Người viết không là phượt thủ, bài viết cũng không phải phượt trình, chỉ là chút chia sẻ về một miền đảo không xa của Tổ Quốc...
Lần giở qua những trang sách báo tuổi thơ, Côn Đảo trong tôi là những gì đau thương, đen tối đi suốt chiều dài lịch sử, là chuồng cọp, là nghĩa trang Hàng Dương, là cầu tàu 914. Chốn "địa ngục trần gian" ấy luôn nhắc tôi nhớ về những cái tên đã trở thành huyền thoại như Võ Thị Sáu, Lê Hồng Phong, Võ Thị Thắng... Để rồi khi đã đến được tận nơi và trở về sau những ngày xanh nắng, từ đây Côn Đảo trong tôi mang một dáng hình khác.
...là đảo xanh màu mây và tươi màu lá


Cánh quạt ATR72 ngừng òn ĩ, tôi đặt chân đến sân bay Cỏ Ống một ngày hè nắng nhẹ. Cây phượng nổi tiếng ở cửa nhà ga sân bay cũng đã qua những ngày thắp lửa, giờ đã có lác đác lá xanh lẫn cùng màu hoa cam. Con đường dọc biển thảm đầy màu vàng của nắng, màu trong của mây và chạy song song cùng màu xanh của biển biếc ngoài kia. Biển ở đây nhìn thân quen lắm, vẫn mang một phong vị của Tổ quốc tôi, cảm giác này tôi không có được khi đứng trước biển ở Thailand, Indo, Malay...

Nắng ấm óng không ngơi nghỉ trong những ngày tôi trọ trên đảo, giúp bầu trời lúc nào cũng thật cao và trong xanh, từng tảng mây cứ lười nhác trôi thảng như trời xanh đó chỉ là của họ. Sẽ là một Côn Đảo không đủ đầy nếu thiếu vắng bóng bàng trải tán trên từng ngóc ngách. Bàng xanh màu lá, vàng khô quả bàng già, và cả màu nâu hạt bàng dung dị là món quà vặt được đem trở về đất liền. Các cụ bàng cũng chiếm đa số trong hơn 70 cây di sản được phong danh hiệu trên đảo. Nốt gồ ghề trên thân bàng thấm đẫm vị thời gian, là nhân chứng lặng im qua hàng thế kỷ lịch sử. Góc phố có bàng, mang hồn Côn Đảo hơn bao giờ hết.


Phượng còn lác đác vài cánh dù chỉ mới qua một phần ba mùa hạ

Thị rừng, cụ này cổ thụ nhưng có thế của bonsai

Lần giở qua những trang sách báo tuổi thơ, Côn Đảo trong tôi là những gì đau thương, đen tối đi suốt chiều dài lịch sử, là chuồng cọp, là nghĩa trang Hàng Dương, là cầu tàu 914. Chốn "địa ngục trần gian" ấy luôn nhắc tôi nhớ về những cái tên đã trở thành huyền thoại như Võ Thị Sáu, Lê Hồng Phong, Võ Thị Thắng... Để rồi khi đã đến được tận nơi và trở về sau những ngày xanh nắng, từ đây Côn Đảo trong tôi mang một dáng hình khác.
...là đảo xanh màu mây và tươi màu lá


Cánh quạt ATR72 ngừng òn ĩ, tôi đặt chân đến sân bay Cỏ Ống một ngày hè nắng nhẹ. Cây phượng nổi tiếng ở cửa nhà ga sân bay cũng đã qua những ngày thắp lửa, giờ đã có lác đác lá xanh lẫn cùng màu hoa cam. Con đường dọc biển thảm đầy màu vàng của nắng, màu trong của mây và chạy song song cùng màu xanh của biển biếc ngoài kia. Biển ở đây nhìn thân quen lắm, vẫn mang một phong vị của Tổ quốc tôi, cảm giác này tôi không có được khi đứng trước biển ở Thailand, Indo, Malay...

Nắng ấm óng không ngơi nghỉ trong những ngày tôi trọ trên đảo, giúp bầu trời lúc nào cũng thật cao và trong xanh, từng tảng mây cứ lười nhác trôi thảng như trời xanh đó chỉ là của họ. Sẽ là một Côn Đảo không đủ đầy nếu thiếu vắng bóng bàng trải tán trên từng ngóc ngách. Bàng xanh màu lá, vàng khô quả bàng già, và cả màu nâu hạt bàng dung dị là món quà vặt được đem trở về đất liền. Các cụ bàng cũng chiếm đa số trong hơn 70 cây di sản được phong danh hiệu trên đảo. Nốt gồ ghề trên thân bàng thấm đẫm vị thời gian, là nhân chứng lặng im qua hàng thế kỷ lịch sử. Góc phố có bàng, mang hồn Côn Đảo hơn bao giờ hết.


Phượng còn lác đác vài cánh dù chỉ mới qua một phần ba mùa hạ

Thị rừng, cụ này cổ thụ nhưng có thế của bonsai
