Tiếp theo chuyến đi dang dở - tt Ngày thứ nhất (30.4.2010)
Ối trời ơi! Sao cái "phát hiện" này nó lại muộn màng như thế kia chứ. Huhuhu. Ông bà ta nói "không cái ngu nào giống cái ngu nào", quả đúng thật! Đã ngần này tuổi rồi mà còn không biết đâu phải bên trái, đâu là bên phải, còn xác định phương hướng sai thì thôi chứ làm ăn gì nữa. Huhuhu. Trời sắp mưa tới nơi rồi. Lại quên để quên áo mưa ở cốp xe, chỉ mang theo có hai cái áo tiện lợi. Sau một hồi ngồi ngẫm nghĩ, gặm nhấm cái nỗi ngu ngơ của mình, cả hai quyết định gọi điện thoại về trung tâm. May thay lúc đó còn sót lại chút sóng viettel, alo gấp về trung tâm gọi xe đến rước.
- Chị ơi! Em bị lạc đường rồi. Em đi Bàu Sấu nhưng lẽ ra từ nhà trung tâm rẽ phải thì em lại rẽ trái. Em đi chắc cũng được 10km rồi. Chị cho xe đến đón tụi em về với. Trời sắp mưa rồi mà em ko mang áo mưa.
- Em tả lại chi tiết chỗ em đứng cho chị xem. Chuyến xe đến đó là 250 ngàn nhé.
- Dạ. Bao nhiêu cũng được hết. Chị cho xe đến gấp giùm em. Không là mưa ướt nhẹt luôn.
- Ừ! Đợi đó! Một lúc nữa xe quay về trung tâm, chị sẽ cho đến đó đón.
Hic...Càng đợi càng thấm thía cái nỗi khổ của kẻ chờ đợi. Thấp thỏm hy vọng, hy vọng được thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của cái mình đang đợi. Ầm...ầm...ầm...Thế là ông trời chẳng thương, trút thẳng thừng cả mấy chục thùng nước mưa xuống đầu. Vội vã lấy hai tấm áo mưa che kín hai ba lô. Còn người thì đứng chịu trận. Hic. Xui thế không biết!
Mười, hai mươi, rồi ba mươi phút trôi qua. Mưa mỗi lúc một to, sự kiên nhẫn mỗi lúc một cạn dần. Nhìn xung quanh, cảnh vật vắng lẻ đến đáng sợ. Hic...Đứng run run trong mưa và tưởng tượng, nếu như có con hổ hay bò tót nào đó lảng vảng ở đây thì mình sẽ làm thế nào ta? Càng nghĩ càng không dám tưởng tượng tiếp. Mắt hướng về phía xa con đường, mong chờ một tiếng xe từ đằng xa. Vẫn chẳng thấy gì cả ngoài tiếng mưa lộp độp. Dường như hai cái áo mưa mỏng manh chẳng đủ để che trọn hai chiếc ba lô to đùng. Bắt đầu lo, lo đồ đạc trong túi ướt hết thì lấy gì mà thay. Gọi về trung tâm thêm vài cuộc nữa, cố tận dụng chút sóng điện thoại yếu ớt quanh khu vực đang đứng, nhưng đầu dây bên kia bận liên tục. Phen này chết chắc rồi! Tiến thoái lưỡng nan. Trời mưa thế này không thể nào đi bộ quay về trung tâm được nữa. Làm sao nhỉ?
Thêm mấy chục phút nữa trôi qua. Ô! Kia rồi! Chiếc xe chuyên dụng đang thấp thoáng trước mặt! Mừng hết biết! Huhu. Nghe chú tài xế bảo chú nghĩ đi lạc đường kia nên chú đi tìm loanh quoanh. Ra là vậy! Ra là chị tiếp tân nghe không rõ, truyền đạt sai, hèn gì chờ cả buổi mới thấy xe đến đón. Nhưng dù sao cũng may mắn lắm rồi. Những tưởng rằng đêm nay phải làm mồi cho thú vật chốn đồng không mông quạnh này rồi. Người ướt như chuột lột, đành quăng ba lô túi xách vào trong xe. Còn chúng tôi "chấp nhận" đứng đằng sau mui xe, sẵn tắm mưa luôn. Trong xe có thêm một cặp nam nữ. "Chẳng lẽ cũng "ngu ngơ" giống mình? Cũng đi lạc rồi gọi xe rước hay sao nhỉ?" Chà! Vậy ra chúng tôi chẳng phải là trường hợp hiếm hoi trên thế gian. Bất giác mỉm cười cho cái sự "đồng cảnh ngộ" ấy.
Hình như lâu lắm rồi, mới được tắm mưa thỏa thích như thế này. Nói cho oai vậy thôi, chứ tình thế bắt buộc không nhảy vào trong xe được. Đứng sau mui xe lạnh cóng, hai hàm răng va vào nhau cộp cộp, lạnh đến tê người! Dù sao thì cũng là một kỉ niệm đáng nhớ. Một lúc sau nước ngấm cả vào người, hết chỗ để lạnh, nên dường như " miễn dịch" luôn, không còn cảm giác nữa. Đứng đằng sau xe hét lên khoan khoái, há hốc miệng để đón từng đợt mưa táp vào mặt. Thỉnh thoảng xe chạy dưới rặng tre, vội vã gập người xuống, nếu không chắc về đến nhà chẳng ai nhận ra cái mặt quen thuộc ngày nào.
Xe chạy được một đoạn thì nghe tiếng hú trong bụi tre. Thiệt hết biết! Giữa cái chốn hoang vu này sao lại có tiếng hay vậy ta. Nghe tiếng hú mà chẳng nhìn thấy người. Tự nhiên thấy rợn người, chẳng phải vì lạnh mà vì......Một lát sau nữa, thấy chú tài xế loay hoay muốn quay xe trên con đường bê tông nhỏ xíu. Ra là có kẻ đi lạc thiệt, có lẽ đứng nấp trong bụi tre lúc nãy. Quay quay một lúc, chiếc bánh xe lọt thỏm xuống hố sâu phủ đầy những lá khô bên trên. Xui rồi! Bao nhiêu cố gắng của chú tài xế đều như công cốc. Bánh xe chẳng những không nhích lên được milimet nào mà còn lún sâu hơn nữa. Thế là tất cả hè nhau kéo rồi đẩy. Lại thêm cái cớ để dầm dề trong mưa. Hic hic. Mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Tài xế đành gọi về trung tâm ứng cứu. Ba mươi phút sau, thêm một chiếc xe chuyên dụng đến kéo chiếc này lên. Lúc bấy giờ, mưa tạnh dần, trời nhá nhem tối. Về đến trung tâm gần đã gần 6h. Mừng hết biết. Vội vã đến bàn tiếp tân móc 250 ngàn đóng "tiền ngu".
Quần áo, mũ và giày ướt nhẹt. Thôi chắc mai phải đi chân đất. Lục lọi ba lô tìm lấy một bộ quần áo khô và sửa soạn đi tắm. Như đã nói lúc trước, chúng tôi đi vào dịp lễ nên khách du lịch đang ở khu này khá đông, cả mấy nhóm sinh viên cắm trại nữa. Ra khu nhà tắm thấy mấy hàng dài đứng xếp hàng, cả khu nhà tắm nam lẫn nhà tắm nữ đều đồng cảnh ngộ. Thế là tiêu! Vào nhà trung tâm ngồi chờ...tắm. Nước mưa lúc chiều ngấm vào người lạnh toát. Ngồi trên ghế co ro. Thấy người ta tắm xong đi dạo lòng vòng mà thèm.
Chờ chán chả có gì làm. Liếc ngang liếc dọc. Thấy một cô gái nước ngoài to cao ngồi ở góc nhà, trước mặt là cái laptop với chi chít chữ số. À! Cô gái này trông quen quen. Hình như đã bắt gặp lúc trưa, khi mà chúng tôi mới chân ướt chân ráo đến đây. Cô ta đi du lịch một mình chăng? Đang lúc rỗi chân rỗi tay ngứa ngáy, thế là sang bắt chuyện. Cô ấy tên là Kasia, 25 tuổi, người Ba Lan, sang VN 6 tháng để hoàn thành nốt đề án nghiên cứu sinh về vượn ở rừng Nam Cát Tiên này. Cả hai ngồi trò chuyện vui vẻ, về nhiều thứ, về cả chuyến đi bộ lạc đường nhưng vô cùng thú vị lúc chiều. Rồi xin số điện thoại, địa chỉ email. Thế là trong cái xui có cái may, nhờ ngồi chờ đợi phòng tắm nên lại có thêm một người bạn. Hay thật!
Tắm rửa xong xuôi cũng hơn 7h tối. Loanh quanh tìm chỗ dựng lều, măm măm xôi và bánh mì, rồi lăn đùng ra ngủ, lấy sức cho chuyến đi Bàu Sấu ngày mai (Lần này thì chắc không sai đường nữa).