Phụ lục:
1. Đêm ngủ tại thị trấn MCC. Nhà nghỉ Mai nhỏ nhắn với thiết kế khá kín. Căn phòng bé xíu không có cửa sổ. Đêm cuối nằm ngủ, dường như lưu luyến điều gì, hai chị em dù mệt nhưng vẫn thức để nói chuyện với nhau. Tào lao một hồi
- Em đã đi được hết tứ đại đỉnh đèo chưa? Tôi hỏi Thủy
- Em chưa
- Hình như đèo Khau Phạ cũng là 1 trong tứ đại đó đấy. He he chị em mình giỏi thật nhỉ?
- Không phải, đèo nào ấy chứ không phải Khau Phạ đâu chị ạ! Thủy bật lại
Tôi nghi hoặc vì trước đọc báo thấy nói thế mà….
Hai chị em tranh luận tí rồi……cùng thống nhất: dậy hỏi cụ Google!
00h15 hai chị em lồm cồm bò dậy tra google xem có đúng đèo Khau Phạ nằm trong 4 đèo nổi tiếng không! Xem xong, 2 đứa cười nhăn nhở vui sướng ^^. Và hứa, lúc về sẽ chụp ảnh bên cái biển đèo để….oánh dấu mình đã tới …
Hai chị em chìm trong giấc ngủ mơ về đèo Khau Phạ
2. Như đã nói ở trên, hai chị em luôn phải tranh thủ lúc đoàn nghỉ thì mình chạy, nếu có nghỉ thì nghỉ rất ít, để không để đoàn đợi…
Chiều về từ Nghĩa Lộ, hầu như chúng tôi chạy hoài không nghỉ. Nghỉ đúng 1 lần ở vườn cam, cho xe đỡ nóng máy. Thành ra, có đoàn cũng như không có hihi….. Qua Thu Cúc, chúng tôi có gặp đoàn, nhưng rồi họ lại phóng đi trước. Và họ nghỉ vì mệt, buồn ngủ thì chúng tôi lại vụt lên trước. Từ đó, hai cô gái cứ chạy theo cột mốc hướng về Hà Nội. Bé Thủy bảo: Em chả biết đường đâu, vì chưa đi đường này bao giờ! Tôi cũng chả khá hơn gì em, cứ hướng cột mốc mà đi thôi. Nhưng tôi thấy Thu Cúc, Tam Sơn, Thanh Sơn,… gần gũi hơn do 1 lần đã từng đi qua địa danh này (mặc dù khác đường).
Chập choạng tối, thân gái cứ men theo đường chính mà đi, bỏ lại đoàn phía sau hay phía trước cũng không định hình được. Vì với tốc độ của các chàng trai, chắc chắn bỏ xa 2 chị em tôi rồi. Thế mà đi trên đường cấm thấy mặt ai!
Thanh Sơn nhiều dốc, xe tải đi nhiều. Hai gái cứ lặng lẽ đi theo trăng. Đến một đoạn, như bao đoạn cua khác…tôi thấy có 1 xe oto 7 chỗ đi phía sau. Bụng thầm mong xe ấy cứ đi chậm thế để soi đường cho tôi đi. Biết ý, tôi đi đến đoạn rẽ nào đều xi nhan cho xe ô tô đó. Đã mấy xe oto con vượt qua, nhưng không thấy xe đó vượt lên. Xe ấy cứ đi phía sau tôi chừng 10km . Hai chị em thấy vui vui, bụng bảo dạ: hai là người nào biết mình trên MCC? Hay là ai đó đồng hương của tôi (qua biển số xe của tôi)…. Thủy thì khẳng định chắc nịch: là xe oto tối thứ 7 hỏi đường lên MCC (Tối T7, bọn tôi đứng giữa ngã 4 đường, không có biển chỉ đường, không biết đi đường nào, gặp ngay oto đó nên hỏi đường. Hóa ra họ cũng đang loay hoay không biết đi đường nào!).
Đi hết Thanh Sơn, đến đoạn rẽ về Cầu Trung Hà và Cổ Tiết, xe đó vượt lên trước, rẽ theo hướng Trung Hà. Tôi thì kịp nhìn thấy biển cầu Trung Hà 17km nên rẽ ngay, chẳng đi hướng Cổ Tiết nữa (chiều đi chúng tôi đi qua Cổ Tiết). Xe oto đi chậm lại, cho xe tôi đi trước. Và, oto tiếp tục soi đường cho 2 chị em đi. Đi đoạn đường này vắng tanh, heo hút dân cư. Tự dưng, bản chất con gái yếu vía trỗi lên. Tôi đâm hoảng. Không ngần ngại chia sẻ với Thủy, con bé điềm tĩnh hơn và vẫn giữ suy nghĩ là xe oto hỏi đường đêm trước! Hai chị em đều thống nhất: không dừng lại nói chuyện với xe oto đó nếu xe đó dừng lại!
Duy nhất 1 cách tôi có thể làm được là tăng tốc, đi thật nhanh để hết đoạn heo hút này!
Hức, rủi mấy cậu con trai lực lưỡng trên oto có chặn xe lại thì 2 đứa con gái yếu ớt cũng chẳng chống trả được. Tôi cong đuôi phóng xe……
Đi miết thì cũng đến khu dân cư. Thở phào nhẹ nhõm. Khu dân cư đèn sáng, đông người qua lại….. Chúng tôi bảo nhau: sẽ dừng xe trước oto đó để cảm ơn đã soi đường cho 1 đoạn dài như thế. Nhưng,……
Cứ ngỡ xe ấy sẽ theo xe tôi về cầu Trung Hà, nhưng không, họ đã dừng lại khu dân cư ăn uống……….Chỉ còn xe tôi 1 mình chạy về cầu Trung Hà đợi đoàn. Chúng tôi đã chậm trễ gửi lời cảm ơn đến chủ xe oto ấy………
Lúc gặp đoàn, kể cho Leader nghe, mấy cậu con trai…mắng cho 1 trận vì tội:…. Dám đi trước oto! Hic hic….biết đâu được chứ! Họ không vượt trước, cứ đi sau soi đèn thì sao bắt họ vượt được! ^^
…………
Trong đầu 2 chị em cho đến giờ oto đó vẫn là ẩn số!