<<PHẦN 1>> - <<ĐÔI DÒNG TÂM SỰ VÀ TRƯỚC KHI LÊN ĐƯỜNG>>
Trước tiên, là thành viên mới, chúng tôi xin tự giới thiệu như sau:
Tôi sinh năm 1987. Vợ tôi cũng vậy. Chúng tôi học chung trường cấp 3 ở tỉnh, thậm chí học hai lớp sát kề bên nhau (tôi học chuyên lý, còn vợ tôi chuyên toán), nhưng lại hoàn toàn không biết gì về nhau. Có lẽ bởi chúng tôi học trong một trường chuyên với quá nhiều người nổi bật, và vì là những kẻ trung bình, chúng tôi đã quá ngưỡng mộ những vì sao mà quên để ý thảm cỏ xanh dưới chân mình. Hoặc cũng có thể vì chúng tôi đều hơi thiếu tự tin, chỉ dám rụt rè nép mình trong góc lớp.
Rồi chúng tôi, cũng như những tinh cầu , đi lang thang trong vũ trụ theo những ngã rẽ khác nhau. Vợ tôi học Khoa Kinh Tế - Luật (ĐHQG TP.HCM), còn tôi học Bách Khoa TP.HCM. Ôi, không thể nào giải thích được tại sao chúng tôi lại học những trường đó, trong khi năng lực và nhất là niềm vui của chúng tôi không nằm trong những ngành nghề chúng tôi đã chọn. Đó là những tháng ngày khốn khổ, đó là lý do chúng tôi chỉ cố gắng lê lết qua được những chương trình đào tạo mà thôi.
Về phần tôi, tốt nghiệp cái là bắt đầu đi làm. Công việc tôi làm đem lại thu nhập rất tốt. Mọi sự có vẻ êm ả.
Có vẻ như tôi đã thành công. Ở quê tôi như thế là đủ để láng giềng ngưỡng mộ: tốt nghiệp một trường đại học lớn, công việc ổn định tại một công ty của Nhật, thu nhập cao.
Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy.
Một công việc kiếm được nhiều tiền không phải là cái đích hàng đầu và duy nhất mà tôi mong muốn. Dù rằng tôi biết phần đông chúng ta vẫn đo thành công một con người dựa trên số tiền mà người ấy kiếm được.
Tôi không thể nghĩ giống như họ được. Tôi cảm thấy rằng, nếu thành công được đo bằng sự giàu có hay địa vị, thì sẽ chỉ có một cuộc đua điên cuồng, và sẽ chỉ có một số ít người trên thế giới này có thể đạt đến. Như thế, sẽ chỉ có một số ít người thành công và phần còn lại sẽ là một đám đông thất bại khổ sở hay sao?
Nghe có vẻ đạo đức giả và xạo ke nhưng tôi đã không thể đồng ý và cũng không thể chấp nhận suy nghĩ như thế.
Thay vào đó, tôi tin tưởng rằng không nên lấy tiêu chuẩn thành công của người khác để áp đặt cho mình. Tôi không muốn chạy theo cái tiêu chuẩn của số đông ấy. Tôi nghĩ mỗi người nên có định nghĩa về thành công của riêng mình. Và như thế, mỗi người đều có thể thành công, theo cách riêng của mình. Bởi vì, như nhà thơ Lưu Quang Vũ đã viết: “Vì hạnh phúc, cũng như cuộc đời này – Nào đâu dành cho một riêng ai”.
Nói như vậy không có nghĩa tôi xem nhẹ tiền bạc. Tôi dĩ nhiên biết, không có tiền thì làm việc gì cũng khó. Văn sĩ Mark Twain đã hài hước: “Khi còn trẻ, tôi thường nghĩ rằng tiền bạc là thứ quan trọng nhất trong đời sống, bây giờ khi tôi già, tôi biết là đúng như vậy”.
Tôi phải thừa nhận công việc tôi vào lúc ấy đang chán chường có thu nhập khá ổn. Đấy là một điểm cộng. Nhưng nó lại có tới hai điểm trừ: thiếu sự cân bằng và thiếu niềm đam mê.
Thiếu sự cân bằng vì công việc luôn đòi hỏi tôi phải ăn ở lâu dài tại các công trình xa, lại hay phải tăng ca, nhiều lúc làm cả chủ nhật. Như thế cũng vất vả. Tuy nhiên, tôi không ngại điều ấy vì công việc nào mà chẳng có vất vả riêng của mình. Nhưng sự thiếu cân bằng ấy lại đi kèm với thiếu niềm đam mê thì đúng là thảm họa. Tôi đi làm mà tâm trạng trống rỗng, thiếu quyết tâm. Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế, tôi sẽ không tiến bộ, đời lạc trôi vô nghĩa cùng Sơn Tùng MTP.
Rõ ràng kỹ thuật không phải là niềm yêu thích của tôi. Thực tế, tôi đã chọn trường và chọn ngành chỉ vì sự a dua: Bạn dám thi, tôi cũng dám thi. Rồi cứ thế, theo dòng đời đưa đẩy, tôi tiếp tục chọn những ngả dễ đi, đường êm ái chứ không phải con đường tôi muốn được đi.
Tôi nhìn lại mình và tự tưởng tưởng ra công việc mình muốn theo đuổi. Tôi quyết định đăng ký học văn bằng 2 ngành luật.
Học văn bằng 2 nghĩa là phải bỏ việc. Tôi cũng thấy rất sợ. Vì trong cuộc sống, không phải cứ mình thích gì là sẽ làm đó. Đôi khi ta nên làm những gì cần thiết hơn là ích kỷ chỉ chọn lựa những gì ta thích. Nhưng lời của một văn sĩ, à, vẫn là của Mark Twain văng vẳng bên tai: ”Hai mươi năm sau, bạn sẽ hối tiếc về những điều mình không làm hơn là vì những điều mình đã làm. Vậy nên, bạn hãy kéo nút dây. Hãy cho thuyền rời khỏi bến cảng an toàn. Hãy căng buồm đón gió. Tìm tòi. Ước mơ. Khám phá”.
Khi tôi nộp đơn xin nghỉ việc, anh sếp của tôi ở công trình có khuyên nhủ tôi rằng cũng không còn nhỏ nữa, làm lại từ đầu sẽ rất bấp bênh, hãy nghe lý trí nhiều hơn.
Tôi cũng hiểu điều đó. Nhưng tính theo đời người thông thường nếu sức khỏe tốt, tôi vẫn có thể làm việc đến 30 – 40 chục năm nữa cơ mà. Đi làm trễ cũng có khó khăn, nhưng đến lúc ra trường tôi vẫn chưa già không thể nói là không có cơ hội. Thành công nếu đến sớm thì vinh dự rồi, nhưng muộn như Khương lão Khương Tử Nha, tám mươi tuổi mới nên nghiệp thì cũng đâu kém vinh dự.
Tất nhiên tôi không dám ngông cuồng xem mình bằng Khương Tử Nha, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Hiện nay tôi đã tốt nghiệp văn bằng 2, và đang chập chững đi những bước đầu tiên trong nghề nghiệp mới, hiện đầy khó khăn.
Nhưng tương lai thế nào tôi chẳng thế nắm được, việc ấy được viết bởi tay Đấng Tạo Hóa. Tôi chẳng tự phụ vào sức mình, bởi tôi không tin con người mạnh hơn tự nhiên, tôi cũng chẳng tin bàn tay tôi có thể làm nên tất cả, cũng chẳng tin “có sức người sỏi đá cũng thành cơm”. Không phải bởi tôi tin vào số mệnh, mà bởi vì tôi tin có Đấng đủ quyền năng để đan dệt và thay đổi số mệnh mỗi người. Tất nhiên Đấng ấy cũng đan dệt mọi sự phù hợp theo sức của mỗi người nữa.
Tôi lại đang lạc trôi đi đâu thế này. Lạc đề mất rồi. Đang viết về chuyến honeymoon kia mà. Cơ mà thôi, lỡ viết rồi giờ xóa cũng uổng quá nên thôi mọi người chịu khó đọc thêm vậy nha.
Thật kỳ lạ khi viết một bài chia sẻ về du lịch mà càng viết lại càng giống như đang chia sẻ tâm sự vậy. Nhưng thật ra, đó cũng là một cách khởi đầu các bạn ạ. Bước vào một lĩnh vực mới với bao bỡ ngỡ, còn gì dễ dàng hơn khi chia sẻ chính mình với mọi người. Đó có thể không phải là cách hiệu quả nhất, nhưng là cách giản dị và cũng rất chân thành, phải không mọi người.
Vả lại, mọi sự trên đời đều có mối liên hệ với nhau, cái này là nguyên nhân và cái kia là hệ quả, cái này dẫn đến cái kia. Cụ thể, mối liên hệ của chúng tôi nằm ở đây: trong khi học lớp văn bằng 2, tôi đã gặp được vợ mình.
Nếu các bạn thấy chuyện trên cũng chả liên quan đến chuyện phượt phiếc của cộng đồng mình, thì đây: Trước khi học lớp văn bằng 2, tôi khao khát được thực hiện ít ra vài điều mà mình mơ ước. Nghĩ là làm, sau khi nghỉ việc, dù trì hoãn và đắn đo hằng tháng trời, tôi liều lĩnh một mình cưỡi chiếc xe máy REVO cùi bắp, đánh gần tròn một vòng quanh đất nước từ đường HCM đến các tỉnh biên giới phía Bắc, rồi về lại bằng đường Quốc lộ 1, trong hai tháng trời.
Lần đó đúng là liều thật nhưng may mà không có sự cố gì. May hơn nữa, là hình như nhờ có chuyến đi ấy mà mình có vợ ấy chứ. Chuyện là khi tình cờ ngồi cũng bàn với vợ (lúc ấy chưa biết nhau) và biết được trước đây cùng học chung trường cấp 3 thì chúng tôi cảm thấy thân thiết và nói chuyện cởi mở lắm. Chúng tôi chia sẻ về lý do tìm đến lớp văn bằng 2 này, về sai lầm khi chọn ngành xưa kia, về ước mơ theo đuổi niềm đam mê của mình. Bình thường vốn khá kín tiếng, nhưng hôm ấy nhân đà nói chuyện, tôi chém gió đến sùi bọt mép về chuyến xuyên Việt mà tôi tự thấy rất thần thánh của mình. Ai có dè đâu, vợ tôi bị ấn tượng mạnh với sự khoa trương rất kinh của tôi, đồng thời cảm thấy gần gũi vì là đồng hương, lại còn là hàng xóm trường học cũ, lỡ đem lòng yêu tôi mất tiêu.
Người ta lỡ yêu và tôi thì đang lỡ ế nên cưới nhau chứ sao. Bạn tôi nó chọc tôi: “Tụi tao mắc mồi thả câu gần chết mà chẳng con nào cắn câu, đành cam chịu kiếp FA đến giờ, trong khi mày chỉ nhờ một chuyến xuyên Việt vớ vẩn mà cá tự nhảy lên chui vào rổ, đời thật bất công vê lờ.”
Đùa thôi, chứ tình yêu thì khó lý giải lắm, chỉ biết rằng bây giờ tôi thật sự rất yêu vợ. Ai yêu ai trước cũng đâu quan trọng. Miễn là cưới nhau thì cả hai cùng yêu nhau là được. Tôi vẫn chọc vợ: Ngày xưa là em gài anh đó nha. Nhưng may có em gài anh, chứ không là anh ế đến già. Những lúc ấy vợ khoái chí cười tít mắt đến nhăn cả mũi.
Ơ, mà viết gần hai ngàn chữ rồi mà sao vẫn chưa vào chủ đề chính vậy. Chả phải đang chia sẻ về chuyến Honeymoon ở Hà Giang và Lào Cai (Sapa) sao, lại đang lạc trôi một lần nữa rồi. Chắc do không có thời gian chau chuốt nên cứ đi xa miên man mãi. Khổ, thảo nào văn sĩ Mark Twain (lần này không nhớ là văn sĩ nào nhưng cứ gắn cho Mark Twain đê, tôi yêu Mark Twain quá mà), trong một lần quá vội đã gởi một lá thư dài ngoằng cho bạn kèm theo một P/S rất chảnh: Xin lỗi bạn vì tôi đã viết một lá thư quá dài, bởi tôi đang vội phải đi gấp. Giá có thời gian, tôi đã có thể viết ngắn hơn rồi).
À, tóm lại là chúng tôi đã cưới nhau. Ngày cưới chính là ngày 01/08/2017. Và cưới xong rồi thì nên honeymoon cho nó vui. Nhưng cả hai đứa sau những tháng ngày học hành miên man (và tiêu xài phung phí, hihi) thì cóc có để dư được đồng bạc nào, chả lẽ giờ bán vàng cưới để đi honeymoon. Hai đứa suy tính đi Đà Lạt hay Phan Thiết mấy ngày là được.
May mắn làm sao, chúng tôi được một cô chú tặng cho hai vé khứ hồi nội địa của VietJetAir. Và ngày 11 giờ tối ngày 29/08/2017, chúng tôi khởi hành đi Hà Nội từ sân bay Tân Sơn Nhất, bắt đầu tuần lễ honeymoon ở một trong những nơi mà tôi cho là đẹp nhất Việt Nam, Hà Giang và Sapa (Lào Cai).
P/S: Hôm nay háo hức đăng bài lần đầu và cũng vì khá rảnh rỗi nên viết bài xong sớm do đó lên sóng sớm.
Hẹn gặp lại trong phần tiếp theo mỗi 8 giờ sáng chủ nhật hàng tuần (không biết có ai thèm theo dõi không thôi cứ hẹn vậy - hẹn hò với chính mình, hehe

)