chiếc xe cũng tìm được một chổ vá lốp cách đó 1km, lúc này cũng đã 12g30 trưa, Bụng tôi đói cồn cào, ma 2chuyến đi tôi lại không hề mang theo lương thực dự trữ> tôi đi bộ lang thang ra đường định bụng sẽ tìm thấy một quán nào đó bán gì ăn tạm. Nhưng ở đây hai bên đường chỉ rẩy & rẩy, tít đằng xe cuối tầm mắt của tôi mới có một căn nhà.

Tôi đành vác cái bụng xẹp lép bò về xe nắm chờ trong cái nắng gay gắt, bụi mù mịt của Tây Nguyên. Tôi ngồi đó chờ cho đến lúc gần 2giờ thì chiếc xe mới sửa xong. Chiếc xe lại tiếp tục lên đường ra khỏi ranh giới tình Daklak & vào đất Gia Lai.

Chúng tôi lại tiếp tục hành trình trong cái đói, đường đi 2 bên vẫn còn rất nhiêu cây, nhưng rừng thì dẵ bị tàn phá, cây cối bên đường chỉ còn lại sự hoan tàn dưới bàn tay tàn phá của con người.
 
Thế rồi chiếc xe cũng dừng lại một quán cơm bên đường, lúc này gần 3giờ chiều, cơm canh được dọn lên bàn sẵn từ trước, mỗi bàn lại có hai nhân viên đứng quạt ruồi. Rất nhiều rồi bay vo ve quanh mâm cơm & tôi cũng không biết họ bắt đầu quạt từ khi nào nữa, cũng có thể là từ lúc vừa nghe tiếng xe vào quán. Các món ăn nguội ngắt từ lúc nào, tôi đành cầm đủa lùa đại vài miếng cho nó xong chuyện.
[video=youtube;9cuqiRyUIcg]http://www.youtube.com/watch?v=9cuqiRyUIcg&feature=player_embedded[/video]
Đường Trường Sơn đi Quãng Nam cung đường khá ngoằn nghèo, nhiều đèo dốc & vực thẳm. Rất nhiều xe tải chở nông sản theo đường này đi miền trung, những chiếc xe chất hàng cao hết mức có thể, bò lên đèo, xe gầm rú, khói bụi mịt mùng.


Đường xuyên rừng, bạt núi nhưng tôi chẵng thấy rừng đâu nữa, xa xa cuối tấm nhìn của tôi chỉ dồi trọc và rẩy nương. Tôi bắt gặp rất nhiều xe chở gổ thế này chạy trên đường, cứ tàn phá ầm ấm thế này thì rừng còn đâu nữa.


Xe đưa tôi chạy qua biết bao thôn xóm, làng mạc của người dân tộc, những con suối uốn lượn theo con đường, có rất nhiều cầu treo rất đẹp, thật tiếc là không thể nào dừng xe lại được. Nhất định tôi sẽ làm một chuyến xe máy theo cung đường này.
 
Xe chùng tôi bắt đầu lên đèo Lò Xo, con đèo cao, & nguy hiểm nhất trên cung đường này. Rất nhiều xe tải dừng lại kiểm tra hàng hóa & lốp xe trước khi leo đèo. Xe chúng tôi cứ thế từ từ tiến lên đèo, từng đoạn núi quanh co, từng con vực thảm lùi lại phía sau. Xe vừa lên hết con dốc cuối cùng đề tới đỉnh thì "Bùm". Mọi người trên xe ai nấy thở dài ngao ngán rồi than thở. Tôi thì lúc này cũng không thể than vãn gì được vì có than thì cũng đến thế. Nhanh tay lục balô lấy đèn pin nhảy xuống xe cùng với tài xế vất lộn với cái lốp.

Với kinh nghiệm chạy xe tải đường trường khá lâu tôi cũng biết chút ít về lốp xe, nhưng lần này thì tôi không thể hiểu nổi tại sao nó lại nố liên tục và cùng một ví trí. Tôi cùng với tài xế kiểm tra rất kỹ bánh xe, hoàn toàn không có dấu hiệu nóng hay bị cọ sát. Cái lốp xe còn khá mới, các gai còn đầy đủ nhưng cú nổ làm cho cái lốp vỡ tan tành. Tài xế nói với tôi rằng có thể trên xe chở hài cốt, trong trường hợp này tài xế xe nên đem hài để lên ghế ngồi tử tế, coi đó như một hành khách cũng cúng cơm, nước, nhang đèn đầy đủ thì người ta phù hộ cho mình đi tới nơi về tới chốn. Bản thân tài xế từng bị 2 chuyến như thế. Tôi nghe xong không khỏi rùng mình và thấy lạnh sống lưng, nhìn lại phía sau toàn rừng núi & một màu đen.


Xe lại tiếp tục chạy, cẩn thận hôn khi xe vừa xuống chân đèo nhà xe đã dừng xe bên đường làm mát lốp, rồi mới ghé quan ăn cơm tối. Chặng đường tiếp theo khiến tối cảm thấy yên lòng vì cứ tưởng nước đã làm mát lốp, tuy nhiên chỉ được thêm 30km nữa thì chiếc lốp ngay vị trí đó lại nổ thêm một lần nữa. Cánh nhà xe lúc này cũng không còn kiên nhẫn được nữa hét toáng trên xe để truy tìm hài cốt. Đáp lại là sự im lặng của tất cả hành khách, có lẽ vậy nên cánh nhà xe cũng đành im lặng xuống kiểm tra lốp xe. Lại mốt cái lốp xe nữa ra đi, số lượng lốp dự phòng mang theo cũng hết. Chẵng còn cách nào khá đành ngồi chờ xe quen từ Huế lên cho mượn lốp dự phòng. Giữa rừng Trường Sơn tôi chợt thấy rùng mình khi nghĩ về những gì đã nghe về chiến tranh. Nằm trên xe nóng quá, tôi xuống xe, ngồi giửa trời đêm sao thấy nhớ những đêm phượt quá, nhưng những đêm ấy có rượu, có đàn, ca hát. Chúng tôi cứ thế ngồi chờ mãi cho tới lúc 2g30 sáng thì mới có lốp thay thế.


Trước đó tôi không tin lắm cái chuyện hài cốt kia, tôi luôn cho rằng có thể do cái lốp xe quá mòn nên bị nổ, Nhưng khi mượn được cái lốp dự phòng của xe khác thì tôi mới tin. Cái lốp của chiếc xe kia láng bóng, không có lấy một cái gai hay răng cao su nào hết, thế mà vẫn chạy phà phà. Cái lốp chúng xe mượn được cũng không tốt hơn là bao, nếu mà lau sạch có khi nó còn bóng hơn cả cái đầu ông sư
 
một người bạn mà tôi quý mến. Nhìn thấy niềm vui của người khác lòng tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi và cô ấy cùng nhau đi ăn & uống cafe tâm sự rất nhiều điều cùng nhau. Tuy nhiên tôi cũng không chụp hình người ấy vì tôi không muốn các bạn biết cô ấy là ai.
Cô bạn này hình như có cái Nick lena thì phải? đang hóng hớt chuyến đi của em đây! đừng bảo anh mày lắm chuyện nhá :D
 
Cô bạn này hình như có cái Nick lena thì phải? đang hóng hớt chuyến đi của em đây! đừng bảo anh mày lắm chuyện nhá :D

Bác này lắm chuyện thật nhỉ! :T =)). Không phải đâu bác ah! Em là dân BMT mà bác, nên có khá nhiều người đó bác đừng nói thế mà em nó lại "Hot". :LL
 
Chiếc xe bắt đầu chạy sau khi tài xế nhang đèn cầu khấn, tôi cũng chìm vào giấc ngủ dần cho đến khi tôi giật mình thức giấc thì thấy xe dừng lại ở một nơi đèn đường sáng rực rở, tiếng rao mời mọc hàng rong nghe sao đông đúc lắm. Mọi người trên xe bắt đầu dừng lại đi toalet, tôi nhìn qua kính và biết mình đã tới được hầm Hải Vân. Lúc này là 4g30 sáng, hầm đang làm công tác vệ sinh nên tắc xe. Tôi nghe thấy thằng lơ xe gọi mọi người lên xe & nói: "xuống đó bài bạc chúng nó ăn hết bây giờ". Vừa nghe dứt câu thì tôi nghe tiếng đấm đá bịch bịch trên xe, nhìn lên tôi không thể tin được mắt mình nhìn thấy. Một thằng đầu gấu lao lên xe đấm đá túi bụi vào thằng lơ. Tôi thực sự nóng trong người & cái máu yêng hùng của tôi nổi lên, nhưng thật đáng tiếc, bọn nó quá đông tôi lướt nhìn thấy gần 10 thằng khác đang vây quanh cửa xe. Tôi thực sư bất ngờ vì sự manh động của bọn cờ bạc nơi này. Bọn chúng vậy quanh đầu xe đòi đập đèn xe, từ trước tới nay tôi từng chứng kiến bọn có ý chúng hăm he nhà xe chứ chưa lần nào chứng kiến như thế.

Quá bức xức với những gì mình chứng kiến, tôi không thể nào ngủ được nữa nên quyết định vác áy chụp hình đi dạo một vòng quyết chụp hình bằng được đám côn đồ này, nhưng thật tiếc bọn nó đứng quá xa & ở một vị trí trống trải, gần 20 tên tôi chỉ có thể đứng từ xa để quan sát & quay phim thôi. Với tôi ngày hôm nay đã có quá nhiều trải nghiệm để tôi phải học hỏi & ghi nhớ.

Hầm Hải Vân.
[video=youtube;8pFs1i6yGTs]http://www.youtube.com/watch?v=8pFs1i6yGTs&feature=channel&list=UL[/video]
Tôi mở mắt ra thì đã thấy biển hiện ra bên cạnh qua của kính xe, cát trắng xa tận chân trời, thỉnh thoảng có đám rừng thông bé tí như một dấu chấm trên bãi cát rộng lớn. Tôi tin chắc là đất Quảng Bình. Mảnh đất nghèo vì nắng gió, cát, chiến tranh & bom đạn.

Tôi nằm mong lung nhìn trời đất mà nghĩ tới chuyện đêm qua. Không biết vì yếu tố tâm linh hay yếu tố con người. Lúc ráp cái lốp mượn, mỏng dính, không có một tí vết răng lốp. tôi cùng với đám nhà xe chỉ mong sao nó chạy được ra tới Đà Nẵng là may mắn lắm rồi. Ấy thế mà khấn vái nhang đèn đầy đủ cái lốp ấy lại đưa chúng tôi về tới Hà Nội một cách lạ kỳ.


Rồi cũng tới Đèo Ngang con đèo lớn thứ hai trên trục đường 1A. Nhưng nay nó đã có hầm thông qua, hầm xuyên núi do chính tay người Việt Nam làm ra.

Tôi đến được Hà Nội lúc 9g tối, chậm hơn dự kiến của chúng tôi gần 10 tiếng đồng hồ, cái đói âm ỉ, mưa phùn chào đón tôi, cái se lạnh làm tôi thấy mệt mỏi. Nhào đại vào quán cơm ngay trong bến xe cào lấy cào đễ mấy tô cơm chống đói qua ngày. Nơi tôi ở là một khách sạn đối diện trung tâm triển lãm Giảng Võ. Hà Nội về đêm trời lạnh, cơn mưa đêm làm cho mặt đường trở nên nhơ nhớp có thể vì thế mà xe cộ cũng vắng hơn nhiều so với Sài Gòn.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,104
Bài viết
1,173,691
Members
191,921
Latest member
Run3
Back
Top