Phong
Chuông gió
Ngày 5: Tách đoàn, rước nàng về dinh bằng xe đò...
Chờ các bác lâu quá nên em viết trước kí sự tách đoàn của cặp xế ôm em trong 2 ngày cuối vậy.
Chuyện là như thế này sau khi về lại Mèo Vạc sau 1 ngày tại Khâu Vai, khi này Dàng A Giáng có tin buồn gia đình phải chia tay với nhóm để về trước, thấy Giáng về mọi ngưởi trong đoàn thấy buồn thế nào í. Nhân đây cũng xin gửi lời chia buồn cùng Dàng A Giáng nhé. Cũng trong buổi chiều hôm ấy Vòng A Lình cũng bị cảm và sốt, trong buổi ăn cơm tối sau khi nghe tin tức thời tiết thì biết rằng ngày mai đoạn đường đoàn đi chắn chắn sẽ gặp mưa nên bác Cường và mình cũng đã bàn bạc phương án tốt nhất cho ôm của mình và mọi người.
Thế là quyết định để Vòng A Lình đi tốc hành về Hà Giang, mà mình thì không thể để ôm mình đi 1 mình nên quyết định cả 2 sẽ gửi xe máy lên tốc hành về lại Hà Giang trong sáng ngày hôm sau. Trong đầu mình cũng nghĩ nếu về tới Hà Giang Vòng A Lình còn chưa khỏe thì sẽ đi tốc hành tiếp về HN luôn. Sáng ngày hôm sau khi chia tay đoàn, mình và Vòng A Lình lên xe về Hà Giang mà thấy tiếc tiếc sao í, chắc vì ghiền đường đèo quá rùi
?
Xe lượn lờ cũng phải 4, 5 vòng để đón khách, cứ mỗi lần vòng lại nhà nghỉ thấy đoàn mình còn sắp xếp đồ là cứ lại vẫy tay chào. Khi lên xe 2 đứa làm luôn thuốc mà bác rubischau cho, đi tới 1 đoạn thì lại thấy đoàn mình tụ tập để hỏi đường hay sao ấy ? Khi này 1 bác trên xe mới bảo:
“ Đám này mà chúng nó đi đường đó thì xấu lắm, có khùng thì mới đi đường đấy”
Mình nghe xong, lật đât vẫy tay với mọi người ra hiệu nhưng chả bác nào hiểu cả, cứ tưởng mình vẫy tay chào thôi, nên bác nào cũng mặt tươi hớn hở hahaha. Rút điện thoại ra gọi thì
“ Thuê bao quí khách vừa gọi hiện đang nằm đè lên thuê bao khác” thế mới đau chứ. Mà xe thì đang leo đèo nên đành thôi vậy. Khi này em đã hình dung ra cung đường trước mắt mà các bác đi nó thú vị thế nào rồi đấy, lòng lại thấy tiếc tập 2…
.
Bác vừa nói câu trên đâu biết rằng trên xe hiện tại cũng có 2 đứa khùng mà thấy 1 nguyên 1 đám khùng đứng dưới kia mà không đi chung được nên lòng cứ rạo rực, tiếc lắm. ( Em sorry các nác nhé chỉ là câu nói châm biếm tí cho nó vui thôi).
Khi này thuốc của bác rubischau bắt đầu ngấm rồi hay sao mà tụi em ngủ quá trời. Xe này nó nhét khách không khác gì cảnh tượng xe buýt ở Sài Gòn mà em thấy vào những giờ cao điểm từ Suối Tiên về Hàng Xanh vậy các bác. Người ngồi thì đã đành còn bao nhiêu khoảng trống thì dành cho các bác khác đứng hết. em ngồi mà cũng không dựa vào được thành ghế để ngủ, vì thấy các bác đứng chen chúc quá phải lấy tay vịnh vào chỗ dựa để có thế mà đứng nên em đành dựa đầu vào bụng bác đứng cạnh chỗ em ngồi mà ngủ vậy
).
Ngủ 1 hồi thì cuối cùng cũng đã tới được Hà Giang khi này khoảng 11h 30 phút trưa, Vòng A Lình sau 1 giấc ngủ dài cộng với bài thuốc tối hôm qua quá hay của bác Cường nên đã khỏe hẳn, thế là 2 đứa quyết định xách xe máy xuống, chạy về Tuyên Quang để tụ họp với mọi người.
Chờ các bác lâu quá nên em viết trước kí sự tách đoàn của cặp xế ôm em trong 2 ngày cuối vậy.
Chuyện là như thế này sau khi về lại Mèo Vạc sau 1 ngày tại Khâu Vai, khi này Dàng A Giáng có tin buồn gia đình phải chia tay với nhóm để về trước, thấy Giáng về mọi ngưởi trong đoàn thấy buồn thế nào í. Nhân đây cũng xin gửi lời chia buồn cùng Dàng A Giáng nhé. Cũng trong buổi chiều hôm ấy Vòng A Lình cũng bị cảm và sốt, trong buổi ăn cơm tối sau khi nghe tin tức thời tiết thì biết rằng ngày mai đoạn đường đoàn đi chắn chắn sẽ gặp mưa nên bác Cường và mình cũng đã bàn bạc phương án tốt nhất cho ôm của mình và mọi người.
Thế là quyết định để Vòng A Lình đi tốc hành về Hà Giang, mà mình thì không thể để ôm mình đi 1 mình nên quyết định cả 2 sẽ gửi xe máy lên tốc hành về lại Hà Giang trong sáng ngày hôm sau. Trong đầu mình cũng nghĩ nếu về tới Hà Giang Vòng A Lình còn chưa khỏe thì sẽ đi tốc hành tiếp về HN luôn. Sáng ngày hôm sau khi chia tay đoàn, mình và Vòng A Lình lên xe về Hà Giang mà thấy tiếc tiếc sao í, chắc vì ghiền đường đèo quá rùi
Xe lượn lờ cũng phải 4, 5 vòng để đón khách, cứ mỗi lần vòng lại nhà nghỉ thấy đoàn mình còn sắp xếp đồ là cứ lại vẫy tay chào. Khi lên xe 2 đứa làm luôn thuốc mà bác rubischau cho, đi tới 1 đoạn thì lại thấy đoàn mình tụ tập để hỏi đường hay sao ấy ? Khi này 1 bác trên xe mới bảo:
“ Đám này mà chúng nó đi đường đó thì xấu lắm, có khùng thì mới đi đường đấy”
Mình nghe xong, lật đât vẫy tay với mọi người ra hiệu nhưng chả bác nào hiểu cả, cứ tưởng mình vẫy tay chào thôi, nên bác nào cũng mặt tươi hớn hở hahaha. Rút điện thoại ra gọi thì
“ Thuê bao quí khách vừa gọi hiện đang nằm đè lên thuê bao khác” thế mới đau chứ. Mà xe thì đang leo đèo nên đành thôi vậy. Khi này em đã hình dung ra cung đường trước mắt mà các bác đi nó thú vị thế nào rồi đấy, lòng lại thấy tiếc tập 2…
Bác vừa nói câu trên đâu biết rằng trên xe hiện tại cũng có 2 đứa khùng mà thấy 1 nguyên 1 đám khùng đứng dưới kia mà không đi chung được nên lòng cứ rạo rực, tiếc lắm. ( Em sorry các nác nhé chỉ là câu nói châm biếm tí cho nó vui thôi).
Khi này thuốc của bác rubischau bắt đầu ngấm rồi hay sao mà tụi em ngủ quá trời. Xe này nó nhét khách không khác gì cảnh tượng xe buýt ở Sài Gòn mà em thấy vào những giờ cao điểm từ Suối Tiên về Hàng Xanh vậy các bác. Người ngồi thì đã đành còn bao nhiêu khoảng trống thì dành cho các bác khác đứng hết. em ngồi mà cũng không dựa vào được thành ghế để ngủ, vì thấy các bác đứng chen chúc quá phải lấy tay vịnh vào chỗ dựa để có thế mà đứng nên em đành dựa đầu vào bụng bác đứng cạnh chỗ em ngồi mà ngủ vậy
Ngủ 1 hồi thì cuối cùng cũng đã tới được Hà Giang khi này khoảng 11h 30 phút trưa, Vòng A Lình sau 1 giấc ngủ dài cộng với bài thuốc tối hôm qua quá hay của bác Cường nên đã khỏe hẳn, thế là 2 đứa quyết định xách xe máy xuống, chạy về Tuyên Quang để tụ họp với mọi người.
Last edited: