Re: Leo núi Tà Cú – Tắm biển Kê Gà –Dọn rác thả ga- Ban ngày tuyệt vời - Ban đêm "trờ
(tiếp tục phần trước)
Những khó khăn đầu tiên như liều thuốc thử và nhanh chóng có tác dụng đối với bệnh nhân (ví von chút nha, mọi người). Cho dù rất cố gắng và quyết tâm, một số bạn nữ cũng không thể hình dung những khó khăn mà cá nhân phải trải qua lúc này và một nàng đành quyết định tạm dừng hành trình trước khi quá muộn, khi đoàn mới leo được một đoạn. Có lẽ, đây một quyết định sáng suốt vì suốt hành trình đầy rẫy những khó khăn, vất vả và đoàn còn trải qua một đêm "kinh hoàng" trên đỉnh. Việc một bạn nữ quay lại kéo thêm 2 thành viên nữ nhóm quay lại và cần một bạn nam hộ tống các nàng quay về (tất nhiên là bạn nam đó cũng không cần phải leo theo đoàn nữa). Nói thật lúc đó, không biết ngoài tôi ra có bạn nam nào muốn là người đưa các nàng xuống đỉnh nửa không (mặc dù chưa lên tới đỉnh). Cơ mà đó chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, mong muốn chinh phục đỉnh núi và thử thách giới hạn bản thân đã giữ tôi lại, tiếp tục đồng hành cùng với đoàn.
Tôi vẫn nhớ câu nói vui và tính bi kịch của bác Bakhia "chả nhẽ mình lại quay lại". Thực ra, nếu người khác nói thì không có chuyện gì nhưng vì đây là câu nói của bác - một người cũng đã từng quay lại ở tập trước (hành hương về đất Phật) - nên đầy tính bi hài kịch trong đó. Bác vẫn đồng hành hết chặng đường cùng với đoàn chúng ta bằng sự nỗ lực và trách nhiệm lớn. Tôi ngả mũ vì điều đó. Nếu được, mời bác Bakhia chia sẻ cảm xúc nha.
Vậy là có 4 người quay lại, đoàn còn lại 38 người tiếp tục tham gia hành trình. Dẫn đầu đoàn, tìm đường đi không ai khác ngoài Leader Trung; ba bộ đàm được dịp phát huy hết công suất. Để đảm bảo đội hình, thỉnh thoảng chúng tôi có điểm danh thứ tự các vị trí; tiếng hô từng vị trí vang lên như xóa tan không gian lạnh lẽo, u tịch của núi rừng. Đoàn chỉ có 38 thành viên, nhưng vẫn vẳng lên thành viên thứ 39 của bác vui tính nào đó làm cả đoàn có dịp cười vui, tạm quên đi những mệt nhọc. Từng bài hát nhạc cách mạnh vang lên như thúc dục tinh thần chiến sỹ: Năm anh em trên một chiếc xe tăng, chiếc gậy Trường Sơn, Bác vẫn cùng chúng cháu hành quân ...; về điều này phải kể đến "quản ca" Soryn Gen có vai trò quấy động phong trào rất tốt. Những bài hát như những nốt nhạc cao vang lên ở một quãng nào đó, rồi lại trở về với những quãng trầm của cuộc hành trình là sự mệt mỏi của cơ thể, sự sự hồ nghi của suy nghĩ và đôi chân như gắn thêm chì. Chính những lúc ấy, trái dưa chuột chia đôi hay như thanh kẹo Chocolate chia ba khiến các thành viên trở lên gần gũi, đồng cảm và gắn kết hơn cùng nhau vượt qua những thử thách của hoàn cảnh bấy giờ. Lúc ấy, sương xuống nhiều hơn, đã ướt chiếc áo khoác ngoài và chiếc khăn rằn quấn quanh cổ.
Đã có những dự định được đặt ra, rằng sương xuống nhiều thế này khi lên tới đỉnh tổ chức ăn xuống xong nghỉ 1 tiếng rồi tổ chức hành quân xuống núi luôn, dù xuống có muộn một chút nhưng lại được giấc ngủ ngon lành. Nghe cũng có vẻ hợp lý lắm và nhận được nhiều sự đồng tình. Nhưng đó chỉ là dự định và mọi thứ xảy ra thường không theo những dự kiến ban đầu.
Đường đi thì ngày càng khó, Leader Trung vừa đi vừa mở đường và có lúc nào anh ấy hồ nghi về chính lựa chọn của mình? . Có những lúc tưởng như gần đến đích - báo động giả- khiến mọi người mừng hụt hay như có đôi khi cách nhau 10m đã lạc đường - khiến mọi người hoang mang nhưng dù thế nào đi nữa, chính sự kiên định, trách nhiệm và từng trải của anh khiến chúng tôi luôn tin tưởng và chấp hành.
Có mấy lần báo động giả - đến đỉnh rồi - khiến mọi người mừng hụt thì thêm một lần nữa làm cho một số người cũng chẳng mặn hơn (giống như câu chuyện về chú bé chăn cừu nói dối rằng có chó sói, nhưng khi chó sói đến thật thì dân làng không còn tin nữa). Nhưng trong hành trình tôi kể thì khác, vẫn còn nghi ngại đó nhưng vẫn lóe lên niềm vui mối khi có dấu hiệu lên đỉnh. Rồi, sau bao lần báo động giả , khi đôi chân chỉ còn bước đi theo quán tính và khi cái bụng đã tạm thôi reo vì có reo thì cũng vậy đúng lúc ấy thì tin vui lên đỉnh được tốp đầu báo về, có sự xác nhận chính xác của Leader thì chúng tôi như vỡ òa trong niềm vui, hân hoan trong cảm xúc. Một bãi đất trống khá bằng khẳng, xung quanh là tre nứa và ở giữa là một cây to có khắc chữ "Đỉnh Tà Cú" - niềm hân hoan không thể diễn tả bằng lời và chỉ có ai tham gia mới cảm nhận hết được điều đó.
Vậy là sau gần 3h mò mẫm thì chúng tôi cũng lên được đỉnh. Lúc ấy vào khoảng 20h30'. Tranh thủ chụp bức hình ghi lại thời khắc nóng
Có lẽ niềm vui lớn nhất thuộc về Leader Trung, chí ít anh cũng đã dẫn đoàn lên tới đỉnh.
